Thư của chó gửi mèo
Như em đã biết, dù loài người có hằng ngày gửi cho nhau hàng triệu tin nhắn thì chó cũng chả hy vọng gì nhận được thư mèo. Vậy mà hôm nay, việc ấy đã thành hiện thực.
Đầu tiên, anh xin khẳng định giữa hai ta chả có điều gì lấn cấn cả.
Thiên hạ khi miêu tả hai kẻ cãi nhau cứ bảo chúng “như chó với mèo” nhưng thực ra, chúng ta có hai con đường, hai cách sống và cách sinh hoạt rất khác biệt. Nếu như có một cuộc thi “chó xinh đẹp ngày xuân” thì mèo cũng không tham dự và ngược lại.
Cho nên anh rất cảm kích trước những lời lẽ chân thành trong thư em. Nó chứng tỏ chúng ta cùng có những mục tiêu chung, những niềm mơ ước chung, hướng tới sự cao đẹp chung.
Mèo thân mến!
Trong thư dài của mình, em trách chó đã trở nên mềm yếu, thiếu dũng cảm, ngại đấu tranh. Bằng chứng em đưa ra là đã xuất hiện một tầng lớp chó cảnh ngày càng đông đảo.
Ai mà không biết chó cảnh là loại gì. Chúng bé tí xíu, có mắt ngơ ngác, có mõm ngơ ngác, có đuôi nhỏ như cái tăm và có răng không cắn nổi một con ruồi. Nói tóm lại, chúng còn tệ hơn cả mèo. Mục đích duy nhất của chó cảnh là ăn thật ngon, ngủ thật êm và sủa thật thanh. Chúng hoàn toàn khác xa với chó chiến đấu, mà tính chiến đấu lại là đức tính cơ bản làm nên tên tuổi của chó.
Mèo ạ!
Bản thân anh không phải là chó cảnh, nhưng anh hoàn toàn đồng ý với em là rất đáng buồn khi thứ chó ấy ngày một đông, và đấy rõ ràng là bằng chứng cho thấy loài chó đang có vấn đề, thậm chí vấn đề khá trầm trọng. Em nói đúng, chó không phải là bông hoa để trưng bày và để ngửi (mặc dù anh nghe nói thịt chó nướng rất thơm). Chó đã, đang và cần là một công cụ đấu tranh mạnh mẽ mới xứng đáng với tên gọi của mình.
Nhưng em ơi, em trách chó một thì em phải trách người mười.
Anh không tuyên bố không có người thì không có chó – mèo nhưng rõ ràng thực tế cho thấy, cách cư xử của người có ảnh hưởng rất lớn, thậm chí quyết định đến chó – mèo.
Mà người thì thời gian gần đây, có thích đấu tranh, có đề cao lòng dũng cảm không? Hình như không mèo ạ.
Anh rất đau lòng phải nói với em điều này, vì nói xấu người không phải là điều hay ho, càng không phải điều thuận lợi cho chúng ta. Nhưng càng nhìn vào cách cư xử của người, anh càng thấy chó cảnh hợp với họ hơn là chó chiến đấu.
Vì anh có cảm giác người bây giờ rất ngại nói thẳng. Họ hay trình bày vấn đề một cách vòng vo. Ví dụ như cái xấu, họ gọi là cái “phức tạp” hoặc một đám khá đông người xấu được gọi là đám “không nhỏ”. Thay vì xông thẳng vào một chuyện gì, họ lại tìm cách đi vòng qua nó, thay vì đưa một vài tên đi xét xử, họ lại đưa ra kiểm điểm rồi thôi.
Nói tóm lại, nếu ngày xưa, ở trong rừng, người xông vào lũ thú dữ, chó xông theo hay ít nhất chó chạy trước, người chạy sau thì ngày nay, người ở nhà, chó chạy ra người còn kéo lại.
Mèo thân mến!
Chó là một con vật thông minh. Thậm chí có thể nói còn thông minh hơn tất cả các con vật khác, chả thế mà người đã nhờ chó bay lên vũ trụ trong những tên lửa đầu tiên. Và sự thông minh luôn luôn có thể dùng theo hai mặt: hoặc là theo cái tiến bộ, hoặc theo cái lợi cho mình.
Một bộ phận không nhỏ chó, lập tức phát hiện ra làm chó cảnh dễ sống hơn làm chó chiến đấu. Chó cảnh được ăn ngon hơn, được nâng niu hơn, được ngủ phòng máy lạnh và mặc áo lụa trong khi chó chiến đấu ngủ ngoài sân và mặc khí trời.
Thế là nhiều chó không giữ được phẩm chất. Chúng thấy làm chó cảnh vừa an nhàn, vừa sung sướng. Than ôi, chúng có lý của chúng, mặc dù lý ấy rất đau buồn.
Em hãy tin rằng việc khuyến khích, nuôi dưỡng và đề cao tính “cảnh” của chó hoàn toàn là lỗi của người, và chó chỉ phát huy. Nếu như ngày xưa ở trong rừng, một con chó cảnh không sống nổi quá ba ngày, không bị cọp hoặc báo ăn thịt thì cũng chết đói do không có khả năng tự săn mồi thì ngày nay một con chó cảnh có thể đảm bảo được cuộc sống rất lâu. Rõ ràng hoàn cảnh không chỉ làm hư con người mà còn làm hư cả con chó. Trước món lợi trước mắt đó, nhiều chó nghĩ không làm được chó cảnh mới làm chó khác mà thôi.
Mèo thân mến!
Anh viết lá thư này không phải để biện minh. Trên thế giới, chả ai biện minh cho chó mà chó cũng chả có khả năng làm chuyện đó. Đối với chó, tốt nhất là xông lên chứ không phải nói hay hoặc nói dở.
Nhưng anh vẫn mong em thay vì phàn nàn với anh về hiện tượng chó cảnh hãy phàn nàn thẳng với người. Chỉ có người mới giải quyết tận gốc vấn đề này, bởi đấy chính là chuyện của họ chứ không phải của chúng ta. Em hãy dũng cảm lên, dù là mèo, em hãy cư xử như chó một lần xem nào. Em hãy sủa thật to để người chú ý đến tâm tư, nguyện vọng của em.
Nếu làm được như thế, anh rất cám ơn em và anh sẽ tin tưởng hơn vào cuộc sống khi mèo cũng trở nên dũng cảm.
Anh của em