Tôi là đạo sĩ – Tác Giả Nguyễn Điệp
Chap 1: Nhân duyên đưa đẩy
Mọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ?
Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! Cũng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa!
Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn cũng giống như các bạn, cũng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ…
Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ của liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng cũng chỉ là ảo mộng facebook!
Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc, tưởng đến tận cùng mình sẽ buông xuôi tất cả thì ăn mày vớ được chiếu rách!
Hôm đó mẹ bắt tôi dọn lại nhà kho trên gác, công việc mà tôi chẳng muốn làm tí nào nhưng không làm thì u tôi chửi vì hiện tại lúc đó tôi chỉ là thằng ăn bám gia đình!
Trong cái đống đồ cũ thải loại ra đấy tôi phát hiện ra một cái hộp màu xanh, cái hộp trông rất cũ kĩ! Tôi hỏi u thì mới biết chiếc hộp này bà nội nuôi của tôi để lại cho bố tôi mong là bố sẽ theo nghề bà nhưng ai ngờ bố tôi không có hứng nên thất truyền!
( Câu chuyện về bà nội tôi là thầy bắt ma do bố tôi kể lại xin được phép kể trong một dịp nào đó )
Sau khi dọn dẹp xong, tôi cất cái hộp xanh đó vào phòng, đợi đến tối vì tính tò mò nên mở xem bên trong có gì đáng giá!
Một cái hộp cũ xì thì chắc cũng không có gì đáng giá và…. đúng là thế thật :
– một quyển sổ đã xác xơ ố vàng
– Một cây đoản kiếm màu xanh cũng cũ không kém
– Một gương bát quái
– Chục tấm lá bùa với nét vẽ loằng ngoằng chắc để trừ tà
– Và một cuộc chỉ màu đỏ….
Đương nhiên là tôi thất vọng vì không kiếm được gì đáng giá bán ra tiền, cầm quyển sổ tôi thử mở vài trang xem có gì hay ho không và trang đầu tiên đã ghi rõ 4 câu thơ:
Theo nghề phải theo đến tận cùng
Làm việc thiện lương chớ đòi công
Quỷ ma nhân thần đều trợ giúp
Ắt ngày sau công đức vơi dày
Nghề đạo sĩ này theo như trong sách ghi nên lấy việc thiện làm trọng, chỉ nên vừa đủ sống chứ làm giàu thì e chỉ mang họa vào mình!
Tất nhiên với một đứa đang rảnh rỗi không việc làm như thôi thì thử qua giết thời gian cũng tốt! Tôi cố gắng tập vẽ các loại bùa chú, lúc đầu thì đúng là gà bới, không thể vẽ đẹp và giống như trong sổ được nhưng chăm làm thì tay cũng quen nên nhìn chung sau hơn tháng vùi mài kinh sử thì vẽ bùa cũng 9/10 rồi!
Mấy loại kĩ năng đơn giản thì múa may cũng gọi là chút ít nhưng lập đàn làm phép thì chắc còn xa mới tới, với cả tiền mua đồ lập đàn không có nên làm đúng hay sai cũng hên xui!
Sau hơn 3 tháng thì về kiến thức cũng tạm ổn chỉ có phần thực hành thì chịu vì tiền bạc không có, danh tiếng cũng không nên cũng chẳng ai thửa hơi nhờ mình bắt ma diệt quỷ!
Tưởng lại nản tiếp phần 2 thì một lần nữa ăn mày lại kiếm được cơm nguội, số là đang đi lang thang vung tay thử phép như thằng điên thì gặp thằng bạn thân chí cốt ( Tạm gọi nó là T ), nhà thằng này thì thuộc diện khá giả nên cũng có vay tí tiền của nó, tưởng rằng nó sẽ đòi tiền mình và một lần nữa khất nợ thì nghe nó nói là bố nó mới mua căn nhà giá khá rẻ ngay đây nên hai bố con xem qua tiện thể mời thầy về xem vì nghe nói nhà này không được tốt! Tất nhiên cơ hội tốt để thực hành thì không thể bỏ qua, tôi bảo nó lúc thầy pháp xem nhà thì dẫn tôi đi cùng được không!
Lúc đầu thì nó còn từ chối, nhưng thấy tôi lải nhải nhiều quá và là bạn thân nên nó cũng đồng ý và bảo tôi sáng mai qua nhà nó!
Đương nhiên tối hôm đó tôi về nhà chuẩn bị phụ kiện và hành trang đầy đủ để mai cò gì còn tiện thực hành thử!
Không ngờ đó lại là cuộc đời sắp đặt đưa tôi vào con đường làm đạo sĩ!
Mình nghĩ nghề nào cũng vậy miễn kiếm tiền chính đáng là được