Chuyện tâm linh có thật by me! – Tác Giả ginta9x
Em hiện đang là du học sinh tại Malaysia, nói ra thì xấu hổ nhưng đi học rồi mới thấy nước bạn còn tốt hơn nước mình rất nhiều. Malay là vương quốc của đạo hồi và có cả của đạo phật vì phần đông dân số Malay có gốc gác với Tàu Khựa và tàu khựa thì thiếu gì các trò ma quỷ.
Đâu cũng vậy, có thờ có thiêng có kiêng có lành, đất có thổ công thì sông có hà bá, thánh thần ma quỷ tuồng như nơi nào cũng vẩn vương và cái cách mà họ trêu ghẹo hay thậm chí là ám hại con người cũng khác nhau.
LỜI NÓI ĐẦU
Em viết post này, không phải với mục đích dọa các mem trong 4rum mà thực tình em rất thích thú với những bí ẩn về tâm linh và cũng vì nó mà rất thích đi tìm hiểu hay nghe kể lại từ những người đã từng gặp hay trải qua tận mắt chứng kiến. Phần đông họ đều còn sống, người trẻ cũng tầm 35 còn người già nhất có lẽ là ông em 82 tuổi và cụ em năm nay đã ngót 96.
Họ như những nhân chứng sống còn lại của quãng đời dài đẵng vẩn chút đâu đó ẩn hiện của ma quỉ hay thần thánh. Đợt gần đây, hội sinh viên Việt Nam bên đây có gặp một số chuyện kì quái xảy ra ngay nơi họ ở, em có dịp được qua chơi nhưng chưa gặp tận mặt vì cũng đúng lúc họ – 3 người cùng một lúc chuyển nhà.
Căn hộ nằm tại một khu dân cư được qui hoạch theo chuẩn nhà cao tầng cho sinh viên học sinh thuê( Ở Malay qui hoạch rất rõ ràng, không lộn xộn như ở mình đâu) Phòng rộng chừng 50m2 chia ra bởi một bức tường mỏng, trên là tầng 2 có ban công hướng ra đường. Đập vào mắt em đầu tiên là chằng chịt bùa dán trước của, đủ hình đủ dạng, màu sắc được viết bằng cả tiếng Trung, tiếng Thái và cả tiếng Malay cổ. Lúc mới đặt chân vào nhà vào nhà, cảm giác trong nhà rõ ràng lạnh hơn ở ngoài nhiều lại thêm phần mờ mờ không biết là do sương hay khói thuốc mà lúc đó tất cả mọi người cùng đi học về ( vì bọn em cùng học một trường)
Trong nhà có bức tranh dựng ngay trên ghế bành nằm ở phòng ngoài đối diện cái tivi, bất giác thấy lạ vì để vậy thì làm sao coi được tivi em mới hỏi. Bức tranh cổ, vành bằng gỗ sơn mạ vàng đã tróc từng mảng hơi xám xám, lộ ra cái lõi bị mối ăn qua lớp vảy. Ở chính giữa bức tranh có hình cánh tay với bàn tay ấn ra ngoài trên nền đen kịt. Trong bức tranh có hình con mắt và trong con mắt có hình một cái miệng mà phải chú ý mãi em mới nhận ra. Thoạt nhìn bức tranh trong cái không khí lạnh lạnh ấy, có cảm giác ngột ngạt như ai đó bị nhốt trong tranh, tuồng như vồ ra và định tóm cổ mình, nghĩ đến thế, em quay mặt ra hướng khác và nghe các ông bạn trả lời.
” Cái bức tranh này, hồi các anh chuyển đến thì cùng một lúc 6 người trong nhà này chuyển ra, trong đấy có người Malay, Trung QUốc, Ấn Độ và cả người Kenya, họ đến khác ngày nhưng chuyển ra cùng ngày, hỏi không nói lí do, còn bức tranh thì dựng ở góc phòng tự bao giờ, sau mới chuyển qua phòng ông P…”
Đợt gần đây, có lẽ là 5 ngày trước, hàng xóm đối diện bên kia đường có kể lại với một trong 3 người rằng lúc cả nhà không có ai, trong nhà có khói bốc ra dạng như bị cháy và nhìn vào bên trong thì thấy đen kịt. Hôm đó mọi người hốt hoảng lấy xe ra về, bỏ cả buổi học trên lớp mặc dù đã gần cuối kì vì trong nhà còn biết cơ man là đồ đạc. Khi về đến nhà thì không thấy cháy hay khói, nhưng điều kinh hãi là trên bàn học của ông P, phòng của người giữ bức tranh lúc trước, có điếu thuốc đã tàn, xung quanh tàn thuốc rơi vương vãi, bụi phủ nhưng không thấy có vết chân hay vết ngồi xung quanh. Điếu thuốc không để nằm ngang, mà dựng đứng và dường như mới chỉ hút được một ít. Đấy cũng là cái hôm mà mọi chuyện bắt đầu xảy ra, kì bí, ghê rợn và có phần liên quan tới cái bức tranh kia lúc đó vẫn còn trong góc phòng của ông P, hướng vào tường, lầm lũi rờn rợn…
( Còn tiếp )
Bị mẹ bắt skype =.= Với cả đang ốm nên tiến độ chậm + cuối kì rồi, em sẽ cố dành thời gian rảnh để viết cho các bác nghe, ai chưa tin vào truyện ma quỉ thì em khuyên là nên tìm hiểu để phòng tránh, vì biết đâu đấy mình lại là nạn nhân mà mình không biết. Ví như bạn em đi học ở Ấn Độ, bên đó thờ đạo Atula – một loại đạo thứ 4 trong 3 cõi Tiên – Quỉ – Nhân. Sức mạnh vô biên nhưng là nửa quỉ nửa thần và bạn em đã mất 3 tháng để điều trị căn bệnh mà người ta gán cho là hoang tưởng, hay ảo tưởng vì cứ đêm đến nó lại khóc và nói lảm nhảm tiếng Ấn ở ban thờ Atula của lão Ấn Độ chủ nhà…
Tiếp phần một còn kể dở dang:
Và em cũng xin nói thật rằng em rất ngại khi viết chuyện này, vì em là newbie tỉ lệ ăn gạch đá rất cao và tỉ lệ lên nóc tủ bởi võ công của các thím cũng tương đối. Em không muốn bị quăng tạ hay xả đạn, nếu góp ý thì hãy có văn hóa, hay chat hoặc email riêng cho em rảnh em sẽ trả lời mọi người. Truyện em viết sẽ dài mong đừng có chuyện gì ngắt quãng.