Chuyện Khi Đi Học dự bị đại học ở Trung Quốc – Tác Giả TrangBC
Năm mười tám tuổi, em học dự bị đại học 1 năm ở Trung Quốc. Lúc đó em được phân phòng ký túc ở cùng 1 bạn nữ người Lào tên Ketmany, ở đó cũng có người Việt nhưng là nam nên ở phòng khác.
Lại nói về trường, trường em rộng khoảng 120ha, cây cối um tùm rậm rạp khắp nơi, trong đó có đủ cả siêu thị, chợ rau, bệnh viện, vài cái sân vận động, hồ nước….…. Nghe đồn trước đây là khu đất đồi bỏ hoang của người dân tộc thiểu số, mồ mả không ít, cũng có nhiều chuyện ma quái từng đồn thổi nhưng thực hư thì không mấy người hiểu rõ.
Trong trường có rất nhiều truyền thuyết, ví dụ như tòa nhà bỏ hoang mốc meo nằm ở góc trong cùng khuôn viên. Mặc dù tiến độ xây dựng của trường rất kinh khủng, gần như các công trình đều đã được xây mới/cải tạo to đẹp, thì tòa nhà ký túc xá 5 tầng cũ nát này vẫn nằm im lìm một góc không hề được tu sửa. Tòa nhà chắc là đã có vài chục năm, phía ngoài rêu mốc bám đầy loang lổ, bước vào trong là cảm thấy âm u lạnh lẽo đến sởn gai ốc, không một bóng gián chuột qua lại. Bọn sinh viên rỉ tai nhau rằng, mảnh đất đó năm giải phóng đã vùi lấp rất nhiều xác người trong chiến tranh, sau này xây ký túc xá không xử lý hết đã xây đè lên nên rất nhiều ma. Sinh viên không ở được nên trường phải chuyển hết đi, ai dám động vào sẽ rước họa sát thân! Còn nhiều truyền thuyết khác như bóng trắng trong sân vận động, oan hồn nữ sinh viên treo cổ cạnh bờ hồ Vọng Hương, con ma nhảy lầu nhiều lần……:-&
Quay lại chuyện chính, tòa nhà em ở không cũ cũng không mới, trong phòng có bàn học, tủ quần áo, hai giường đơn trong đó 1 giường trong của Ketmany và 1 giường sát cửa sổ của em. Giường sát cửa sổ này rất thích vì chỉ cần ngồi trên đó, với tay là đẩy được kính lùa cửa sổ ra, nhìn ra sân phơi cạnh bụi trúc bờ hồ Vọng Hương phía sau. Quang cảnh phải nói là rất đẹp, nhất là những buổi chiều tà nắng vàng rực rỡ nhớ người yêu, ngồi bên cửa sổ nhìn lá trúc xanh xào xạc trong gió, dưới kia là nước hồ óng ánh xanh ngọc bích lăn tăn sóng mà viết thư cho anh thì………..tuyệt đối lãng mạn!:x
Nhập học tầm 2 tuần, một bữa em đi học sáng, Ketmany không có tiết nên ngủ nướng. Giờ nghỉ quay ra đã thấy cô bạn ngồi ở lớp tự học bên cạnh. Em ngạc nhiên hỏi thì cô bạn lúng túng bảo “Tao …sợ ma, lúc mày đi xong tao cứ có cảm giác có ai đó tóc đen dài, áo trắng toát, rũ tóc ngồi cuối giường nhìn tao, tao lên đây cho đỡ hãi”. Em chẳng tin lắm, nghĩ bụng “Vãi, to như con tịnh như này còn sợ ma :D”.
Một bữa em lượn phố mua được cái vòng hạt gỗ của người dân tộc, lúc về cất đồ lại để quên trên bàn. Ketmany về nhìn thấy cầm lên hỏi “Mày mua à?”, em sẵn tính đùa dai bèn lắc đầu luôn “Không, tao có biết đâu!”. Ketmany giật nảy mình rơi bắn cái vòng, giọng run bắn “Thôi chết rồi, ở đâu ra, hay của con ma hôm nọọọ…” Em được thể hùa theo, làm bộ mặt ngơ ngác hốt hoảng bảo “Ôi tao sợ lắm, sao nó lại để ở phòng mình, hay nó đi theo ám mày rồi, mày nhìn thấy nó có khi hợp nhau đấy?”. Ketmany tay chân run lẩy bẩy lấy cái đũa khều cái vòng, vứt ngay ra bụi trúc ngoài hồ, xong ù té chạy vào đóng chặt cửa, phi lên giường trùm chăn run như cầy sấy. Em cũng nhảy phốc lên giường trùm chăn run bần bật nhưng là run vì cười sặc sụa mà không dám phát ra tiếng.:)):)):))
Sau bữa đó, Ketmany không bao giờ dám ở trong phòng một mình, buổi tối cũng mang sách vở lên giảng đường tự học vì sợ ở một mình lúc em đi tắm, đi WC. :D. Em cũng hơi ân hận vì dọa bạn hơi ác, nhưng giờ nói ra thì ê mặt quá, chắc gì nó đã tin.:-?
Từ hôm Ketmany sợ ma đi học thì buổi tối em toàn ở nhà một mình, xem phim chán mới học nên em ngồi đến 1 – 2 h sáng là chuyện bình thường. Một tối Ketmany đã ngủ lăn lóc, em ngồi học đến 1h30 thấy mỏi mắt nên quyết định tắt đèn đi ngủ. Vừa tắt đèn, thiu thiu được 10 phút thì tự nhiên thấy cái lưới chống muỗi ngoài cửa sổ rung lên bần bật….:-&
Nó rung một cách rõ ràng như có ai đó muốn gỡ lưới để xông ngay vào phòng, nước hồ phía ngoài vẫn tối đen lăn tăn gợn sóng….Em mở bừng mắt, chần chừ 5 giây rồi với tay kéo xoẹt rèm ra. Ối trời đất thánh thần ơi, một bóng trắng lù lù đứng ngoài cửa sổ ngay cạnh em, chỉ cách cái lớp lưới chống muỗi, cái lưới vẫn rung lên bần bật như cười nhạo em, chết mày chưa con nhóc, có gan dọa ma người khác, giờ gặp ma có tè ra quần chưa con……
Lúc đấy em hốt quá không kịp nghĩ gì, chỉ hét lên “Á á” rồi nhảy huỵch xuống đất kéo chăn trùm kín đầu. Ketmany giật mình tỉnh dậy chạy sang ôm em, vỗ vỗ “Bình tĩnh nào, không sao, không sao”. Em vẫn run, thò đầu ra ngó lên cửa sổ thì không thấy gì nữa, mếu máo kể với Ketmany “Con ma, nó…nó..vừa đứng kia. Cái vòng hôm nọ là tao dọa mày, còn hôm nay…là con ma thật. Nó đứng cạnh giường tao…”.
Ketmany sững lại mấy giây rồi đập vào vai em “Mày được lắm, dám dọa tao. Con ma vừa nãy tao nhìn ra thấy nó chạy ra ngoài, quần đùi hoa tím bay phấp phới kìa.”. Em sững ra, ôi đúng rồi, mấy thằng bạn người Việt cùng lớp, chiều nay vừa thấy phơi chăn màn ngoài sân, dám coi mình là con ngố à….
Em nhảy phốc dậy, với tay lấy ngay cái chổi lau nhà cán inox chạy ra hành lang, Ketmany cười hô hố kéo váy chạy theo sau. Đến phòng mấy thằng bạn em gõ cửa nhẹ nhẹ, bịt mũi giả giọng bảo vệ “Bảo an, khai mấn!”. (Bảo vệ đây, mở cửa). Mấy giây sau thằng H hé cửa ghé mắt nhìn ra, em thọc ngay cái cái cán chổi vào chèn không cho nó đóng lại, Ketmany xông vào 2 đứa dùng mông húc mở tung cái cửa. Thằng H ngã kềnh ra ôm bụng cười ha hả, thằng T vẫn lùng bùng trong đống màn trắng toát ở wc, cái quần đùi tím dưới ánh đèn vàng nhìn nhấp nhánh đáng yêu dễ sợ…
Thời sinh viên vèo cái đã qua mười mấy năm, đến giờ vẫn còn nguyên những ký ức rất khó phai mờ. Những đêm ra ngoài uống bia bị đóng cổng phải trèo tường về, rơi uỵch phát vào đống gạch sưng mông cả tuần, những ngày dịch SARS căng thẳng cả trường bế quan tọa cảng, Tivi tối nào cũng phát số người chết tăng từng này, bác sĩ y tá chết từng này, cả bọn hoang mang không biết có còn ngày về với thầy bu không. Những lúc đứng ở chợ điện tử hùng hồn tuyên bố “Lưỡng Quảng của bọn mày hồi xưa là đất của của Việt Nam hết” chỉ vì bị thằng bán hàng chọc là Việt Nam lúc trước chỉ là một tỉnh của bọn nó. Nhớ cả mối tình nhẹ như gió thoảng mây trôi với người da ngăm mắt sáng, đứt đoạn ngay khi chưa bắt đầu chỉ vì tương lai quá mịt mờ…