Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện
Tại trụ sở của Sở cảnh sát tỉnh Phúc An, sáng nay, Ban Chuyên Án vụ án gia đình chủ hộ Trương Thế Tuyệt có cuộc họp kín giữa các cấp trên, họ đã họp với nhau nhiều nhưng có thêm các trinh sát; chỉ những dịp hội ý mật, họ mới họp kín gồm ba thanh tra là Ông trưởng thanh tra Trần Hiếu Tuấn; hai thanh tra thuộc chỉ huy ban chuyên án là ông Dương Văn Trung, và ông Đinh Quang Hải. Ngoài ra, còn có ba nhân vật quan trọng khác là Giám đốc Sở cảnh sát tỉnh Phúc An, ông Cao Tấn Danh, hai phó giám đốc, ông Đường Bá Công, và ông Lê Thanh Hùng.
Cuộc họp diễn ra tại tầng cao là của tòa nhà Sở cảnh sát tỉnh Phúc An. Bên ngoài cửa sảnh họp có một sỹ quan đứng gác, trong sảnh là không gian họp rộng rãi, tuy bàn ghế hình vòng tròn có thể ngồi được trên dưới hai mươi người, ngoài ra còn có một góc gồm nhiều dãy ghế và bảng chiếu có bố trí đèn điện, hai mặt của gian phòng được lắp kính trong suốt nhìn ra ngoài được, ánh sáng từ các đèn neon và ánh sáng trời trộn chung thành một không gian sảnh họp sáng sủa, dịu mắt; tuy vậy các nhân vật chỉ ngồi tập trung tại một bàn nhỏ. Cuộc họp đang lúc Giám đốc Cao Tấn Danh trình bày:
– Như các anh đã biết, Ban chuyên án chúng ta đã cử đặc vụ Long tham gia vào một vụ án mới tại tỉnh Long Hà. Một vụ án, theo tôi, là khá gay cấn và có nhiều tình tiết còn bỏ ngỏ chưa có lời đáp. Hhmm! Đích thân tôi và hai vị Phó Giám đốc ông Công và ông Hùng, cách đây gần hai tháng đã nhận được công văn mật từ phía một viên chức của Sở cảnh sát tỉnh Long Hà. Họ nói bên tỉnh Long Hà gần đây có một vụ bê bối trong nội bộ, là vụ án này đã xảy ra đến mức nghiêm trọng, các trinh sát và đặc vụ của Sở cảnh sát tỉnh Long Hà đã được tập hợp điều tra, song một thời gian sau họ đều tạm gác, không tiến hành điều tra tiếp.
Ông Danh ngừng một lát, trông dáng mạo là một người thân hình to lớn, thấp vừa tầm, tóc đã hơi lấm tấm muối tiêu, được chải vạt bầu rất gọn, từ diện mạo và thân hình nói chung, toát lên một vẻ uy nghi và mưu xảo, ông quan sát từng người có mặt trong cuộc họp rồi nói tiếp:
– Lý do tại sao vụ án đang tiến hành lại tạm ngưng, không thấy báo cáo tiếp và chỉ lưu hồ sơ, dần dần bỏ quên. Trong khi đó, sự việc vụ án vẫn âm thầm tiếp diễn, vì chưa xác định được thủ phạm, và hoàn toàn không có chứng cứ. Tuy nhiên, nhiều khả năng vẫn là những người có mặt trong khu nhà ông Trương Thế Tuyệt gây ra. Song do tình tiết này vẫn mơ hồ, do các nạn nhân mất tích, còn những người nhà họ rất ít vãng lai đến khu nhà. Điều đáng quan tâm, là khi tất cả các trinh sát đặc vụ vào cuộc chỉ được một thời gian ngắn, không ai bảo ai tự động rút lui, kể cả chỉ huy và cấp trên của họ cũng không chuyên tâm vào điều tra. Họ chỉ lập Ban chuyên án tạm thời, được một thời gian ngắn lại giải tán Ban này.
– Hiện tôi và hai ông Công, ông Hùng đã nắm sơ bộ vụ án nhưng vẫn chưa thể giải thích nguyên do tại sao Ban chuyên án này bị giải tán. Các thanh tra, ba vị có ý kiến gì không?
Nói xong, ông nhìn lần lượt vào ba thanh tra như thể tìm câu trả lời. Ba thanh tra, mỗi người lại liếc mắt nhìn lẫn nhau, mặt ai cũng đăm chiêu cố gắng tìm một lời giải đáp. Dù rằng đây là ba thanh tra chủ lực của Sở cảnh sát Phúc An, những người đã có nhiều năm thâm niên hoạt động cùng với Ban giám đốc, từ khi ông Danh và hai ông Công, Hùng còn chưa được đề bạt vào các vị trí lãnh đạo Sở, kinh nghiệm trong công tác điều tra họ đã kinh qua nhiều, song với vụ án này, mọi thứ dường như còn quá rắc rối, cả ba thanh tra vẫn im lặng ngồi suy nghĩ.
Lát sau, thanh tra Trung lên tiếng:
– Thưa Giám đốc, có khả năng các nhân viên trong Ban chuyên án tỉnh Long Hà đã không trung thực, ví dụ như ăn hối lộ từ phía thủ phạm, nên đã lập ra Ban chuyên án “ảo”, rồi cho người đi điều tra, song thực tế họ không hề tiến hành vụ án. Thành ra sự việc vẫn bỏ ngỏ.
Nghe vậy, thanh tra Hải bác lại, cả năm người kia lại quay sang thanh tra Hải nghe:
– Không thể vậy, ý kiến của thanh tra Trung nghe qua rất mơ hồ và không có cơ sở. Chẳng lẽ, hai người con trong gia đình họ lại rất giàu có để hối lộ như vậy. Gia đình họ đã dần dần khánh kiệt, tài sản trong nhà không còn bao, chỉ còn khu đất và căn nhà xây trên đó. Và gia đình ông Tuyệt trước đây chỉ hoạt động buôn bán đồ đất tại miền núi, quy mô nhỏ. Và họ đã dừng chuyện buôn bán gần 3-4 năm, báo cáo là vậy.
– Theo tôi, xem lại trong hồ sơ, tôi thấy vụ án tại khu nhà ông Tuyệt dù có tính chất án mạng, nhưng không mang tính chất giết người để đoạt tài sản, vì những người đến thuê nhà không mang tài sản nhiều quý giá, ngoài xe máy, và vật dụng cá nhân, những thứ đó chưa đủ giá trị để thủ phạm ra tay để cướp tài sản. Lý do thứ hai, chúng ta vẫn không có cơ sở để vội kết luận các viên chức bên Sở cảnh sát Long Hà sa ngã. Tôi cho rằng, có thể là một lý do nào đó thiên về tình tiết quá mù mờ, nên được một thời gian, họ đã chán nản và tạm gác vụ án lại.
Ông Danh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Ý kiến của thanh tra Hải cũng có lý, còn anh Trung, hiện giờ chúng ta cũng mù tịt về chuyện vụ án, và chuyện nội bộ Sở cảnh sát Long Hà …
Nói đoạn, ông Danh nhìn về phía thanh tra Tuấn, chờ một giây lát, ông như muốn nghe ý kiến của thanh tra Tuấn, ông Danh nói:
– Thanh tra Tuấn, anh là người phụ trách chính của Ban chuyên án, và trực tiếp chỉ đạo đặc vụ Long. Theo anh, chuyện này thực hư đang đi đến đâu?
Lúc này, thanh tra Tuấn mới lên tiếng:
– Thưa Giám Đốc, thưa các vị, sáng nay tôi đã trao đổi nhanh với đặc vụ Long từ khách sạn tại Long Hà. Đặc vụ Long đã báo cáo tình hình tiếp cận và đột nhập khu nhà hôm qua khá an toàn. Sau đó, Long có gởi gấp ảnh chụp về cho đơn vị qua đường truyền mạng. Trước tiên, Giám đốc và các vị nên xem qua các hình này.
Nói xong, thanh tra Tuấn mở máy laptop, đã nối sẵn với máy chiếu, ông Tuấn mở hình, và phóng đèn rọi lên bức màn phía sau lưng ông Danh, khoảng chừng gần mười mấy tấm hình lần lượt hiện lên trên màn. Hình về những tượng đá tại bia mộ nhà ông Tuyệt, và hình bàn thờ trên gian cùng. Ai nấy ngồi xem im ắng, mỗi người mặt đều lộ vẻ nhăn nhó khó hiểu khi nhìn những vật trong hình. Hết loạt hình này. Ông Tuấn lại nói tiếp:
– Ngoài ra, Ban còn nhận được hình chụp gần đây nhất hình của anh Tạ và cô Đào, do một số trinh sát bí mật chụp được, khi nhận nguồn tin người dân báo, và đã chụp cách đây một tháng trước khi đưa đặc vụ Long vào cuộc.
Rồi các hình về anh Tạ lướt qua, một số hình cho thấy anh Tạ đứng tại cổng nhà ở cửa vườn, đứng nói chuyện với khách đến thuê. Ông Tuấn nói xen vào hình đang chạy:
– Đây là cảnh anh Tạ tiếp khách đến thuê là anh Nguyễn Ngọc Chương, anh Chương năm nay 32 tuổi, là nhà văn và ký giả cho tờ Dân Chủ và tờ Văn Hóa, là người miền Trung, từ Quận An Thái, tỉnh Dương Châu. Hiện nay, đã xác định anh Văn mất tích khỏi quê nhà và có thời gian thuê tại nhà Ông Tuyệt ba tháng trước. Được hơn hai ba tuần, thấy không đăng ký thuê tại nhà ông Tuyệt nữa, và từ đó không rõ thông tin.
Ông Tuấn lại bật qua các hình chụp về Đào, tại một góc gần khu nhà:
– Đây là hình cô Đào, tình cờ các trinh sát phát hiện cô Đào xuất hiện gần nhà mình vào đúng hôm thứ hai khi anh Văn dọn đến thuê nhà.
Đột nhiên, không ai bảo ai, chỉ nghe thấy tiếng “Ô, ồ..!” lầm rầm từ phía mấy người còn lại. “Chà, đẹp quá!” tiếng thanh tra Trung phát ra lẩm bẩm. Rồi thì tiếng thanh tra Hải cũng nói theo lí nhí “Úi chà, cô này đẹp quá”. Hai phó giám đốc cũng nhìn nhau, rồi nheo mắt đồng tình. Chỉ riêng Giám đốc Danh vẫn im lặng, ông không nói gì, nét mặt ông trầm hơn, tập trung quan sát.
Màn chiếu tiếp đến hình Đào lúc quay đi, hình chụp từ xa khá rõ, thấy dáng vẻ thanh tú của cô, cùng mái tóc xõa sau vai, vai cao, vuông cân đối, chạy xuống phần eo thon thả. Rồi tiếp đến hình Đào đang rửa chân bên bờ đá gần một hồ nước gần sau khu nhà. Cô đang vén quần lên đến gối rửa chân bên vòi nước, tóc rơi xuống ngang tay, Đào mặc một chiếc áo trắng mỏng, khi cô cúi xuống rửa chân, tự nhiên cổ áo cũng trễ xuống, thấy một khoảng bên trong trước ngực cô. Hai bầu vú trắng muốt, to nằm trọn giữa hai tà áo, tấm hình rõ đến mức còn có thể nhận thấy cô dùng loại nịt ngực tự may bằng vải bông thô – một loại vải kiểu thổ cẩm, choàng dây qua cổ. Hai bàn tay thon, múp míp đang xoa hai cẳng chân thon trắng. Một bên đôi guốc gỗ gỡ ra xếp ngay ngắn trên bệ đá và gàu nước. Cảnh tượng này quá sinh động và mạnh mẽ do kết hợp của sự tình cờ và yếu tố tự nhiên, do Đào không biết mình đang bị chụp lén. Không hiểu trinh sát nào lại quá nhạy bén và rình mò được từng cảnh Đào nhân lúc về gần nhà. Hóa ra, một trinh sát nào đó đã cố tình trèo lên cây để chụp Đào bằng máy có ống kính Zoom thu hình. Tuy là mang tính chất tư liệu công tác, thoạt đầu một số tấm hình còn mang tính đưa thông tin, nhưng sau đó đến hình chụp cô gái, có vẻ người trinh sát này phát hiện ra điều gì thú vị, và cố gắng chụp cô thêm, và dưới nhiều góc độ, tựa như một tay săn ảnh chuyên nghiệp tình cờ gặp phút ngẫu hứng giữa cảnh và người. Thế là những tấm hình bắt mắt như ảnh nghệ thuật chân thực được ghi lại. Và một số cảnh nữa khi Đào đi mất. Đến đây, thanh tra Tuấn quay lại nhìn phía các đồng nghiệp, và Giám đốc, ông còn để ý thấy một hai người khẽ nuốt nước bọt “ực ực” trong cổ. Ông Tuấn cũng trầm ngâm suy nghĩ. Trong lòng ông, mấy ai biết cũng nhen nhóm tư tình, nhưng có thể nó không phải là thứ tình cảm rung động, mà là một thứ ham muốn trộn lẫn giữa dục tính, tò mò và khám phá; đơn giản bởi ông Tuấn đã đến độ tuổi tứ tuần rồi. Xong là một người nhiều kinh nghiệm của thanh tra, ông không hề bộc lộ điều gì.
Các loạt ảnh đã hết, ông Tuấn ngừng chiếu và quay lại với buổi họp:
– Theo tôi xét đoán, có thể cô Đào liên quan ít nhiều đến chuyện khách thuê nhà, và cũng nhiều khả năng là cô Đào có tham gia vào vụ việc. Còn việc Ban chuyên án của tỉnh Long Hà đã tạm gác vụ việc lại, có thể lý do nằm trong nội bộ con người, không có gì liên quan về việc giết người đoạt tài sản hay hối lộ. Mà chỉ là một trong số lý do nào đấy, có chuyện ảnh hưởng giữa cô Đào và các trinh sát thuộc Ban chuyên án … – ông Tuấn phát biểu ý kiến.
Chưa dứt lời, Phó giám đốc – ông Công lên tiếng:
– Thanh tra Tuấn muốn nói đến một vụ áp-phe tình ái, và Ban chuyên án tỉnh Long Hà bỏ cuộc điều tra vì ai đó dính líu với cô Đào chăng?
– Phải, nếu vậy cô Đào có quen hết các nhân viên của Sở cảnh sát tỉnh Long Hà không? Ha ha? – Ông Phó Giám đốc Hùng cũng nói xen vào.
Rồi hai người quay qua trao đổi với nhau:
– Vậy ông Công cho rằng cô Đào làm cách nào để quen hết các nhân viên Ban điều tra kia? – Ông Hùng hỏi
– Thì có thể từ từ lần lượt từng người
– Và ông cho rằng tất cả họ trong Ban chuyên án đã lên giường với cô Đào, rồi sau đó, do dính líu mà tránh tiếp tục điều tra? – Ông Hùng lại cặn kẽ hỏi.
– Điều này hoàn toàn có thể – ông Công lập luận.
Rồi thanh tra Trung lại xen vào cuộc trao đổi:
– Và cả những người đến thuê nhà, không biết chừng cô ta cũng cám dỗ họ.
Chưa dứt lời thì thanh tra Hải lại lập luận:
– Vậy tại sao những người đến thuê nhà, sau đó mất tích, còn các nhân viên Ban chuyên án tỉnh Long Hà, như chúng ta vừa nêu, cũng có ăn nằm với cô Đào lại không hề mất tích. Điều này xem có vẻ mâu thuẫn nhau. Hoặc có thể những người tại nhà cô Đào có tai mắt, biết được người nào thuộc cơ quan cảnh sát không sát hại, còn người thường thì lại bị.
Lúc này, những người đang theo dõi cuộc trao đổi cũng nhìn nhau đồng tình, riêng thanh tra Tuấn cũng nãy giờ tỏ vẻ hoài nghi, cũng bắt đầu trầm tư thấy rắc rối. Ông Tuấn thầm nghĩ “Nếu quả thật hành tung như vậy, tại sao Đào lại liên tiếp cám dỗ rất nhiều đàn ông, vì mục đích gì, hay đây là một trò tiêu khiển quái đản”.
Cuộc họp tạm dừng trong chút lát, vì có chuông điện thoại gọi đến bàn giám họp của nội bộ nhân viên muốn trao đổi với Giám đốc, ông Danh cầm máy nói chuyện … Lúc này, mọi người bắt đầu dùng nước uống dọn trước mặt họ, cà phê và trà hoa quả, nãy giờ đã nguội ngắt vì họ mải mê trao đổi.
Ông Phó Giám đốc Công tranh thủ hỏi thanh tra Tuấn:
– Thanh tra Tuấn, ông trực tiếp chỉ đạo điều tra vụ án này, ngoài đặc vụ Long đã đến khu vực, ông có chỉ thêm trinh sát đến hỗ trợ chưa?
– Hiện giờ thì chưa, nhưng tôi cũng đã họp với tổ thanh tra và đặc vụ, thêm thời gian nữa khi tình hình biến động, sẽ cử thêm trinh sát Hải Nam, Trọng Dương, Thanh Minh vào cuộc, để trợ giúp cho đặc vụ Long.
Rồi ông Tuấn nói tiếp:
– Thưa ông Công, Ban chuyên án ta cũng đã lập một đội trinh sát khoảng mười lăm hai mươi người, đề phòng trường hợp phía hung thủ thành phần đông đảo, phức tạp và gặp phải gặp loại tội phạm nguy hiểm mang tính cuồng sát hiếu chiến. Khi đó, một mình đặc vụ Long và hai ba trinh sát hỗ trợ cũng không làm gì được.
– Ừ, tốt lắm! – Ông Công gật gù.
Từ bên cạnh, Phó Giám đốc Hùng và hai thanh tra còn lại vẫn nghe ông Công và thanh tra Tuấn nói.
Ngồi ngẫm nghĩ một lát, Phó Giám đốc Hùng góp ý:
– Hiện chúng ta cũng chưa rõ là trong vụ án này sẽ huy động và áp dụng tấn công hay phải nhờ vào dùng kế hoạch gì để phá án. Rõ ràng chúng ta vẫn đang bị động chạy theo hành tung của phía hung thủ. Nhưng chuẩn bị mọi phương án đề phòng như thanh tra Tuấn đã làm, là rất chu đáo …
Nói đoạn, ông Hùng nhìn sang phía thanh tra Tuấn, biểu lộ sự an tâm khi có viên thanh tra mưu trí và nhiều kinh nghiệm chỉ đạo vụ án.
Giám đốc Danh vừa kết thúc xong cuộc nói điện thoại, hình như ông vừa nhận được thông báo gì đó, ông tỏ vẻ khẩn trương, trở lại cuộc họp, ông Danh nhanh chóng chốt lại buổi họp sáng nay:
– Tôi vừa được tin sáng nay đoàn quan khách thuộc Sở cảnh sát Hoàng gia sẽ đột xuất đến thăm Sở chúng ta lúc 9 giờ. Hai ông Công và Hải sẽ cùng hỗ trợ tôi tiếp đoàn quan khách.
– Buổi họp hôm nay tạm thời đang đi đến vấn đề … Ah – Ông Danh ậm ừ một lát vì quên mất đề tài mà buổi họp đã trao đổi đến, nhớ lại rồi ông nói tiếp – àh là vấn đề rắc rối, vì lý do gì Ban chuyên án tỉnh Long Hà không vào cuộc tiếp.
Rồi quay sang phía thanh tra Tuấn ông muốn tìm cơ sở kết luận sau cùng của ông Tuấn, ông Danh hỏi:
– Sau cùng, anh Tuấn cho hay việc này là gì?
Thanh tra Tuấn trầm ngâm rồi phát biểu:
– Theo tôi cho rằng, vụ xì-căng-đan tình ái nếu có dính líu giữa các nhân viên Ban chuyên án tỉnh Long Hà, cũng chưa có cơ sở rõ ràng, vì chúng ta cũng chưa có nghe ngóng gì, tuy nhiên, khả năng cô Đào đã dùng phương kế gì, kể cả biện pháp mỹ nhân kế đối với những người đến thuê nhà, chúng ta cần xét lại câu hỏi, “Để làm gì?”, khách quan mà nói, người đến thuê nhà sẽ không biết trước cô Đào, và ngược lại cũng vậy.
– Còn để trả lời câu hỏi cho Ban chuyên án, tôi đang nghĩ đến nhiều khả năng là các nhân viên Ban chuyên án tỉnh Long Hà sợ … bị trả thù đối với bản thân họ, nên đã rút lui sau khi vào cuộc điều tra.
– Nếu vậy, chúng ta sẽ thắc mắc, vậy trong vụ án này, đằng sau anh Tạ và cô Đào, còn có thế lực hay lực lượng nào đó trợ giúp. Dù chưa xác định rõ bọn họ là ai, nhưng chúng ta có thể thấy, lực lượng này rất tinh quái và có vẻ như biết trước được mọi diễn biến, và ra tay hành động hay cảnh cáo … để một số người tham gia khi đến gần khu nhà này đều sợ hãi mà rút lui. Nhiệm vụ của tôi, nếu giả định như vậy, sẽ hướng chỉ đạo cho đặc vụ Long là đi xác định mấu chốt đó, và tìm xem lực lượng này là ai? Trước khi ta tung tiếp lực lượng trinh sát đến vây bắt. Tôi đã trình bày xong ý kiến của mình.
Nghe đến đây, cả năm người còn lại trong buổi họp đều gật ghù cho là có lý, Giám đốc Danh nói:
– Thanh tra Tuấn, anh phải để mắt đặc vụ Long, không chừng cậu ta cũng dính vào những chuyện lôi thôi khác, lơ là nhiệm vụ điều tra.
– Vâng, thưa Giám đốc – ông Tuấn trả lời.
Trong suy nghĩ, thanh tra Tuấn cũng lường đến một khả năng mới là đặc vụ Long được phái đến cũng sẽ sa ngã và rơi vào bẫy mỹ nhân kế đã giăng sẵn, mà bỏ bê nhiệm vụ hay sẽ báo cáo lại không đúng sự việc. Vì thanh tra Tuấn hiểu rõ cá tính của Long, ông cũng khá hợp với nhân viên trẻ này, và đánh giá cao năng lực của anh. Chuyện này rất có thể xảy ra, vì Đào là một cô gái rất đẹp và thu hút, còn Long, một thanh niên cầu tiến, đẹp mã, hào hiệp. Khi xem ảnh Đào, thanh tra Tuấn cũng thầm trong bụng, thấy xốn xang trước một cô gái quá đẹp, nói chi Long lại còn trẻ, không biết anh ta sẽ mê mẩn cô gái kia hay không. Thanh tra Tuấn nhiều tuổi hơn đặc vụ Long và đã có gia đình, về phần mình ông được giao quá nhiều trọng trách nên không hề dám để chuyện riêng tư ảnh hưởng. Lòng cũng khen, nhưng đầu vững chãi, ông Tuấn không muốn mình lay động.