Home Truyện Ma Hay CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)

CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)

Chap4: Ba tôi

Chuyện 2: Chuyện ma nhà số 85.

Nhà số 85 nằm ngay cạnh nhà số 87, cái nhà với những hồn ma luôn gây sợ hãi cho những người xa lạ.
Câu chuyện này diễn ra vào thời buổi Internet bắt đầu đổ bộ vào Hội An, cái quán net nhà số 85 lên là HT, là một trong những quán net đầu tiên tại Hội An bấy giờ, làm ăn khấm khá lắm, sau này thì lụi dần vì không cạnh tranh nổi các quán khác.
Năm tôi học lớp 7, thì xẩy ra chuyện, một chuyện rất bình thường nhưng sau đó lại trở nên ma mị.
Bà Năm, chủ của ngôi nhà 85 ấy,đêm đó qua đời. 12h đêm, ông Năm đập cửa nhà tôi :
– Anh T ơi ( ba tôi), qua giúp dùm nhà tôi cái, bà già bã mất rồi.
– Dạ.
Ba tôi chỉ kịp đáp vậy trước khi khoác cái áo sơ mi, mặc cái quần dài rồi chạy qua nhà bà Năm. Anh em tôi ôm nhau sợ lắm, nhà tối thui, 2 thằng nghe có người chết mà nghĩ lại những lần bà Năm qua nhà ngồi chơi, ngồi ngay chính cái giường này, thì càng sợ hơn nữa, ngồi trùm mền co ro.
Việc đầu tiên ba tôi làm là đập cửa nhà ông Ba Mia, ông bán tạp hóa để mua vàng mã, hương đèn. Mua xong ba tôi chạy qua nhà bà Năm thì thấy bà đang nằm trên giường, tay chân cứng đơ…đã tắt thở…chết….
Có một điểm lạ, đó là bà Năm chết không nhắm mắt, ông Năm có vuốt thế nào cũng không xuống. Ba tôi thắp 2 cây đèn để trên đầu giường, đốt ít vàng mã rồi lấy 1 tờ giấy vàng mã màu vàng ụp lên mặt bà, và…máu trong mắt bà chảy ra, chảy xuống cả gối, cái gối máu trắng kê đầu bà, thật kinh hãi, ông Năm lùi lại, ba tôi cũng vậy, chỉ biết đứng im vậy mà nhìn.
Một lúc sau thì máu cũng hết chảy, ông Năm lau máu, ra ngoài cửa đốt hết vàng mã, rồi cả 2 ngồi thức canh các xác bà Năm tới sáng.
Sáng hôm sau, con cháy đã về, chưa đầy đủ lắm nhưng nhà bà Năm đã nhiều người, bây giờ thì mọi nổi sợ hôm qua đã tan biến đi rồi, lũ trẻ em thấy người đông cũng bon chen qua xem, rồi cũng bị đuổi đi hết.
Tưởng chừng cái chết của bà Năm chỉ đáng sợ vậy thôi, nhưng những chuyện sau đó, làm cho ai đi qua nhà bà Năm đều cố đi nhanh, thật nhanh mà không dám nhìn vào cái nhà ấy.
Đêm đêm, ông năm nằm ngủ, đều nghe thấy tiếng xoong nồi len ken, tiếng rửa chén, nước chảy như ai đó đang ngồi rửa chén vậy. Ông bật dậy chạy ra phía sau, thì thấy nước vẫn đóng, chỉ có chén bác thì bị lục tung lên, những cái chén ông năm ăn chưa rứa thì lại không nằm trong thau nước, mà lại nằm ở ngoài, ông Năm quả quyết là ăn xong là bỏ vào thau, mai rửa sớm, vậy mà nhìn lại thì thấy nó nằm ở dưới cái vòi nước, như ai đó chuẩn bị đem ra rửa.
Ông Năm còn gặp nhiều thứ về buổi đêm nữa. Đang nằm ngủ thì đèn tự nhiên bật sáng, dậy tắt nằm vài phút thì nó lại bật lên, Ông năm phải vào bàn thờ thắp hương cho bà Năm thì hiện tượng đó ko còn nữa.
Ông năm đem những chuyện đó kể cho ba tôi, ba má tôi khuyên ông nên hương đèn thường xuyên, qua 49 ngày thì sẽ hết thôi. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao lại là 49 ngày, nhưng người chết thì lúc nào cũng có cái lễ 49 ngày, chỉ biết là sau 49 ngày, hồn ma sẽ không được về nữa.
Trong nhà ông Năm, mọi chuyện đã yên ổn, nhưng ở ngoài nhà, phía trước nhà ngay mặt tiền đường cái, thì lại không bình yên chút nào. Có nhiều người quả quyết rằng khi họ đi xe qua, thì thấy bà Năm đứng trước cây Mận ở ngay trước nhà, mà cứ nhìn lên cây mận hoài, tóc tai bù xù, nhìn tội lắm. Họ chỉ thấy vậy, rồi chợt nhớ ra bà Năm nhà này chết rồi mà !!!, thì nhìn lại đã không thấy bà Năm đâu. Riêng cái cây Mận, từ lúc bà Năm chết, cây Mận mọc trái chua chát, không còn ngọt như xưa nữa, tụi nhỏ trèo lên hái mận thì chẳng bao giờ ăn đc, mận gì mà chua và chát dã man, quái lạ vô cùng, chỉ cách đây 1 năm, nó còn ngọt và chấm với muối ớt là hết chê.

Gần tới ngày thứ 49, thì câu chuyện về bà Năm một lần nữa làm cả xóm xôn xao lo sợ :
Bà H, bà này xa quê từ lâu mới về, nhà bã ở gần Chùa Cầu. Hôm đó 9h tối, bà H đi lên khu ăn ún buổi tối của xóm tôi ăn trứng vịt lộn và ún sữa đậu nành. Đi ngang qua cây mận thì thấy bà Năm, bà Năm ăn mặc cũ kĩ, tóc tay bù xù và bà H chú ý đến khuôn mặt bà Năm, nó nhợt nhạt, như người bị ốm vậy, đôi mắt thì hơi đỏ, vì trong đêm tối, leo lắt cái ánh đèn đường xa xa bị bóng cây mận che khuất, mắt bà Năm trông buồn thảm lắm. Thấy bà Năm đứng đó, bà H lại hỏi :
– Cô Năm, cô làm chi tối rồi còn ra đứng đây, vào nhà đi trời lạnh kìa cô.
– Cô đứng đếm hoa mận,mấy hôm nữa cô không còn ở đây nữa. – bà Năm trả lời
bà H nghe vậy mới tò mò, hỏi bà Năm :
– Ủa chứ cô chuyển đi đâu hả cô ?
thì bà Năm mới uhm một tiếng, tiếng uhm như mang theo tiếng nấc, rồi bà năm lẳng lặng vào nhà. Bà H thì lại đi tiếp, để lại trong lòng bao nhiêu suy nghĩ, không biết tự nhiên bà Năm lại chuyển đi.
Sáng hôm sau, bà H trong giờ ăn sáng,( xóm tôi có cái hay là buổi sáng tập trung tại 1 khu vực, rất nhiều hàng quán, ăn sáng trò chuyện rôm rả lắm), bà H mới đem câu chuyện hôm qua kể với mọi người, ai nghe cũng đều sợ sệt, rồi họ im lặng, chỉ nhìn nhau, cố gắng lãng tránh ánh mắt tò mò của bà H. Bà H thấy vậy càng không hiểu, bã hỏi có chuyện chi mà sợ sợ rứa, thì nhận được 1 câu trả lời duy nhất của cô chủ quán cháo :
– BÃ CHẾT GẦN 49 NGÀY RỒI. !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cái câu trả lời đó như lặp lại cả trăm lần trong đầu bà H, bà đã gặp ma, đã nói chuyện với ma….Bà H cứng người, mọi người mới qua vịn vậy bà H không thôi bã té ngữa ra thì mệt. Sáng hôm đó, mọi người cố ăn nhanh rồi giải tán sớm, ai cũng không dám nhìn vào cây mận nơi bà Năm hiện hồn về.
Qua 49 ngày, đúng là bà Năm không về nữa, nhưng cây mận từ đó mọc trái không ăn được, và người trong xóm, như đã cho vào tiềm thức, luôn né cái cây mận đó mỗi khi phải đi qua…

Chổ cây mân đó cũng có nhiều vụ tai nạn, nhẹ thì trầy xước, nặng thì gãy chân, có đứa thì lũng dạ dày.

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x