Chuyện tâm linh có thật by me! – Tác Giả ginta9x
Chương 1: Những bản làng không biết sợ.
Đoạn I: Đồi thông
Trang trại bác em nằm trên núi Vua, một trong những ngọn núi cao nhất của tỉnh Lạng Sơn, kém Mẫu Sơn. Đường lên núi có thể đi từ Còn Đuống, nhưng đường gập ghềnh, gồ ghề lại thêm dốc nữa nên chỉ có những người dày dặn kinh nghiệm mới dám đi đường đó, còn lại thì trẻ con hay phụ nữ vào rừng làm ruộng hay lấy củi thì đi đường khác, vòng qua bên kia núi, xuyên qua một đồi thông um tùm. Dân làng có thói quen chăn thả trâu bò trên núi, cột dây vào gốc cây rồi để đấy, tối mịt mới lấy về. Người ta kể lại rằng, nhưng hôm trăng sáng gió về, có nhiều bóng người đi lại trong rừng thông, văng vẳng tiếng nói cười râm ran, lâu lâu có tiếng tru hú rờn rợn… Người già trong bản nói với người bản rằng, trên đấy từng có vụ giáp lá cà giữa quân ta và quân Trung Quốc, chém giết nhiều vô kể, xác chết trồng chéo lên nhau phủ kín cả một mảng đồi, vậy nên thông mới xanh tốt như ngày hôm nay. Truyền miệng từ xưa kể lại rằng, những người đi qua đó vào những hôm sáng trăng vào chập tối, hay bị ma đi theo, nghe tiếng bước chân đằng sau, tiếng nói nửa ta nửa tàu thoang thoảng. Có người đi rồi mà không về, dân bản vào tìm thì thấy chết bên bờ suối, mặt trắng bệch không còn chút thần sắc…
Đồi thông cũng là nơi bà Th và nhiều người khác đi lấy củi, vì nhựa thông rất dễ cháy, gỗ thông khô làm mồi lửa thì bén mạnh nên đỡ tốn giấy nhóm. Bà Th có lẽ là người đi vào rừng đó nhiều nhất, đến tận bây giờ. Bà kể rằng đã nhiều khi bà gặp người trong rừng, không phải một người mà nhiều người đứng rải rác, to tiếng với nhau, đánh nhau, đôi khi cười nói rả rich trong rừng thông.
Có một buổi lâu rồi, khi bà D vắng nhà, bà Th một mình vào rừng thông kiếm củi. Hôm đó trăng sáng, bà đi trong lúc xế chiều, gió man mát, mùi gỗ rừng thơm nừng nực bốc ra từ những thân cây thông ứa nhựa đặc quánh. Thoáng chốc đầy gùi, định bụng ra về thì có tiếng người gọi lại. Quay đầu về hướng tiếng vọng tới, thì bà thấy trên nền đen kịt hình một người, toàn thân sáng rực không thấy mặt mũi, nhìn dáng hình tựa hồ như mặc quần áo giáp. Người đó ra hiệu vẫy tay, ý bảo bà đi theo. Bà Th không sợ ma quỉ, hiếm khi nhìn thấy người nên bà rảo bước đi theo, người đó cứ đi đằng trước, lâu lâu lại ra hiệu cho bà theo. Bà cũng không ngờ rằng, nó dắt bà vào chỗ chết. Đang rảo bước thì bỗng bước hụt, cả người bà trượt xuống dưới rồi rơi thõng xuống, đầu đập vào vật gì cứng ngắt ngất lịm đi. Lúc bà tỉnh dậy thì đang nằm ở nhà, có người đi chăn trâu buổi sáng thấy bà nằm ở dưới vực liền gọi người làng ra kéo bà lên. Chân tay bà bị gãy, mặt mũi xây xát, đầu chảy máu tong tỏng. Hôm đấy ông trưởng bản đến thăm rồi nói lại với bà rằng, bọn nó là ma của Tàu, chết trong chiến tranh. Trước lúc chết bọn nó được lệnh phải sống chết với quân ta, nhưng chưa hoàn thành nên muốn trở về làm ma đất nó, thì phải có hồn người mình thế chỗ, vậy nên bà mới bị nó dẫn vào chỗ chết.
Bà nói rằng bà còn gặp bọn nó nhiều lần nữa trong suốt quãng đời sau, có đứa nói cả tiếng Việt với bà, có đứa còn theo bà về tới gần bản, nhưng bà không theo, bà còn chửi lại bằng tiếng tàu…