Home Truyện Ma Hay Chuyện ma có thật ở quê Bình Dương phần tiếp theo – Tác Giả Thiện Râu

Chuyện ma có thật ở quê Bình Dương phần tiếp theo – Tác Giả Thiện Râu

Phần 2: Bóng đè
Ba mẹ mình lấy nhau và mượn đất của hàng xóm làm một cái nhà bằng vách đất nhỏ để ở. Trong nhà có một cái bàn tròn, một cái ván nhỏ và một cái giường cho cả nhà ngủ chung. Phía bên phải là nhà bếp. Không biết sau lúc đó nhà mình không có cửa, chắc là cửa bị hư nên ba mẹ không sửa, vì trong nhà chẳng có gì để người ta lấy khỏi cần cửa luôn. Trước sân nhà mình có vài cây điều, và ra khỏi sân trước nhà là khu cây cối rậm rạp, giửa khu đó có một con đường nhỏ ra vườn cao su. Phía trái là hàng cây xương rồng, và sau hàng xương rồng đó là nhà bà Út. Mình không biết là khi đó mình bao nhiêu tuổi, chắc khoảng 3 4 tuổi gì đó. Lúc ấy chắc khoảng 9 10h rồi, mình đã lên giường chuẩn bị đi ngủ, thì mình nghe loáng thoáng là ba mẹ mình nói chuyện với nhau. Ba mình nói hình như có cái gì, hay ai đó mặc đồ màu trắng đứng trước nhà mình, ngay cái đường nhỏ ra vườn cao su. Mẹ mới nói giờ này mà ai còn ra đó đứng làm gì. Và mẹ mình ra xem thì cũng thấy một người mặc đồ trắng ngồi chỗ đó như ba nói. Rồi hai người mới vô nhà lấy đèn soi ra thì không thấy gì, mà tắt đèn lại thấy một cục màu trắng hiện ra. Mình mới bước xuống giường ra chổ ba mẹ hỏi chuyện gì mà ba mẹ chưa ngủ. Nhưng chắc ba mẹ mình sợ mình sợ nên nói không có gì và tắt đèn đi ngủ. Mặc dù ba mẹ nói không có gì, nhưng trong lòng mình sợ lắm, rồi mình ngủ lúc nào không hay. Thường ba mình dậy rất sớm khoảng 5h là ba dậy rồi. Tối đó mình giật mình thức dậy, chắc trời củng gần sáng, mình nghe tiếng gà gáy, nghe tiếng thở điều điều của mẹ, nghe tiếng lục đục ở nhà bếp của ba. Ánh đèn ở nhà bếp hắt lên trần nhà chổ mình ngủ tạo thành đủ thứ hình thù kì dị, mình cẩm nhận và nghe thấy mọi thức xung quanh rất rỏ. Nhưng mình không thể nào cử động được, muốn hét lên ba ơi cứu con, mẹ ơi cứu con mà không hét được, cừ nằm im mở mắt nhìn lên trần nhà như vậy. Chỉ có mắt và tai còn hoạt động, còn nghe còn thấy được, nguyên cả cơ thể mình chẳng thể nào nhúc nhích. Lúc đó mình chỉ ước là ba hay mẹ lại nắm tay mình kéo dậy thôi, nhưng đâu có ai nghe được lời mình. Mình cứ nắm như thế khi mẹ mình thức dậy, tự dưng mình cử động được và mình thức dậy luôn. Lúc đó mình chưa biết gì về bóng đè hết, nên không kể với ai. Và nó là một ám ảnh cho tới tận bây giờ 20 năm rồi mình không quên được cái đêm kinh khủng ấy.

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x