Bị Bỏ Bùa
Đoạn 2: Tận Duyên Nợ.
Nói về nguồn gốc con ki nhà Long. Trước kia, nhà Long chỉ nuôi có một con chó đực tên mực mà thôi. Rồi sau này có một con chó cái không biết lạc ở đâu mà đi đến được trước cửa nhà của Long. Lúc đầu bố mẹ Long không có tính đem về nuôi. Nhưng lạ ở một chỗ, mỗi lần con chó mực nhà Long có khúc xương, hay miếng gì ăn, thường mang ra chi sẻ cùng con chó vàng cái đi lạc đó. Hai con chó này lúc nào cũng ở bên cạnh nhau không rời. Bà nội Long hồi đó thấy như đây là một điềm báo, và thêm vào đó người xưa nói chó vào nhà thì sang. Thế là bà nội Long mang con chó đó về nuôi. Từ ngày có con vàng này về, việc buôn bán chở nên khấm khá hẳn. Nhưng chỉ thương thay cho con vàng, nó để được ba con chó con, thì hai con kia đều yếu quá mà chết, chỉ còn lại mỗi con ki là sống được đến bây giờ. Rồi con vàng chết vì già, sau đó là đến con mực.Do thấy cả hai con chó này như có linh tính, và rất trung thành, ngoan ngoãn. Ông nội Long đã cuốn cả hai con vào hai cái chiếu rồi trôn sau vường, ý là muốn chúng luôn được ở bên cạnh ngay cả khi đã chết.
Nói đên con ki cũng không khác gì mẹ nó, có lẽ là nó cũng có linh tính. Từ cái ngày mà bà nội Long ốm, nó luôn túc trực ở bên cạnh bà tối ngày, như nó hiểu được rằng bà nội Long là người đã có công cưu mang mẹ nó, để nó có được một mái nhà như này hôm nay. Con ki cứ ở bên cạnh bà mãi, chỉ khi nào có một ai khác ở bên chăm sóc bà, thì nó mới đi khiếm cái ăn, nhưng rồi lại quay lại ngay. Cho đến ngày mà bà nội Long mất, đêm hôm đó con ki đứng ngoài vườn cả đêm, tru lên những tiếng tru vang vọng vào màn đêm yên ắng. Tiếng tru của nó nghe ai oán mà não lòng lắm, cái tiếng tru buồn man mác tựa như tiếng khóc than, muốn kêu gọi bà nội của Long mau trở về vây. Mặc cho bố hay ông nội Long có mắng và dọa thế nào nó cũng không ngưng. Ngoài ra, con ki cũng có thể được coi là một người bạn rất thân với Long. Hồi con vàng đẻ nó ra, Long cưng nó lắm, lúng nào cũng chơi đùa với nó. Đã thế có nhiều lần, Long bị bạn bè bắt nạt, đuổi về đến tận nhà, con ki cũng nhảy ra sủa dận giữ cái đám bạn đó. Giờ đây Long ốm nặng, con ki cũng lại luôn túc trực ở bên như ngày nào, y như hồi bà nội Long ốm vậy. Chính vì điều này, mà bố mẹ Long lại càng lo sợ hơn. Con ki đợt này lại mới sinhg ra ba chú chó con nữa, nhưng nó bỏ mặc, chả quan tâm gì cả, cứ để mặc mấy con cún con kêu ăng ẳng trong ổ đòi bú. Nhiều lần con ki còn lôi con mình ra ngay cạnh giường cho con bú ở đó, để không phải rời Long nửa bước.
Mấy ngày hôm sau, có một đêm nằm ngủ, không hiểu Long mơ cái gì mà nằm kêu ghào thảm thiết, cứ hét lên nào là “buông tôi ra” rồi “bố mẹ ơi cứu con”. Cứ như vậy, bố mẹ Long phải đến bên cạnh, gọi Long dậy mãi mà không được. Bố mẹ Long ngồi đó rất lo lắng, chợt từ trong góc phòng khách có tiếng cho con kêu ăng ẳng vang lên tức thì. Con ki lúc này cũng vểnh tai lên nghe, rồi nó chạy ù về phía phòng khách. Mẹ Long quay qua nói bố Long đi coi coi mấy con chó con có bị sao không. Bố Long liền tiến ra phía phòng khách, nhìn vô nơi kê ổ cho mấy con chó con thì thấy có một con nằm đó nhưng cứ liên tục kêu ăng ẳng như thể đau đớn lắm. Bố Long nhìn qua con ki thì lại càng ngạc nhiên. Theo thông lệ, chó con mà kêu lên, là mẹ nó phải chạy lại ngay coi có chuyện gì. Nhưng con ki, nó chỉ đứng đó nhìn về phía con chó con đó, người nó thỉnh thoảng lại giật lên như kiểu muốn lao ngay đến nhưng rồi lại thôi, bố Long có cảm tưởng như nó đang phân vân điều gì đó. Rồi bố Long nói lớn với con ki:
– Sao mày không chạy ra coi con mày làm sao đi?
Con ki vẫn đứng đó, mắt nhìn chăm chú về phái cái ổ. Được một lúc thì nó quay đầu đi lại về bên giường của Long nằm xuống, nhưng mắt vẫn hướng ra cái ổ đó. Bố Long khép cánh cửa lại cho đỡ ồn. Lúc quay lại thì thấy Long đã ngủ yên lại từ lúc nào. Thấy vậy bố mẹ Long mới an tâm về buồng bỏ mặc cho con ki nằm đó canh chừng. Nhưng đêm hôm đó, con chó con cứ kêu ăng ẳng cả đêm, khiến bố mẹ Long cũng ngủ chập chờn lắm. Tiếng kêu cứ yếu dần đi cho đến sáng.
Sáng hôm sau khi Long đã tỉnh, mẹ Long hỏi đêm qua mơ gì mà kêu gào thảm thiết thế. Long kể là đêm qua lại mơ thấy người con gái đó về kéo chân Long, lôi đi đâu, nhưng chợt không hiểu con chó vàng nhà ai chạy lại cắn người kia mãi, người đàn bà đó mới buông con ra. Nghe xong mẹ Long mới linh tính có chuyện gì không hay, bèn chạy ra chỗ ổ của con ki cùng mấy con cho con. Ra đến nơi, mẹ Long vô cùng buồn bã, khi thấy con ki đang nằm cạnh con chó con kêu lên tối qua, liếm liên tục vào mặt con chó con. Nhưng thật buồn thay, con chó con nằm im không nhúc nhích, cũng không có một tiếng kêu, có lẽ con chó con đã chết rồi. Hôm đó, lúc bố Long mang nó ra chôn cùng với hai con chó trước, con ki lạ lắm, nó cứ gằm ghè rổi sủa giữ tợn như trực cắn cả bố Long khi mà bác ý định mang con chó con đi chôn. Ông nội Long lúc này, mới phải ngồi xuống vuốt ve rồi kéo nó ra chỗ khác, bố Long mới có thể mang con chó con đi được.
Khi đã chôn con chó con đi rồi, con ki vẫn thỉnh thoảng ra chỗ đất đó đào bới, vừa đào vừa kêu ăng ẳng ý như muốn tìm lại đứa con của nó. Thế rồi một tuần lễ trôi qua, lần lượt các con cho con khác cũng chết y như vậy. Bố Long bây giờ phải cắm rào xung quanh cái chỗ chôn đó để cho con ki không vào đào lên được. Long còn nhớ bố Long nói là thỉnh thoảng vẫn thấy con ki ra ngồi ngoài sân, nhìn vào chỗ đất đó, như kiểu đang thăm những đứa con của nó vậy.
Long giờ đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, nhưng cậu vẫn còn yếu lắm. Cuối cùng cái đêm định mệnh đã đến. Đêm đó trời không mây, trong vắt chỉ có ánh trăng sáng rọi xuống. Cả nhà Long đều có một cái cảm giác bồn chồn bất an. Tối hôm đó, Long đang nằm nghỉ chợt cậu hét lên hãi hùng, khi mà nhìn ra cửa sổ lại là cái bóng người con gái hôm nào hiện về. Lòng vừa hết lên là cả bố, mẹ và ông nội chạy ngay vào coi có chuyện gì. Chỉ thấy Long chum chăn kín đầu, khóc lóc, kêu là “bà ý lại về kìa bố mẹ ơi”. Cả đêm đó, bố mẹ Long phải thức nguyên đêm để ở bên Long. Riêng có Ki, đến tầm một giờ đêm, chợt nó quay đầu ra phía cái cửa sổ kế bên giường Long mà sủa điên dại. Bố mẹ Long kể lúc đó hai người thực sự sợ hãi, nhìn vào cái cặp mắt điên dại, hàm răng nhe ra, nước dãi chảy đầm đìa mà không ai dám lại gần. Nhưng nó cứ sủa như vậy, sợ Long mất ngủ, nên bố Long phải lấy cái que, đánh cho nó mấy cái để đuổi nó ra ngoài. Đuổi nó ra ngoài rồi, nhưng con ki vẫn sủa điên dại ngoài đó. Bố Long ra quát mấy lần mà nó không ngừng. Đến độ gần sáng thì bốn bề lại im bặt. Nghĩ là nó đã mệt nên bố Long cũng chẳng ra kiểm tra. Sáng hôm sau, Long lay bố mẹ mình dậy và nói:
– Con khỏi hẳn rồi bố mẹ ơi.
Mẹ Long dụi mắt, nhìn thấy con mình đã tuơi cười được như ngày nào, liền vội ôm lấy con vào lòng mà nói:
– Ôi, con của mẹ. con khỏi thật rồi sao.
Rồi mẹ Long cũng gọi bố Long dậy, kiểm tra thì thấy người Long đã hết sốt rồi, cả hai người mừng lắm. Chợt Long quay ra hỏi:
– Thế con ki đâu rồi hả bố mẹ?
Bố Long nói:
– Tối qua nó lên cơn điên, nó sủa dữ quá, bố phải đuổi nó ra ngoài rồi.
Nghe đến đây, Long vội bật dậy, lao khỏi giường và chạy ra sân trước. Con ki kia rồi, nó nằm ngay trước cửa, bốn chân duỗi thẳng. Long vội ngồi xuống ôm con ki vào lòng và nói:
– Cám ơn mày đã cứu tao nhé.
Bố mẹ cậu chạy theo sau, nghe thấy vậy bền hỏi:
– Sao lại cám ơn nó?
Long nói dọng vui vẻ:
– Tối qua người đàn bà kia hiện về trong mơ đòi bóp cổ con, may mà có con ki nhảy vô cắn người đó. Bà đó và ki đánh nhau mãi, cuối cùng bà kia phải chạy đi.
Nghe xong, cả bố và mẹ Long đều vô cùng ngạc nhiên. Thế rồi Long lại quay ra vuốt ve con ki, con ki lè lưỡi liếm vào mặt Long mấy cái, rồi nó từ từ nhắm mắt, thở hắt ra một cái. Lúc này đây Long vô cung kinh hãi, cậu ôm con ki lay lay và nói:
– Ki! Mày làm sao thế này? Mày ngủ rồi à? Ki ơi?
Thấy có điều lạ, bố Long ngồi xuống cạnh Long coi con ki làm sao, chợt như nhận ra điều gì đó. Bố Long mới quay ra, buồn bã bảo Long:
– Con à, con ki …. Nó chết rồi….
Long lúc này thì khóc òa lên, ôm chặt lấy con ki mà nói:
– Không …. Không thể nào đâu …. Huhuhu …. Nó mới cứu con tối hôm qua …. Làm sao mà nó chết được chứ … con không tin ….. con không tin….
Mẹ Long phải chạy tới ôm Long vào lòng, để Bố Long mang con ki đi chôn. Cái ngày hôm đó, cậu buồn bã, khóc hết nước mắt, vì thương cho con ki. Bố mẹ cậu không biết nói sao, chỉ nói lái đi rằng con ki đi theo bà nội lên thiên đường để ở bên bà cho vui rồi. Cũng nhờ đó, mà Long bớt buồn đi được phần nào, vì câu tin rằng trên thiên đường, bà nội cậu sẽ chăm sóc tốt cho con ki.
Cả gia đình Long cuối cùng đã bán nhà dưới này và chuyển lên Hà Nội. Phải đến cuối năm cấp hai, ông nội cậu mới kể cho cậu nghe sự thật về con ki và những đứa con của nó. Long ngồi nghe và vô cùng cảm động. Hóa ra con ki đã chết thay cho cậu, chính nó là người đã đánh đổi mạng sống của nó, và cả đàn con của nó, để cậu được sống. Ông nội Long nói thêm:
– Con ki thật là một con chó trung thành, vì cháu mà nó chịu chết thế. Cũng có lẽ nó muốn trả cái ơn ngày xưa bà nội đã cưu mang mẹ nó, để rồi cả nó và con nó có một mái nhà.
Nghe đến đây, Long đã rơm rớm nước mắt. Cậu cố kìm nén, chạy vội lên phòng. Tiến tới cái kệ, Long cầm tấm ảnh cậu và con ki do bố cậu chụp hôm nào được lồng vào khung xuống. Long nhìn bức ảnh rất lâu, thế rồi bỗng ảnh của cậu và con ki như nhòe đi, thì ra là cậu đã tuôn trào nước mắt từ lúc nào không hay. Một giọt nước mắt của cậu rơi vào ảnh đúng hình con ki, Long cất tiếng nói nho nhỏ:
– Ki ơi, cám ơn mày vì tất cả nhé.
Sau câu nói đó, bỗng tiếng chó hàng xóm ở đâu sủa vang vọng lại, rất giống tiếng con ki ngày nào. Long mìm cười hạnh phúc, cậu cho đó là dấu hiệu con ki muốn báo cho mình rằng nó luôn ở bên cậu, bảo vệ cậu như ngày nào. Cũng kể từ hôm đó, mà Long thề là không ăn thịt chó nữa, cậu không ăn vì nghĩ rằng, trong số những con chó bị làm thịt đó, biết đâu cũng có một con như con ki, là người bảo vệ một ai đó.
THE END