Home Truyện Ma Kinh Dị Ai là người cuối cùng

Ai là người cuối cùng

Người xưa thường nói rằng “âm dương là hai cõi tách biệt, người không phạm yêu, yêu không phạm người”. Yêu trong câu này là để ám chỉ những nhân tố thuộc về cõi âm, hay có thể coi là vong hồn cũng được. Theo như tôi hiểu câu này, thì cái ranh giới giữa cõi âm với cõi dương là rất rõ ràng. Tuy nhiên, cái làn ranh giới đó lại vô cùng mỏng mảnh, và cũng đã không ít người vô tình mà cũng cố ý bước quá cái làn ranh giới đó để đi đến cái nơi mà họ không thuộc về. Nếu nhận xết về câu nói trên, tôi chỉ tin vế sau là đúng, vì nếu người không quấy nhiễu ma quỷ, thì ma quỷ cũng sẽ không quấy nhiễu người. Còn về vế đầu, nếu nói là “âm dương là hai cõi tách biết”, xét theo mặt khái niệm thì đúng là hai cói khác nhau, một của người sống, và một của người chết. Nhưng hai cõi này tuy là dành cho hai loại “sinh linh” khác nhau, nhưng lại đều là một thế giới. Người ta thường dùng cõi âm để ám chỉ địa ngục, âm phủ. Nhưng tôi lại nghĩ khác, ngay như tại vị trị mà tôi đang dậm chân lên đây, hay cũng như cái địa điểm mà bạn đọc đang ở, tất cả đều chỉ là một. Bạn coi đó là cõi của người sống, nhưng liệu những vong hồn có coi đó là cõi dương không? Nói tóm lại, những gì chúng ta nhìn thấy và cảm nhận được chỉ là một mặt của cái mà chũng ta coi là cõi dương hay trần thế này mà thôi. Câu truyện dưới đây, kết thúc sẽ không hề có hậu, tôi chỉ muốn cảnh báo trước để bạn đọc khỏi cằn nhằn hay phàn nàn sau khi đọc. Nhưng xin bạn đọc nhớ cho rằng “Nhiều khi để đạt được cái điều mà mình them khát, thì mạng sộng của chính mình cũng sẽ được đánh cược”.

meo ma

Sau cái đêm gọi hồn về, thằng Khải vô cùng tức tối. Nó vốn là thằng gan dạ và cũng có thể nói là muốn được nhìn thấy ma một lần trong đời cốt là để thỏa mãn cái sự tò mò của nó. Về Phần đám bạn của nó, sau cái đêm hôm đó, đã bàn tán nhau về vụ gọi người chết về ăn cơm. Tin đồn lan nhanh đến mức mà hầu hết cả trường đã biết về thằng Khải. Khi không, Khải được đặt biệt danh là “Khải thầy bùa”. Lúc đầu thì thằng Khải nó không có khoái cái biệt danh này một chút nào. Nhưng rồi, càng ngày càng nhiều học sinh đến hỏi chuyện nó về ba cái vấn đề ma quỷ, cũng có một số thầy cô giáo ngồi tán gẫu với nó. Thằng Khải vốn có bít gì nhiều đâu, nhưng được đà thế là nó ba hoa bốc phét, khiến cho bọn học sinh cứ mê mệt mà nghe thằng Khải nó phán. Có thể nói, thằng Khải bắt đầu bước sang một ngã rẽ cuộc đời mà ngay chính nó cũng không ngờ.

Cả một cuộc đời học sinh ở Việt Nam, tuy nói là học nhiều, đau đầu, rồi chán nản. Nhiều khi còn so sánh nền giáo dục nước nhà với các nước khác. Nhưng tôi phải nói thật, có lẽ nếu cho tôi chọn, tôi vẫn thích học ở Việt Nam hơn. Vì sao ư? Cái nền giáo dục ở Việt Nam tuy còn nhiều điều nhức nhối, chưa hợp lý. Nhưng cái môi trường học tập mà trường lớp ở Việt Nam tạo ra lại là rất tốt. Thay vỉ phải chạy loăng quăng trong trường như mèo hoang chó dại để tìm lớp học như bên Mỹ, ở Việt Nam, học sinh ngồi tại lớp và đợi giáo viên đến. Chính vì thế, mà dần dần học sinh trở nên thân nhau, và có một mối quan hệ vững chắc như một gia đình. Nói cái này để bạn đọc biết thêm, tôi phải hết lớp mười một mới đi du học bên này. Đã ở Arizona ba năm, nhưng tôi rất là thất vọng về một số học sinh Việt Nam mà đi du học như tôi. Có thể ở trường những bạn đã và đang đi du học khác với trường tôi. Nhưng mà làm sao mà chịu nổi, khi chúng nó là người Việt Nam mà không thèm nói tiếng Việt với mình. Ừ, thì luyện tiếng Anh, nhưng chả lẽ cái lúc *** nào cũng nói tiếng Anh à? Đã thế, chúng nó cũng là “da vàng máu đỏ, con rồng cháu tiên” như mình, tại sao lại phải tỏ ra vẻ ta đây là “White Person” cơ chứ? Tôi rất rất là thất vọng khi nhìn thấy những con người Việt Nam như thế. Đành rằng những người Việt đẻ ở đây thì không nói làm gì, ít ra họ còn cố học nói tiếng Việt. Còn cái loại kia á, mấy lần tôi gặp, tôi thề là nếu không kiềm chế bản thân, tôi chỉ muốn hét vào cái mặt chúng nó là “F*** YOU! VIET NAM DOESN’T NEED YOU! GO AND F*** YOUR SELF”. Dù sao thì cũng rất xin lỗi bạn đọc vì đã có những lời lẽ không hay kia, nhưng tôi cứ mỗi lần nhắc đến là bức xúc. Mà Tôi xin nói trước, tôi không có ý ám chỉ hay gán ghép bất kì một ai, vì tôi cũng có rất nhiều người bạn du học sinh học cùng và họ tạo cho tôi một cảm giác như ở Việt Nam, số còn lại thì là “REAL ASS***E”.

Quay lại chuyện của thằng Khải, cuối cùng trường nó cũng tổ chức cho khối cấp ba đi thăm quan trước khi ra trường và thi lên đại học. Địa điểm là rừng Cúc Phương. Thằng Khải có nghe nhiều người nói rằng, rừng rú là nơi mà vong hồn hay lang thang, vảng vất, và ẩn náu nhất. Cho nên nhân dịp này, nó quyết định sẽ lại một lần nữa muốn thử nhìn thấy ma. Nó lên kế hoạch là vì đi cắm trại sẽ ngủ lại một đêm trên đó, nó sẽ kiếm một con mèo đen trên đó, và rủ mấy đữa khác chơi trốn tìm cùng nó. Theo nhưu người lớn nói, thì nếu chơi trốn tìm trong rừng buổi đêm mà có mang theo một con mèo đen, thì oan hồn sẽ tự động cùng nhập cuộc chơi. Đến nơi, hầu hết các học sinh đều nghỉ ngơi, hoặc ngồi tán gẫu sau một chuyến ngồi xe dài ê mông. Riêng có mỗi thằng Khải, nó tự tách ra và đi một vòng trong rừng để thám hiểm địa hình trước. Thấy rằng rừng Cúc Phương, nơi trường cho cắm trại, thì cũng không rậm rạp cây lắm, chỉ nếu như đi sâu vào nữa thì cây cối mới um tùm mà thôi. Sau khi đã nắm rõ địa hình, nó mới bắt đầu đi loanh quanh qua các hàng quán xung quanh để tìm coi coi có con mèo đen nào không. May thay cho nó, tại một quán ăn chủ nhà có xích một con mèo đen ngay trước cửa. Thằng Khải chạy lại, nựng con mèo và hỏi chủ quán có thể cho nó mượn vài giờ tối nay được không, nó sẽ giả hai trăm nghìn. Chủ quán nghĩ rằng mèo thì tự biết đường về nên cũng chả sợ lạc, hơn nữa lại được tới những hai trăm nghìn liền đồng ý. Thằng Khải đưa trước một trăm và nói rằng khi tới mượn mèo sẽ đưa nốt số còn lại. Tối hôm đó, trong lúc trường đang tổ chức một buổi lửa trại và những tiết mục văn nghệ, Khải đã tìm thêm được mười hai đứa bạn nữa cùng chơi với mình. Thằng Khải phổ biến luật chơi cho cả bọn và bắt đầu dắt cả bọn đi tới quán ăn và mượn con mèo đen mà hồi sáng nó đã thuê. Đến nơi, thằng Khải đưa nốt số tiền còn lại mà nó đã hứa, và ôm con mèo đen đi. Như thường lệ, con mèo đen này rất ngoan, không hiểu vì lí do làm sao, mà khi thằng khải ẵm nó trong tay, con mèo đen nằm im nogan ngoãn không nhúc nhích hoặc cựa quậy. Đến cái mảnh rừng thư thớt. Thằng Khải bảo đám bạn là không được đi quá sâu vào trong rừng, bây giờ nó sẽ quay mặt lại, và đợi đúng trong vòng mười phút. Đám bạn còn lại phải tìm chỗ trốn. Sau mười phút, nó sẽ đi tìm đủ mười hai người còn lại. Nghe xong, cả bọn cười rúc rich. Có đứa hỏi:

– Mảnh rừng lớn thế này, mà trời lại tối, làm sao mà ông tìm đủ hết được, bộ muốn bọn tôi chết héo đợi ông à?

Thằng Khải cười, nó trả lời:

– Các bạn cứ yên tâm đi, sẽ có người chỉ đường cho mình. Và để đề phòng, ai cũng có điện thoại di động, nếu sau bốn mươi lắm phút mà không thấy tôi, các bạn có thể tự động trở về vị trí này mà không cần đợi tôi đến tìm.

Một đứa nữa hỏi:

– Ông có chắc là tìm nhanh như vậy không, hơn thế nữa, tại sao lại phải ôm theo con mèo đen này làm gì?

Thằng Khải nâng niu con mèo, nó vuôt ve, rồi nói zọng rờn rợn:

– Rừng rú thường là nơi nhiều vong hồn nhất, Tôi phải ôm con mèo đen này, để nó chỉ đường cho tôi tìm các bạn, tránh cho các bạn khỏi bị vong hồn che khuất.

Nghe đến đây, cả lũ rợn tóc gáy, chúng nó có vẻ hơi nản khi nghe thấy vụ thằng Khải bảo là bị vong hồn che khuất. Nhưng rồi thằng Khải động viên mãi, đồng thời nó bảo là chơi trò này tuyệt đối an toàn, nên cả bọn đành nghe theo.

Thằng khải ôm con mèo đen quay lưng lại, cả bọn còn lại nháo nhác chạy đi tìm chỗ chốn. Vừa hết mười phút, thằng khải quay mặt lại, và bắt đầu tiến về phía khu rừng, tìm đủ mười hai đứa. Thằng Khải cứ đi, đi mãi, đến một đoạn, con mèo đen bắt đầu phát ra những tiếng ghừ ghê rợn. Thằng Khải đứng lại nhìn quanh, nó bắt đầu cảm nhận được con mèo càng ngày càng kêu những tiếng ghê rơn, nó có thể cảm nhận được lông của con mèo đang càng ngày càng dựng đứng lên. Rồi bỗng, thằng Khải nhìn thấy một bóng người đứng lấp ló phía sau cái cây xa xa, có vẻ như không thấy nó. Thằng Khải khẽ vuốt ve con mèo cho nó yên lại, rồi nó tiến tới vỗ vai người kia một cái. Anh bạn này té nhào, thằng Khải cười khoái trí, rồi nó dắt anh bạn này đi tìm những người kia còn lại. Đi được một đoạn nữa, nó thấy có một anh đang ngồi trên gốc cây, ngó ngang ngó dọc. Lần này con mèo lại càng kêu lên những tiếng còn rùng rợn hơn. Rồi Khải tiến lại, đứng dưới gốc cây, nó hét lên, làm cho cái anh trên cây tí thì ngã cắm đầu xuống. Thằng Khải cười như điên như dại. Nó Nghĩ mình thật là giỏi, rồi cứ như thế nó lần lượt đi tìm những người còn lại. Tuy có một điều mà thằng Khải không hiều là tại sao càng ngày nó càng cảm thấy lạnh, một cái lạnh rợn tóc gáy. Sau một hồi, nó đếm lại thì tổng cộng đã tìm được mười một người. Chỉ còn lại một cô gái duy nhất. Đi kiếm thêm một hồi lâu nữa, thằng Khải sợ là thời gian cho phép đã hết, và cô gái đó đã quay về trại. Nó đang tính bảo những người kia về, thì con mèo đen lúc này bỗng kêu gào thảm thiết, rồi lông trên người nó dựng đứng lên. Thằng Khải có cố giữ thế nào cũng không được, thằng Khải bị mèo cào mấy phát đau điếng, rồi con mèo nhảy khỏi lòng thằng Khải ù té chạy vô rừng. Thằng Khải vội chạy đuổi theo con mèo một đoạn, nhưng rồi cũng lác mất con mèo. Lúc này khi đứng lại nghỉ một chút, thằng Khải bỗng dựng tóc gáy, nó quay lại thì thấy chả có ai bên mình cả. Nó đi kiếm, gọi mãi cũng chả có ai lên tiếng. Chợt, nó rút điện thoại di động ra, nhưng không có một vạch sóng nào. Thằng Khải nghi hoặc, nó nghĩ lúc nãy ở chỗ gần trại, điện thoại nó còn đầy sóng, vậy mà mới vô sâu vào rừng một tí mà đã không còn vạch nào. Thằng Khải liện tiếp túc đi, nhằm tìm lối ra và để coi coi máy điện thoại của nó có thêm được gạch sóng nào không.

Còn trong lúc đó, mọi người đã tập chung hết ở trại. đủ mười hai người. Khi gặp mặt nhau, cả hội đều kêu ca vào bảo là đợi mãi mà chẳng thấy thằng Khải đâu, và nghĩ là mình bị thằng Khải cho leo cây. Tuy nhiên, có một hai người nói là đã thấy thằng Khải đến gần chỗ họ, nhưng thằng Khải lại như bị ma nhập vậy. Người đầu tiên nói là thấy thằng Khải đến ngay gần người đó, nhưng chợt nó tiến tới một gốc cây. Rồi động tác như vỗ vai ai đó, rồi nó cười phá lên sau đó đi tiếp. Người khác thì bảo là thằng Khải đến ngay trước mặt, nhưng thằng Khải dường như không hề nhìn thấy mình. Nó tự nhiên đứng lại, rùi hét toáng lên, làm người kia dật mình. Sau đó nó cười phá lên, rồi tự mình nói chuyện một mình và tiếp tục đi sau vào rừng. Nghe xong, mấy đứa còn lại bắt đầu dựng tóc gáy. Nếu đúng như những lời mà mấy đứa kia nói, thì thằng Khải đã bị ma dắt vô rừng. Đợi thêm một lúc sau, không thấy thằng Khải chở về. Chúng nói vội báo cho nhà trường biết, mọi người liện chia nhau ra tìm thằng Khải cả đêm nhưng không thấy gì. Sáng hôm sau, đến lượt cảnh sát và đội tìm kiếm vào cuộc, nhưng rốt cuộc cũng không thấy gì. Phải đến một lúc lâu sau, người ta tìm thấy điện thoại của thằng Khải nằm dưới một gốc cây cách chỗ chắm trại tầm hơn một tiếng đi bộ, và bên cạnh là một con mèo đen đã chết.

Bố mẹ thằng Khải vô cùng sốc khi nghe tin con trai mình đã mất tích. Bố mẹ nó dốc hết tiền của và treo giải thưởng cho ai tìm được thằng Khải, nhưng rồi tất cả đều vô vọng vì không ai tìm được nó cả. Phải hơn ba tháng sau. Bố thằng Khải nhận được một cú điện thoại báo rằng đã tìm thấy thằng Khải. Bố nó liền gọi ngay chó mẹ nó, cả hai người tức tốc thuể xe chạy thẳng ngay đến rừng Cúc Phương. Đến nơi, thì thấy công an cũng đã ở đó. Bố mẹ thằng Khải được một anh công an dắt đi vào nơi tìm thấy thằng Khải. Đến nơi, mẹ thằng khải ngất lịm đi, còn bố thằng Khải vội đỡ lấy mẹ nó, nhưng cũng sốc không kém. Họ thấy thằng Khải đang nằm dưới một cái hố sâu tầm có hơn một mét. Cả người nó chân tay zuỗi thẳng ra, riêng có mỗi đôi mắt là vẫn mở chừng chừng, và cái mồm há ra. Sau khi cho bố mẹ thằng Khải coi xong, công an bắt đầu nhấc xác nó ra và lập biên bản. Tuy nhiên, cái câu hỏi lớn ở đây là làm sao thằng Khải lại bị trôn như thế này? Hơn thế nữa là chỗ mà thằng Khải bị trôn cách chỗ cắm trại có gần nửa tiếng đi bộ, vậy tại sao hôm đi tìm kiếm, công an có dắt cả chó theo mà không đánh hơi ra được? Sau khi nhấc xác thằng Khải cho lên xe, bố mẹ thằng Khải ôm nhau khóc sướt mướt, những người trong quán ăn mà hôm nọ cho thằng Khải mượn mèo đang bàn tán về cái chết của nó. Có bà chủ đang ngồi tán gẫu, chợt bà ta hốt hoảng, quay ra bảo nhân viên:
Chúng mày, tao vừa tính nhẩm, từ ngày thằng đó mất tích cho đến lúc tìm thấy xác nó vừa đúng một trăm ngày, chắc chắn là bị ma nó dắt về bên kia rồi.

*Chú Thích: Thứ nhất, nếu không làm gì sai trái, thì sẽ không bao giờ bị ma trêu quỷ ghẹo cả. Thứ hai, ma quỷ không bao giờ hại người, chỉ tạo ra ảo giác nhằm những người đó tự kết thúc đời mình. Thứ ba, nhân vật Khải trong truyện tự hại bản thân, nên không thể trách ai được. Vì lý do muốn được nhìn thấy ma mà đã bất chấp mấy lần vượt qua cái làn ranh giới mong manh, để đi sâu vào cõi âm, nhưng rồi khi đã thỏa mãn được cái ước vọng đó, thì lý trí lại không còn đủ mạnh để mà vượt qua, thoát khỏi ám trướng.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận