CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)
Chap 6
Chuyện 4: Người đàn bà câm và cái chết
Con người khi sinh ra, ai cũng chào đời bằng tiếng khóc, họ bình đẳng với nhau. Nhưng năm tháng trôi qua đã cướp mất sự bình đẳng ấy. Có người mất cha, có người thiếu mẹ, có người thì mồ côi cả cha mẹ khi vừa biết bập mẹ 2 từ ba má.
Với bà C, tôi tạm đặt tên bà là vậy, lần này, tôi cũng không muốn ai biết gì nhiều về bà- người đàn bà không may mắn ấy đã mất đi giọng nói, và bị điếc nữa.
Vào một ngày bình thường, bà C lúc đó mới có 4 tuổi, ba mẹ bà hay có thói quen thắp hương ở bên cạnh cái cây ngoài đường, thắp xong thì vào nhà ngồi uống nước chờ đến giờ ngủ, luôn bồng bà C bên cạnh. Không hiểu sao đêm đó, bà chạy ra vườn trước nhà chơi thì bị ngã, đầu bà đập vào tảng đá trên sân rồi bất tĩnh. Lúc tĩnh dậy, thì bà bị điếc, bà chẳng nghe ai nói gì cả, chỉ thấy miệng họ mấp máy cái gì đó, mà đầu bà thì trống rỗng, chẳng có khái niệm âm thanh nào phát ra trong đầu bà, bà khóc nữa nở, rồi bà chấp nhận những gì số phận đã cho bà.
Một thời gian dài bị điếc, rồi bà cũng mất đi khả năng nói. Người ta không dùng ngôn ngữ làm gì nữa, khi họ không nghe được. Bà ú ớ, nói không ra lời, bà quên mất cách người ta vẫn thường nói chuyện với nhau, quên những câu yêu thương ba má vẫn thường nói với bà. Cuộc đời bà, giờ lag bị kịch, bà được học cách nói chuyện bằng tay, nhưng ít ai có thể nói lại với bà, nên bà thui thủi ở nhà, cho đến khi tôi lớn lên, hằng ngày vẫn đạp xe đi học qua lối ấy, thì vẫn thấy một người độ 50 tuổi ngồi trước nhà, mắt bà buồn thiu, bà nhìn chằm chằm vào dòng người đi ngoài đường, có ai không quen bà thì họ sẽ sợ ánh ngắt đục ngàu ấy, ánh mắt của sự oán hận. Mà nghe đâu, bà thấy ma và ma quỉ hay tìm đến bà.
Những năm cuối cấp 3, tôi đạp xe trên con đường dài từ nhà đến trường, nắng ấm đã lùi dần, nhường chổ cho những đám mây đen nặng nề lê lết trên nền trời xám xịt, từ xa xa văng vẳng có tiếng trống, tiến kèn đám ma. Tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xẩy ra, những ngày đông yên bình, tiếng đám ma tang thương làm không khí lại càng buồn thêm. Tiếc cho số phận nào đó đã lìa xa cỏi đời này, không còn được đón 1 cái tết yên vui bên gia đình nữa. Đạp xe 1 đoạn thì thấy dòng người đông đang ngồi trước nhà bà C, tôi tò mò không biết ai trong nhà ấy mất, rồi chẳng kịp nghĩ ngợi thêm, gần 7h, tôi phải chạy thật nhanh đến trường. Không khí vui vẻ của lớp học, những môn học tôi yêu thích đã cuốn hút tôi, quên đi những u buồn ngày đông, quên đi cái tang thương ở nhà bà C, tôi cứ thế học, rồi ra về. Lần này, lại đi qua đám ma ấy, tôi mới dừng lại xem, thì ra là bà C, bà C chết. Vậy là xong, người đàn bà câm điết đã ra đi mãi mãi rồi, từ nay trên đường tôi đi học, sẽ không được gặp bà nữa. Bỗng dưng hôm đó tôi buồn, buồn vì bà như là một hình ảnh quen thuộc của tôi vậy. 3 năm cấp 3, tôi đã đạp xe trên mọi nẽo đường của quê hương, tôi đã chứng kiến nhiều thứ đến rồi đi, rồi chìm vào quên lãng. Bà C thì không, bà ngồi đấy suốt, cứ sáng là bà ngồi, bà ăn sáng cũng ở trên cái ghế đó, bà ngồi đó ngắm dòng người qua lại, và trong đó có tôi. Hình ảnh bà 3 năm cấp 3, không ngày nào là không đem lại cho tôi suy nghĩ buồn bã về số phận, bà đã quá quen thuộc rồi, vậy là từ đây, bà không còn nữa, tôi cũng không được nhìn thấy bà nữa, tôi thấy trống trãi như vừa mất đi một người bạn tri kĩ vậy. Bà ơi, mong bà yên nghĩ…
Rồi tôi mới hỏi mọi người về bà, để hiểu rõ thêm về một số phận không may mắn. Tôi nhớ bà lắm, chẳng bao giờ chào hỏi bà 1 câu, nhưng sao tôi lại nhớ bà đến thế không biết. Trời vẫn nặng nề, gieo vào lòng người không biết bao nhiêu là nổi buồn. Tôi chợt nghĩ về bà một lần nữa, lần này ,tôi cảm thấy vui. Vì bà, một người câm điết từ nhỏ, bà có lẽ mong ngày này, ngày bà được về với đất, về với thế giới im lặng dưới sâu thẳm ấy, bà sẽ được hạnh phúc. Vì bà không nói được, nên bà chẳng thể chữi rủa ai, bà không nghe được, nên bà không nghe những điều xấu. Tâm hồn bà thanh thản, bà không mắc tội lỗi nặng nề, bà sẽ được lên thiên đàn hưởng phước đời đời mà thôi, có chăng đó là niềm vui lớn mà những người bình thường có cố mấy cũng chẳng dám mơ tới.
Tôi được nghe những người hàng xóm của bà kể lại, thì cái chết của bà, thực sự đáng sợ. Người ta bảo rằng những người như bà, có năng lực, bà có thế thấy ma quỉ, và bà sợ hãi chúng, nhưng chẳng nói với ai được. Có nhiều đêm người ta thấy bà mở cửa nhà, rồi đứng sững ở đó, nhìn lên ngọn cây đa cao um tùm và đen tối, bà khóc nức nở, tiếng khóc của người câm, nếu ai đã từng nghe, thì nó không giống tiếng khóc người bình thường. Lưỡi bà không tạo nên tiếng hu hu thường thấy, bà tạo nên tiếng ú ớ, bà khóc không nên lời, chẳng hiểu vì sao bà khóc. Cuộc đời bà như 1 bức màng bí mật, vì bà câm nên chẳng tâm sự với ai được, nhưng bà cũng biết sợ hãi, có nhiều khi qua nhà hàng xóm, bà quơ tay, rồi như cố nói cho họ về cái gì đó, với khuôn mặt sợ hãi vô cùng, làm cho cái miệng bà méo xẹo lại, người ta hỏi thì bà cũng không nghe, rồi họ cho bà cây bút, bà vẽ một hình mặt người méo máo, xấu xí cũng như bà vậy, người ta đoán rằng, hằng đêm bà gặp ma, bà sợ và khóc, vì chẳng ai hiểu bà.
Cứ thế, vài đêm bà lại ra đứng ngoài ngõ cho tới sáng, bà đứng mệt thì bà ngồi chứ bà không dám vào nhà. Ngôi nhà này của ba mẹ bà để lại. Chẳng ai sống với bà hết, ngồi nhà rộng, trống trơn, trơ trọi, hằng ngày chị em bà lại đem cơm tới cho bà ăn, lâu lâu họ lại dẫn bà đi qua nhà, đi tới Duy Xuyên ( một huyện của Q.Nam) để thăm quê, họ yêu mến bà, nhưng bà thì không muốn ở với họ. Bà muốn ở lại chính căn nhà đã tạo ra bà, cho bà cuộc sống này, và gieo giắt cho bà nổi bất hạnh cuộc sống. Mãnh sân đầu nhà cây cối vẫn um tùm, tự tay bà làm hết, bà tưới cây, bà chăm sóc chúng, mỗi gốc cây ở đây, đều gắn liền tuổi thơ bất hạnh của bà, gắn liền với những chăm sóc ba má bà đã dành cho bà đến cuối đời của họ, họ không bao giờ bỏ rơi đưa con bất hạnh này, thì bà làm sao mà bỏ rơi ngôi nhà của họ được. Họ đi rồi, mình bà vẫn phải neo lại trên trần gian bi ai này, có ai hiểu nổi lòng bà.
Đêm ấy bà mất, thì cũng là đêm có chuyện lạ xẩy ra trong nhà bà. Như những đêm trước, xóm ấy đã quen tiếng khóc của bà. Người ta những ngày trước cũng chạy ra xem rồi dỗ dành bà, an ủi bà, những bà không nghe, người ta lấy tay xoa lưng bà, vỗ về bà vì biết chẳng nổi đau gì có thể khiến người đàn bà này khóc, vì nổi đau nào bằng cảnh sống một mình suốt đời và không nghe không nói được nữa, chỉ có những thứ kinh khủng lắm, những con ma mang hình hài méo mó, hằng đêm lượn lờ trong nhà bà, mới làm bà sợ hãi như vậy, người ta kéo bà qua nhà họ ở, bà không chịu, bà sợ mất cái nhà của bà. Thật tội cho bà, ngủ một đêm ở nhà khác thì làm sao mất nhà được, nhưng bà thì nghĩ vậy, bà yêu cái ngôi nhà ấy, vì nó lưu giữ kí ức của bà, mỗi lần nhìn vào nó, có lẽ bà nhớ tới ba má bà, và biết đâu ngủ 1 đêm ở nhà người khác, bà sợ sẽ quên đi ba má, bà sợ vậy nên cứ ngồi ở ngoài cửa mà khóc, khóc cho số phận bà nữa. Đêm ấy cũng vậy, tiếng khóc lại vang lên, đúng 11 giờ , khi mọi người đã đi ngủ thì nghe tiếng khóc, bà khóc mãi, như không dứt, người ta quen rồi nên ngủ ngon, vì biết sẽ chẳng có gì với bà đâu, bà đã sống tới giờ này rồi mà không gặp cái gì, thì một đêm nữa cũng chẳng sao. Nhưng lạ lắm, sau một trận khóc dài, bà lại cười, tiếng cười vang lên, va đập làm nó càng vang lên, như bà đang ở trong nhà, trong cái buồng nhỏ của bà mà cưới vậy, chỉ vài người khó ngủ là nghe thấy. Rồi có tiếng va đập, tiếng ú ở của bà.
Lần này, có tiếng cưới phát ra, tiếng cười của một người đàn ông, nhưng giọng the thé, ông ta cười thỏa thích,như khói chí lắm,như vừa hạ được 1 con nai trong rừng vậy, tiếng khóc của bà không còn nữa, tiếng va đập cũng hết, người ta chạy qua thì thấy nhà bà khóa cửa ngoài, nhảy vào hàng rào thì thấy nhà cũng cũng khóa rồi, mà là khóa ngoài, vì sao lại nghe thấy tiếng như vậy, bà ở đâu???
Người dân quyết định đập cửa, thì thấy xác bà, nằm trên cái bàn đặt giữa nhà, bà nằm gọn gàng lắm, mắt thì mở trừng ra, da dẻ bà tím lại như tức giận điều gì đó làm máu ứ lại trên mặt, người bà cứng đờ, lạ thật, sao bà lại chết như thế này được. Rồi mọi người để im đó, gọi công an, người ta phát hiện trên người bà là nhiều vết bầm, từ chân đến cổ, có nhiều vất cào cấu nữa, bà chết vì ngạt thở, những chẳng có dấu hiệu nào là bà bị bóp cổ cả, rồi chẳng đi dến đâu, một người đàn bà câm điết neo đơn chết đi, chẳng có gì là to tát, người thân bà tới và làm đán tang cho bà. Ai cũng thương bà, người đàn bà hiền lành nhưng khổ quá, ngày tiễn bà, dòng người cứ nối đuôi nhau, thương tiếc thay cho bà, người đàn bà chỉ ngồi 1 chổ, nhưng đã gieo trong lòng người khác không biết bao nhiêu là suy nghĩ về số phận.
Ngôi nhà ấy, giờ nó được bán đi, người ta xây trên đó một ngôi nhà khang trang, hằng ngày chiếc xe oto cứ chạy ra vào, người ta quên đi bà rồi, tôi có lẽ cũng quên, nhưng tự nhiên kể về bà, một nổi buồn nào cứ vương vấn tôi. Hôm nay tôi học hành giỏi, tôi cố gắng lê những bước mệt mỏi trên đường đời, tôi nghĩ đến bà, có lẽ những gì tôi trải qua cũng sẽ chẳng bì kịp với bà, người đàn bà rắn rỏi.