Chuyện tâm linh có thật by me! – Tác Giả ginta9x
Chương 3: Kết.
Ông H kể đến đấy đã gần 3 giờ sáng, mẹ em nghe chăm chú, mặt không biến sắc, vẫn bình thản. Ông H nói rằng đến đấy là hết rồi, chỉ nên biết thế thôi, còn lại thì không đáng quan tâm. Mẹ giục 2 chị em lên nhà ngủ, còn ông H vẫn ở dưới nhà nói chuyện với mẹ, thì thầm, lầm bầm tới sáng.
Ông H được chẩn đoán là ung thư vòm họng. Điều trị tại khoa ung bướu bệnh viện Bạch Mai. Cả nhà ai cũng sửng sốt, riêng ông H là tưng tửng. Ông còn nói là đã chơi thì chơi cho trót, ông toàn uống bia rượu với hút thuốc lào ở cổng bệnh viện. Y bác sĩ khuyên ngăn thì ông bảo : “ Đằng nào tao chả chết, chúng mày có được trả tiền niệm xác tao đâu mà sốt sắng thế.” Những ngày cuối cổ họng ông sưng to, có phần da đã tróc ra, lở loét, ông không nói được nữa, lúc cả nhà em lên thăm, ông ú ớ. Biết em thương ông, ông cười rồi xoa đầu em, họng vang tiếng ư ử nước mắt ứa ra. Nhìn cảnh đấy em đau lòng lắm, cũng không cầm được nước mắt. Ông nằm đấy liệt giường trong 2 hôm…
Mấy ngày sau mẹ em nhận được tin, vội vàng lên viện. Về mẹ kể lại rằng ông H không biết kiếm đâu ra banh xe lam, đã cứa cổ tự vẫn trong đêm, máu lênh láng chảy khắp sàn viện trào ra từ cổ, từ mồm. Chắc tại ông đau quá. Nhưng điều đáng ghê rợn, là trên cổ tay phải cầm banh xe lam của ông, có vết tay, vừa đúng bàn tay trái của ông, bác sĩ cón nói rằng, vết tay đấy bám chặt, quệt tay vào thì thấy có viền và bụi bám, là tro…
Phần 5: Lạng Sơn.
Năm 2003, gia đình em có một lần đi thăm Lạng Sơn, huyện Đình Lập. Bác em bôn ba tại Đức bao năm trời rồi về Việt Nam, tính mở trang trại trên Lạng Sơn vì tuổi thơ gắn liền với nơi đây, muốn tạo dựng lại sự nghiệp ở đây rồi tĩnh dưỡng tuổi già ở đây. Nằm cách trung tâm Đình Lập 3km về phía Tiên Yên ( thuộc tỉnh Quảng Ninh) là một bản nhỏ tên là Còn Đuống. Ở đó có 2 người chị của bà ngoại em đang sống, đã cao tuổi, một người làm giáo viên tên D, và bà còn lại tên Th. Trong tuần đầu tiên, 3 mẹ con em ở tại nhà bà Hòa, vì hồi đó mùa lũ, chưa thể lên trang trại bác em ở trên cao, rất nguy hiểm. Nhờ vậy mà em biết được nhiều chuyện rất kì lạ nơi đây qua lời kể của bà Th – một người mù cả 2 mắt từ khi còn bé.
Còn Đuống nằm bên kia một con suối so với giao lộ chính dẫn vào trung tâm Đình Lập. Điện của bản được cấp bằng một đường dây bé tẹo, bằng đúng đường dây điện bình thường dưới Hà Nội, vậy nên bản chả có mấy ai dùng đổ điện nhiều, có mỗi đèn thắp tò mò trong đêm, họa huần thì có thêm cái vô tuyến. Đợt đấy vừa nghỉ chân được một hôm thì trời mưa tầm tã như trút nước, nặng hạt, lành lạnh. Mọi người ngủ sớm vì mệt, riêng em thì thấy phấn chấn, bà Th ngồi trên giường nhai trầu, thấy vậy em lân la hỏi bà chuyện nơi đây. Bà kể nhiều chuyện, mồm nhai trầu chop chép, đỏ cả mép, nhìn ra hàm răng đen kịt như như lớp gỗ đen phết thêm sơn bóng. Bà kể từ hồi bà về làng, ở căn nhà dựng nhà sàn lợp lá, tối đến cáo, cọp mò vào bản trộm gà, dân làng đánh bẫy được lột da treo đầy trên căn gác, rồi có thời quạ bay về đậu kín trên dọc cây sung trước làng, phân quạ rải trắng cả một vùng, rồi …
Bà Th bị mù, mù từ hồi 10 tuổi. Cụ thấy mắt bà bị đỏ sưng tấy lên một đợt, nghĩ bụng chắc bệnh nhẹ lại thêm biết chữa bệnh nên chủ quan. Sau đấy thì bà không thấy đường nữa, mắt khô sần sùi, lìm lịm mờ dần rồi tắt hẳn ánh sáng. Cụ buồn lắm, nhưng bà Th có hiếu, chỉ bảo cụ rằng không sao đâu. Đến nay đã 60 tuổi, vậy bà đã sống hơn năm chục năm không có ánh sáng. Thế nhưng lạ thay, bà D là giáo viên, đi dạy ở vùng sâu vùng sa, còn bà Th ở nhà quán xuyến hết mọi việc, chăn gà, nuôi chó, nấu cơm, hồi trước thì mang đồ xuống suối dặt hồi chưa có nước máy về bản và kì dị hơn cả là vào sâu trong rừng lấy củi lúc trời hanh khô. Nhìn mặt em ngơ ra như ông tượng, bà mới bảo rằng lúc đi vào rừng, cảm tưởng như có đường sáng trước mặt, cứ đi theo rồi vào đến rừng phảng phất mùi gỗ, bà biết. Thấy em phân vân bà bắt đầu kể : “ Chuyện mắt tao có gì đâu mà, rừng núi này còn nhiều cái sợ hơn tao à”. Chầm chậm, đều đều, vang tiếp chóp chép, ngoài trời vẫn mưa tầm tã, tầm tã…