Chuyện tâm linh có thật by me! – Tác Giả ginta9x
Đoạn 2: Quỵt nợ.
Ông HÙng kể đến đấy thì thở dài, khoanh chân trên ghế đoạn nói tiếp, giọng khò khè : “ Hồi đấy tao cũng suýt chết, cũng may là chưa phải số…”
“ Hừm…”
Vụ tai nản xảy ra đã hơn một ngày trời, cái xác nát bươm đã được quấn chiếu mang đi, mảng da thịt vương vãi ở đường, phần thì xúc đi, phần thì được nhặt cho vào lọ, có mảng sọ bị văng ra trôi xuống mương vướng theo ít não, đỏ lòm cả một khoảng mương. Lão xã trưởng bất tỉnh nhân sự nằm trên trạm xá huyện, được bác sĩ chăm coi riêng, cái xe đạp Liên Xô dựng trước cửa.
Quên mất không nói các bác là nhà cụ em, ngoài ông H còn 3 bà nữa. Ông H là con út, được 2 cụ cưng chiều lắm, từ bé đã được ăn ngon hơn người khác, chăm chút, dạy bảo ra trò. Tối hôm tai nạn, cúng xong thì cụ gọi ông H vào chửi té tát, 3 bà ở gian trong nghe mà rung cầm cập. Cụ còn bảo : “ Từ giờ trở đi tao cấm mày bước chân ra khỏi nhà vào ban đêm! Mày nghe rõ chưa? Mày có muốn như thằng Y không hả, mày trả lời cho tao nghe…” vừa mắng cụ vừa cầm cái roi tre quất vào mạng sườn ông H, tay véo tai, tay quất lia lịa. Ông H bật khóc mếu máo, mấy hồi thì cụ ngưng, mặt nhăn vào bảo : “ Tao có mỗi mày, mày mà có mệnh hệ gì thì tao với mẹ mày chết mất con ạ” giọng cụ mếu máo. Bóng tối ngoài sân vẫn lởn vởn, gió hiu hiu nhẹ xào xác đám lá cau trên cao, như ai đang dõi mắt nhìn cảnh dạy con…
Nhà ông có cái giếng to, bên cạnh có cây cau to, cao vút năm nào cũng cho quả, mà có ăn đâu, đem bán lấy vài hào, trước còn sống thì cụ cố ăn, giờ chả ai ăn nữa. Tuần đấy nước xuống, đêm xuống trời oi bức ngột ngạt, cụ khiêng cái chõng trong nhà ra nằm ngoài hiên trạm xá nằm phe phẩy quạt. Nhâm nhi li trà, châm điếu hút phì phèo. Bà V nằm đã được ngót hơn 5 hôm, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, cụ đang nằm bỗng chống dậy, lấy tay kéo khay ấm chén đang có chén trà nóng hổi vào bên chõng. Cụ xoay người rót trà lên cốc, đoạn tính nhâm nhi cho minh mẫn. Bỗng có cơn gió thôi qua, chén trà nóng hổi trên tay cụ khẽ vang tiếng “ tách” nhìn kĩ dưới ánh đèn trạm xá tờ mờ thấy đường nứt chạy tứ ngón tay trỏ đang tì vào thành chén xuống. Cụ ném văng chén trà rồi bỏ chân cuống cuồng tìm dép, đạp cả vào tách trà nóng đổ ra chân. Không dép, cụ hối hả chạy về trong đêm.
Đêm đấy trời không trăng nhiều mây, đường quê tối om vang tiếng cụ chạy thở hổn hển, chân lạch bạch chên nền đất lẫn sỏi đá gồ ghề. Chạy đến cửa gần đến cửa, qua khe cửa, cụ thấy trong cửa nhà mở toang, cây đèn dầu trên cửa sổ vẫn leo lắt, mở cửa sông vào thì cụ giật mình. Trước mặt cụ là một cái một người đen xì đang trèo lên thành giếng, tay người đó dắt theo ông H đi đằng sau, mặt ông H như người mất hồn, miệng luôn lẩm bẩm điều gì đó, cụ lao đến thì người kia nhảy luôn xuống giếng, kéo theo ông H từ ngoài giếng rơi vào trong. Bất giác tiếng ông H hét toáng lên, cụ lao tới chộp lấy chân ông H, mồm gọi toang cả nhà dậy. Người ông H nhỏ nhỏ, mà lúc đấy cảm tưởng như đang kéo đá tảng từ dưới giếng lên, tay cụ nổi đầy gân guốc, mặt đỏ ửng lên nín thở. Cụ bà chạy ra hiên, thì bỗng ông H nhẹ tênh, cụ ngã kéo ông H lên như hụt sức, ngã ra đất thở hồng hộc như con trâu vừa cày ruộng dài. Ông H nằm bên cạnh cụ, khóc tu tu, mồm miệng run bần bập, răng lợi đập vào nhau rung cầm cập, mặt tái mét. Ông H kể lại, lúc đang ngủ trong nhà thì nhìn thấy cụ đi vào gian trong, nhìn ông H rồi đưa tay ra vẻ như bảo ông cầm tay cụ. Cầm vào thì thấy người choáng váng, mắt mũi tối sầm lại không nhớ gì hết. Đến lúc mở mắt ra thì người đang ở trong giếng, trước mặt là một người đen gì, nhìn rõ cái tròng mắt sáng quắc và hàm răng trắng ơn ởn đang bám chặt vào tay ông kéo xuống, nửa người đó đã ngâm trong nước, nửa người còn lại cố choãi lên kéo ông H… Lúc soi đèn vào cổ tay ông H tối hôm đấy, thấy nhem nhuốm tàn tro, có mùi hôi thối, khó ngửi đến buồn mửa. Cụ ôm ông H chặt vào lòng, vuốt tóc, cụ bà nghe kể thế thì khóc, rồi than vãn, cái nhà bị ma ám, nó đòi mang con mình đi, cụ ông thở dài, chép miệng liên hồi…