Trò Chơi Kinh Dị
Nếu ai đã từng vào Đà Lạt chơi cũng không khỏi ngỡ ngàng về phong cảnh và khí hậu ở đây. Quả là một nơi lí tưởng cho việc nghỉ ngơi. Tuy nhiên, nhiều người chỉ biết về Đà Lạt bởi cái phong cảnh, khí hậu, và con người nơi đây chứ ít ai biết và để ý đến cái phía cạnh khác của Đà Lạt. Vậy cái phía cạnh khác của Đà Lạt là cái gì? Trước tiên, nếu bạn đọc là người ở Đà Lạt hoặc có người thân ơ đây, tôi xin mạn phép thứ lỗi trước vì câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây có thể gây khó chịu cho một số người, và thậm chí làm mất hình ảnh Đà Lạt trong mắt bạn đọc. Nhưng những cái phía cạnh này dù sao đi nữa, cũng đã được bàn tán khá nhiều và không ai dám khẳng định là không có thật. Vì vậy nếu bạn đọc không thích, xin bạn dừng đọc ngay tại đây. Quay trở lại vấn đề phía cạnh khác, cái mà tôi muốn nói ở đây là “tâm linh”. Tại sao lại nói Đà Lạt là vùng đất tâm linh, thứ nhất là vì Đà Lạt tuy đã được nâng lên cấp thành phố, nhưng vẫn còn nhiều khoảng đất là rừng rậm. Thứ hai, Đà Lạt trước kia được coi là nơi nghỉ ngơi an dưỡng của lính Pháp, và cũng không ít xung đột đã nổ ra ở đây, khiến vô số người chết. Thứ ba, Đà Lạt có thể được coi là nơi duy nhất trên đất nước Việt Nam mà một ngày có đủ bốn mùa phân biệt rõ rệt: sáng thì mang khí hậu của mùa xuân; Trưa mang cái nóng nực của mùa hè; Chiều mang cái mát mẻ của mùa thu; và rồi tối thì mang cái lành lạnh của mùa đông. Theo như nhiều người già ở Đà Lạt có nói rằng, cái việc bốn mùa phân rõ trong một ngày đã làm âm dương đảo lộn rồi. Chả trách mà nơi đây là nơi mà người ta đồn về ma quỷ nhiều nhất. Tôi thì có một lần vào Đà Lạt hồi nhỏ, nhưng lúc đó cũng chưa biết gì nhiều, nhưng nếu có cơ hội vào lại lần nữa, tôi chắc chắn sẽ đi khám phá, và thăm quan những ngôi nhà hoang để được một lần trong đời biết thế nào là bị ma trêu (đùa thôi nhá, vào trong đó bị dọa lại ngất mẹ nó trong đấy thì khốn nạn lắm).
Là học sinh hay sinh viên Việt Nam thì đứa nào mà chả mong kì nghỉ hè. Khi kì nghỉ hè đa tới, hội thằng Lân, con Hà, con Thảo vui lắm. Chúng nó đợi mãi để lên kế hoạch đi chơi hè. Sau một hồi bàn bạc, quyết định cuối cùng được đưa ra, cả bọn sẽ vô Đà Lạt chơi một bữa vì bác con Hà có cái khách sạn ở trong đó, có thể bao ăn bao ở cho cả ba đứa. Chúng nó nhân thế để tiện việc tiết kiệm, nên quyết định đi bằng tầu hỏa. Ngồi trên tầu có thể nói là rất buồn nếu như bạn đi một mình, nhưng nếu đã có bè có đảng thì phải nói là náo loạn. Sáng sớm hôm đó, tầu đã vào ga Đà Lạt, bác con Hà ra sân bay đón cả bọn đưa về khách sạn. Khách sạn của bác con Hà đằng sau là cả một cánh vườn rộng lớn. Ba đứa lấy chung một buồng trên tầng ba, cửa sổ hướng thằng về cái vườn đó. Ngay ngày đầu tiên, cả hội kéo nhau đi thăm quan thành phố, vườn hoa cả ngày. Đến tối, về đến khách sạn đứa nào cũng nhũn như con chi chi, chúng nó tắm rửa xong là lên giường thẳng cẳng ngay. Riêng chỉ có con Thảo là chưa ngủ, vì còn bận nhắn tin cho người yêu. Lúc đó đã hơn một giờ đêm rồi. đang ngồi nhắn tin, bỗng nó nghe thấy có tiếng đi lại ngoài hành lang. Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang rất to, như có ai đang đi đôi giầy khủng bố và nện xuống sàn nhà vậy. Lúc đầu thì con Thảo không để ý đâu, nhưng cứ như vậy phải đến hơn mười lăm phút. Nó tức tối, nhảy khỏi giường chạy ra cửa và nhòm qua cái lỗ kính được khoét trên cửa. Không một bóng người trong hành lang. Con Thảo ngẩn người ra một lúc, rõ ràng tiếng bước chân vẫn văng vẳng ngay đây mà lại không thấy một bóng ai là sao. Rồi thì bỗng nhiên nó nghe thấy tiếng bước chân đó đang đi từ tầng ba xuống tầng dưới. Cái Thảo mở cửa khe khẽ, nó thò đầu nhìn ra cái cầu thang, thì chỉ thấy bóng của một người cao to, mặc bộ quần áo lính, đang đi thong thả xuống dưới tầng hai. Nó nhìn tầm năm giây thì lại lẻn vào trong buồng. Chui vào chăn rồi, nhưng con Thảo cứ suy nghĩ mãi không hiểu được vấn đề là tại sao giữa đêm hôm lại có ông điên mặc áo lính đi đi lại lại. Mải mê suy nghĩ, rồi nó cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Sáng hôm sau con Thảo hỏi hội bạn nó là tối qua có nghe thấy gì không? thì cả lũ lắc đầu. Nó tính xuống hỏi bác con Hà nhưng rồi cũng quên khuấy đi mất. Hôm nay, cả bọn sẽ tạt qua nhà Bác thằng Lân để vui chơi và ngủ lại đêm ở đó. Bác thằng Lân cũng thuộc vào loại khá giả ở Đà Lạt, bác thằng Lân có một căn biệt thự ba tầng theo kiểu kiến trúc cổ của Pháp, đằng sau là ao cá, hồ bơi, và một vườn cây trái xum xuê. Lúc mới đến cả bọn thich lắm, được thể thằng Lân còn gọi thêm anh em họ của nó ra chung vui, nên cả bọn quậy hết cỡ. Cái đêm hôm đó, đã mười hai giờ hơn rùi, mà tụi nó vẫn ngồi đánh bài và tán gẫu. Con Hà thì them ăn ổi, nên nó chạy ra vườn hái mấy quả vào. Đang cầm đèn pin hì hục soi coi quả nào ngon. Chợt con Hà có cái cảm giác nổi da gà, nó thấy hơi rờn rợn và cảm tưởng như là có cai đó đang nhìn mình. Nó cầm đèn pin soi một lượt xung quanh, rồi bỗng nó nhìn ra phía cây táo ở gần cuối góc vườn, thì thấy tựa như có một bóng người đang ngồi đung đưa trên cây và hướng mặt về phía nó. Con Hà rú lên, rồi nó quăng đèn pin, chạy một mạch lại vô nhà. Cả bỏn thấy con Hà rú lên cũng tức tốc đổ hết ra vườn. Cả hội ra tới thềm thì cũng vừa lúc con Hà chạy tới, nó hổn hển:
– Chúng mày ơi … sợ quá … tao thấy …. tao thấy … ma.
Lúc đầu cả bọn trố mắt, thằng Lân hỏi lại:
– Cái gì, mày thấy ma ở đâu?
Con Hà vừa thở, mặt cắt không còn hột máu, nó chỉ tay về phía cuối vườn:
– Ở … Ở … trên cây táo …. cuối … cuối … vườn kia kìa.
Cả bọn lúc này mới cầm đèn pin cùng chạy ra chì chả thấy gì, cả lũ quay ra cười con Hà nhìn gà hóa quốc. Riêng con Hà vẫn khăng khăng:
– Tao thề, tao thấy có người ngồi đung đưa ngay tại cái cây này mà.
Mặc cho con Hà có nói thế nào, chúng nó cũng chả tin. Cả lũ lại kéo nhau vào trong nhà chơi bài thêm một lúc nữa rồi ngủ. Riêng con Hà đêm đó thì khó ngủ vô cùng, một phần vì nó vẫn còn bị ám ảnh bởi hình ảnh bóng người ngồi đung đưa cây táo, một phần nữa là vì nó tin vào những gì mà nó đã nhìn thấy. Sáng hôm sau, lúc đang ngồi ăn, cả lũ mới đem chuyện hôm qua ra trêu con Hà. Con Hà bực lắm, nhưng nó cũng chả biết làm thế nào. Bác thằng Lân cũng ngồi đó, nghe chúng nó nói qua, liền cười nhỏ. Rồi bác thằng Lân quay ra, hỏi cái Hà:
– Thế hôm qua chính xác là cháu đã nhìn thấy cái gì?
Con Hà trả lời:
– Dạ, cháu thấy có bóng người ngồi đung đưa trên cây táo ở vườn sau ạ.
Bác thằng Lân mỉm cười rồi quay ra bảo với thằng Lân:
– Cháu muốn có tiền tiêu không Lân?
Thằng Lân nghe đến có tiền tiêu là mắt nó sáng lên, nó hỏi lại:
– Sao lại không ạ.
Bác thằng lần liền quay ra bảo với con Hà và con Thảo:
– Thế các cháu thì sao?
Cả hai đứa còn hơi ngại ngùng, con Hà hỏi:
– Thế bọn cháu cần làm gì ạ?
Bác thằng Lân thấy tụi nó có vẻ đồng ý, ông nói:
– Cuối phố này, có một căn nhà cổ của Pháp, bỏ hoang đã lâu, giờ là nơi thăm quan cho du khách. Nếu các cháu dám đúng mười hai giờ đêm nay, đi theo bác, vào trong căn nhà đó chơi đuổi bắt, thì bác sẽ cho mỗi đứa hai triệu coi như là tiền đi chơi đợt này.
Nghe xong lời đề nghị, cả con Hà và con Thảo trợn mắt há mồm, còn thằng Lân thì ngồi đứ đừ cả người ra. Thấy cả bọn có vẻ nản chí, bác thằng Lân thêm vào:
– Tí bác sẽ dắt các cháu đi thăm quan ngôi nhà đó trước, còn đợi đến tối. Bác sẽ đi cùng các cháu, nhưng bác sẽ chỉ đứng ngoài cửa đợi thôi. Các cháu làm xong cứ đi ra, bác sẽ đưa tiền luôn.
Cái Thảo nghi hoặc hỏi lại:
– Nhưng mà, chơi đuổi bắt kiểu gì ạ, với cả căn nhà đó có rộng không ạ?
Bác thằng Lân cười:
– À không không, chơi thế này nhé, căn nhà đó, có một phòng trống, rộng cỡ phòng này thôi.
Các cháu vào đó, mỗi đứa đứng vào một góc tường, lấy một miếng vải bịt kín mắt lại. Không nói năng gì, lần theo bức tường, đi tới người kia, chạm vào vào vai người đó, rồi đứng thế vị trí người đó. Sau đó, để cho người bị vỗ vai tiếp tục. cứ như vậy khi mỗi người vỗ đủ ba lần thì tháo khăn bịt mắt và đi ra.
Nghe xong thì cả bọn ngơ ngác, vì nếu như vậy thì chơi chưa tới năm phút nữa. Nhưng mà con Hà và con Thảo vẫn thấy ớn. Còn thằng Lân nghe thấy chỉ làm có vậy mà được ngay hai triệu, nó đồng ý ngay. Đồng thời quay ra thuyết phục con Hà và con Thảo mãi thì chúng nó mới nhận lời. Ăn xong, bác thằng Lân zẫn cả bọn đi coi căn nhà cổ đó. Quả nhiên đây là một căn nhà lớn hai tầng, tường bên ngoài đã mọc rêu hết, vườn sau thì cậy cối xác sơ, chỉ xanh rờn mỗi mấy đám cỏ và hoa dại. Bước vào tầng một thì quả nhiên phòng khách rất lớn cùng với một bộ bàn ghế cũ kĩ và vài ba cái tủ, cái kệ sách đã mục nát. Bên cạnh phòng khách lớn quả nhiên có một phòng nữa, không rộng lắm, trống chơn không có một thứ gì. Sau khi đã coi xong, tất cả nhất trí tối nay sẽ hành động để được hai triệu tiền thưởng mỗi đứa.
Tối hôm đó, bác thằng Lân đèo cả ba đứa ra căn nhà cổ. Đỗ xe trước cổng, ông ta quay lại và bảo thằng Lân:
– Cháu lấy cái đèn đằng sau cốp xe, để vào giữa phòng cho sáng, vì trong đó không có điện đâu. Với cả lấy mấy mảnh vải bác để sẵn trong đó mà bịt mắt. Bác sẽ đợi ngoài này.
Nói xong ông ta rút một điếu thuốc lá ra hút. Thằng Lân với con Hà con Thảo mở cửa xe, lấy đồ nghề và tiến vào căn nhà hoang. Thằng Lân cầm đèn đi đầu, theo sau là con Thảo rồi con Hà. Tại sao cái cảm giác bước vào căn nhà hoang bây giờ lại khác hẳn cái cảm giác buổi sáng, nó có một chút gì đó lành lạnh và hơi rùng rợn. Gió lùa qua mấy cánh cửa sổ kêu ken két làm cho con Hà giật bắn mình mấy lần. Giờ nó mới nhớ tới cái hình ảnh người ngồi đung đưa trên cây táo, làm nó run bần bật. Vào đến phòng, thằng Lần đặt cái đèn ở giữa phòng, sau đó đưa cho con Hà và con Thảo Mỗi đữa một tấm vải bịt mắt. Cả bọn chia nhau ra mỗi đứa đứng một góc tường. Rồi bịt mắt lại. Đầu tiên là thằng Lân, nó zò zẫm theo bức tường rồi vỗ vào vai con Thảo. Con thảo bị thằng Lân vỗ vào người giật thót mình, nó tính hét lên nhưng chợt nhớ lời của bác thằng Lân dặn là không được nói chuyện. Nó kìm lại, và bắt đầu lần mò tìm kiếm rồi vỗ vào vai con Hà. Con Hà cũng giật bắn người, tí ngã ngửa xuống đất. Rồi con Hà lại lần mò theo bức tường, con Hà nhớ là cái buồng này không rộng lắm, mà tại sao nó mò mẫm mãi mới tới được chỗ thằng Lân và vỗ vào người nó. Cứ như vậy, người này vỗ vào vai người kia, được đủ ba lần thì tất cả cùng nhau tháo băng bịt mắt. Cả hội đều thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cái trò chơi này cũng kết thúc. Đang chuẩn bị ra về, chợt thằng Lân nhìn lại, nó thấy lạ là tại sao chỉ có ba người chơi trò này, mà căn buồng lại có đến bốn cái góc tường. Nó có cái cảm giác rờn rợn, giữa khoảng cách của con Hà và con Thảo là một góc tường trống. Mà nó nhớ rằng nó không hề đi qua một cái góc tường nào hết. Nó đang định hỏi mấy đứa kia, chợt con Hà quay ra mắng vốn con Thảo:
– Thảo, sao mày bóp vai tao mạnh thế, làm tao tí ngã ngữa kìa.
Con Thảo ngơ ngạc:
– Tôi đâu có bóp vai bà đâu, tui chỉ vỗ nhẹ vào vai bà thôi mà.
Còn đang cãi nhau, thằng Lân mới hỏi lại:
– Này, từ nãy giờ, các bà lúc đi tìm người khác để vỗ vai, có bà nào đi qua cái góc tường nào không?
Con Hà và con Thảo lại càng ngơ ngác, chúng nó đều nói là không đi qua góc tường nào cả, chỉ mò hết bức tường là vỗ được vai người kia rồi. Thằng Lân nghe xong, chợt nó đờ mặt, run rẩy chỉ vào cái góc tường ở giữa vị trí của con Hà và con Thảo nói:
– Nếu … nếu mà như thế, thì làm sao mà vỗ vai nhau đủ một vòng được … Có tới những bốn góc tường… mà trong khi đó, chỉ có ba đứa mình …
Con Thảo và Con Hà cùng nhìn về phí góc tường trống không đó. Cả bọn như hiểu ra điều gì, chúng nó gào rú lên, rồi ù té chạy ngay ra ngoài bỏ quên cả cái đèn.
Chạy ra đến xe, cả lũ chui tọt hết vào ghế sau, ngồi ôm nhau co ro. Bác thằng Lân thấy vậy thì buồn cười lắm, quay lại đưa cho mỗi đữa một cái bao lì xì đỏ và nói:
– Các cháu nhìn vậy mà gan dạ quá ha, đây, bác giữ lời hứa nhé, mỗi đứa hai triệu tha hồ mà tiêu sài.
Nói rồi bác thằng Lân nổ máy xe và đưa cả bọn về. Trên đường, chúng nó vẫn ngồi im thin thít. Rồi thằng Lân run rẩy, vươn người lên ghế trước nói:
– Tại sao lại như vậy được hả bác?
Bác thằng Lân cười và nói:
– Theo cháu thì là tại sao nào, ba người với bốn góc tường, khi chơi vỗ vai vẫn có thể hoàn thành được một vòng… quả là chuyện khó tin đúng không.