CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)
Chap5:Xóm ngoại u tối
Chuyện 3: Tam tang
Tam tang có nghĩa là 3 cái tang, 3 cái tang này xẩy ra liên tiếp, nó gắn liền với nhau. Người này chết, chết đúng cái giờ xấu, thì họ kéo theo người kia, cứ thế kéo 3 người, còn trùng tang thì nặng nề hơn, có khi nó giết cả dòng họ với những cái chết tưởng chừng vô lý. Đó là những gì tôi được nghe kể từ nhiều người, và cũng là đã được chừng kiến ngay chính dòng họ bên ngoại của tôi.
Kể sơ qua về bà cố tôi nhé. Bà cố là mẹ ruột của ông ngoại, lúc về già, bà bị bệnh lãng trí, rất khổ sở khi nuôi bà. Bà hay bỏ nhà đi khắp nơi, công an hay dân phòng quen rồi, cứ thấy bà là họ dẫn bà về đồn, cho người tới nhà ngoại tôi dẫn về, nên ngoại tôi mới quyết định làm cho cố 1 khu vực riêng, trong đó có 1 cái giường và 1 khoảng không gian lớn để ngoại đi lại. Ngoại lấy 2 tấm ván lớn bị cái lối đi lại, như cái nhà tù ấy, bà cố ở trong đó, trưa thì được dẫn ra ăn cơm, làm vệ sinh, rồi lại phải vào trong cái khu vực đó lại, cả ngày cứ như thế. Cho dù biết làm vậy cố sẽ buồn, nhưng để cố ra ngoài thực sự là tai họa. Có lần cố đi xuống nhà bếp, ăn nguyên 1 cục thịt bò sống, rồi tiêu chảy cả mấy ngày, mà người bị lãng thì họ đâu kiểm soát được, cố đi vệ sinh khắp nhà, làm nhà 1 phen tóa hỏa, nên thôi, buồn 1 tý nhưng tốt cho cố. , đành chịu vậy.
Những năm cuối đời, cố không ở với gia đình ngoại tôi, mà chuyển vào Trà Kiệu ( Duy Xuyên , đi 1 đoạn là tới tháp chàm Mỹ Sơn) với ông chú Năm, cũng là con cố, anh em ruột với ông ngoại. Nhà ông chú Năm thoáng mát hơn, cố trong những năm cuối đời cũng phải sống trong 1 căn phòng, có song chắn ở cửa, để tránh cố đi ra ngoài rồi gặp tai nạn, vì chổ đó xe công nông chạy nhiều lắm.
Cố mất…hôm đó ở Hội An nghe tin từ điện thoại, nên thu xếp chạy vào Trà kiệu, cả đại gia đình chạy vào.Nói thật, chỉ có bà ngoại, ông ngoại hơi gượng buồn, còn tôi thì còn nhỏ, mới học mẫu giáo thôi, thì coi đó như 1 dịp được đi chơi xa, thích lắm, cứ tí ta tí tởn cả buổi ở trà kiệu, ở đó có nhà thờ Núi đẹp lắm, trong mấy ngày đám tang, tôi được đi chơi trên đó, leo cả trăm bật tam cấp.
Ngày cố đem đi chôn ở trên núi, chổ nghĩa trang ấy, trời đẹp, nắng vàng, mây trắng. Thường thì đám ma trời tan thương lắm, nhưng ngày cố di quan, trời trong xanh và mát mẻ, có lẽ người ta đã quá già, họ chết đi cũng mang không ít tiếng thở dài, từ những người con, đã cố gắng chăm sóc họ những năm cuối đời, đã tận hiếu với họ, chẳng bỏ rơi họ, những người con ấy giờ đã bớt 1 gánh nặng rồi, có lẽ suy nghĩ này gọi là bất hiếu, không phải đâu, bất hiếu thì họ không cố gắng nuôi đâu.
Thời trước, đám ma như ngày hội vậy,bên ngoại cũng nhiều nhà giàu, nên thuê 1 ông quay phim, quay lại từ ngày cố mất cho đến ngày di quan, tất cả các sự kiện đều được ghi lại trong 3 cuốn băng, mỗi cuốn dài hình như 45 hay 90 phút gì đó, chỉ biết là tổng cộng 3 cuốn băng. Sau đám tang, người ta sao chép cuốn băng đó, mỗi người con của cố đều có 1 bản sau, bản chính thì ông cậu Hai trong Cam Ranh giữ.
Sau ngày cố mất 3 ngày, thì tam tang bắt đầu…
Đêm đó, ông chú Hai đang nằm đọc sách ở trên giường. Ông nằm một mình, vì bà cô Hai đi vắng nhà, mấy đứa con của ông thì có phòng riêng cả rồi, nhà ông ở trong Cam Ranh cũng thuộc dạng khá nên rộng lắm, nhưng ở khu heo hút, gần cái chợ. Thời đó nhà ông lợp tôn, rồi có cả laphong bằng tấm tre, loại laphong này mát mẻ hợp với nhà tôn, nhưng có cái là lâu ngày, nó có vài lỗ trên đó, cái lỗ to bằng trái banh tenis thôi, nên ông chưa thay sớm.
Ông đang đọc truyện thì từ trong cái lỗ đó, 1 bàn tay thò ra. Chính ông kể lại cho mấy đứa con ổng nghe, bàn tay dính máu bê bét, da nó không phải màu trắng như người bình thường, nó đen thui, máu thì dính đầy, nó dài, dài lắm, nó thò từ cái lỗ đó ra, ông đang đọc sách che mất cái tầm nhìn lên trên mái nhà, thì nó cầm quyển sách của ông, rồi thả lại vào mặt ông, ông giật mình, nhìn lên thì thầy cái tay đó, nó không rút về, mà cứ lơ lửng trước mặt ông, ông ré không lên tiếng, lăn người ngã xuống giường, ú ớ gọi mấy đứa con, mà không được, quay lại thì bàn tay đó không còn nửa. Ông chạy 1 hơi ra gian giữa nhà, ré lên rồi ngồi bệt như người vừa chạy cả trăm met mới về vậy, con ông chạy ra, tối đó ông lên cơn sốt, con ông thức canh ông, sợ giữa đêm sốt cao thì biêt mà cứu. Nhưng ông không sao, ngày mai ông ăn hết tô cháo lớn, toát mồ hôi rồi khỏe lại.
Người ông khỏe lắm, sức còn hơn cả thanh niên nữa. Trưa hôm đó, bà Hai về, bà mua đồ hải sản về ăn. Nghe tin ông bị ma hù, bà Hai cứ vui tính chọc ông:
-Ông yếu bóng dzía qué, có tý chuyện mè sợ rồi, cho nó hù ổng dzài lần nữa cho ổng gen dẹ re ( tôi nghe người cam ranh nói toàn chữ a thành e, cá thì thành cé…)
Cả nhà cười tóe lên, ông chú Hai mạnh khỏe vậy nhưng nhát gan lắm, ổng mà đêm nào bà Hai đi làm vắng nhà là khó ngủ, chắc ổng lại thấy lung tung chứ làm gì có ma.
Trưa hôm đó…Tam tang xuất hiện.
Đang trong bữa ăn, thì ông chú Hai đột nhiên gợi ý:
– Tao nhớ má quá bây, lấy 3 cái băng thọt dzô đầu máy quay ba coi nhanh bây.
Ổng nói với con ổng, rồi cô Út cũng đem 3 cuộn băng ra, cuộn đầu tiên là quay cảnh xác cố nằm trên giường, con cháu đứng bên cạnh, ổng xem xong, ổng khóc, vì nhớ má ổng, tội nghiệp, tâm tình của người con sống xa quê, không có cơ hội báo hiếu cho má, giờ nhìn má lìa đời, ổng như xé lòng. Đến bộ thứ 2 quay cảnh nhập quan cho bà cố, đến cảnh đem xác cố vào quan tài, ổng khóc thành tiếng:”huhu má ơi má…”, ổng khóc to, rồi đột nhiên, ổng hộc máu, máu trong miệng ông chú Hai cứ thế phun ra, cả nhà chết lặng trước cảnh đó, trên màng hình, đoạn băng vẫn đang chạy những hình ảnh nhập quan. Ông chú Hai chết ngay sau đó, trên đường đưa đi bệnh viện.
Cái chết quá bất ngờ, người trong Cam Ranh điện thoại về báo tin, vậy là đúng 1 tuần, đã có 2 cái tang. Tuy là người theo đạo, nhưng ngoại tôi vẫn biết, sự kiện này không thể xem thường được. Ông chú Hai rất khỏe mạnh, thì làm sao mà chết bất đắt kì tử như vậy được. Cả nhà ngoại tôi lo sợ, ngoại nói với má tôi:
– Bà nội mi với cậu Hai chết cách nhau 1 tuần, không biết có phải trùng tang không nữa.
Má tôi cũng nghi ngờ. Sau khi họp gia đình quyết định, chủ nhật, đúng 3 ngày sau ngày ông cậu Hai mất, má và ngoại bắt xe ra Huế, gặp ông Thùy ( cái ông đt về nhà tôi trước ngày tôi gặp tai nạn ấy), ông này vừa thấy ngoại tôi thì chạy ra đón, rồi mời vào nhà. Ổng không nói gì về chuyện xem bói, chỉ nói lãng đi, cho đến trưa thì dọn cơm ăn, trong giờ ăn, ổng mới nói;
-Anh Hai chết rồi, cái chết này không phải nhẫu nhiên đâu chị, em xem thì thấy mà giúp không được.
Bà ngoại tôi bỗng dưng làm rớt cái chén cơm. Ông Thùy vội lấy khăn lau rồi dừng bữa cơm ở đó, ông dẫn má và ngoại lên nhà trên ngồi nghĩ uống nước, ổng mới nói tiếp:
– Tiếp theo là chị đó, tui đã biết bữa ni chị ra đây, chị đừng lo, vì chị là dâu, nên giúp được, dễ lắm, không cúng kiến gì hết.
Ổng nói xong rồi đưa cho ngoại tôi bộ bài, biểu ngoại sóc đi, sóc nhiều lên, rồi bỏ bộ bài xuống, ổng trải bộ bài ra bàn rồi nói:
– Chị bốc đi, nếu trúng con 2 bích thì mọi chuyện coi như được, còn không thì em cũng chịu.
Ổng nói giọng hơi rưng rưng, ngoại tôi với má tôi thì tim đập thình thịch, chẳng lẽ số phận mình lại quyết định chỉ bởi 1 con bài
Rồi ngoại cũng bốc, bốc nhanh lắm, dở lên dứt khoát lắm……
HAI BÍCH.
trời ơi, ngoại bật khóc, má tôi ngồi bên thì vui nhưng cũng ứa nước mắt. Ông Thùy thì có vẻ như bình thường vậy, ổng thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
– Được rồi, giờ chị nghĩ ngơi mai về. Em điện thoại ra Cam Ranh với Trà kiệu là xong.
Ổng nhấc đt lên, điện ra Trà kiệu trước, nhà ông bác Năm 1 chuyện:
– Anh lấy theo bao gạo, ra mộ của bà cô ( bà cố tôi ),khoanh quanh 1 vòng tròn rồi bỏ gạo vào, lấp đất lại, không thắp hương gì hết nhé, rồi ra về, chị C ( bà ngoại tôi) bị tam tang nhà mình đó, đi làm liền đi nghe anh.
Ông bác Năm nghe vậy, thực hiện ngay rồi báo cáo qua đt lại cho ông Thùy, xong xuôi, ông cũng điện thoại vào Nha trang bảo làm y như vậy với mã ông cậu Hai.
Chỉ đạo đâu vào đấy, ông Thùy có vẻ vui hẳn lên, ổng nói với ngoại tôi:
-Được rồi đó chị Hai, ở đây chơi với em nghe, mai mới được về đó.
Thế là sáng mai, Ông Thùy chở bà ngoại và má ra bến xe về Hội An.