Home Truyện Ma Hay Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Hồi thứ mười: DI QUAN
Lại nói chuyện cả ba người Quyết, Ngọc và Đàn đang lúc bàn bạc đột nhiên thấy tiếng động lạ, khi họ quay lại nhìn thì thấy có tiếng động phát ra từ phía ngôi mộ.

Rồi đột nhiên, tiếng động ngưng bặt

Bấy giờ cả ba người cùng kinh ngạc, không hiểu điều gì đã xảy ra vì để làm được việc như thế thực không phải chỉ làm trong một hai khắc, mà rõ ràng trước đó không lâu mọi người đứng bên cạnh mộ, tất thảy đều không thấy điều gì bất thường.

Bất giác, cả ba đều nhìn một lượt xung quanh xem có điều gì khả nghi hay không. Xem một hồi, họ đều tuyệt nhiên không thấy gì bấy thường.

Ngay lúc đó, một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn đèn dầu vụt tắt. Cả ba người chìm trong bóng tối. Trong ba người, Quyết làm nghề khâm liệm, Đàn thì cả gan đào trộm mộ, hiển nhiên đều gan to mật lớn, nhưng trong tình huống thế này thì không khỏi có chút ghê rợn, chỉ có Ngọc là người ngoại đạo, đến xác chết cũng chưa từng nhìn qua, đừng nói đến chuyện đột nhiên quan tài biến mất như thế. Thành ra, trong khoảnh khắc đèn vụt tắt, bất giác nàng giật mình, đến khi bình tĩnh hơn thì tay đã nắm chặt lấy tay Quyết tự lúc nào.

Ngọc nhận ra mình đang cầm tay Quyết, thấy tay Quyết cũng đẫm mồ hôi, đích xác là cũng đang căng thẳng cao độ. Nàng thấy mình nắm lấy tay Quyết như thế, lập tức thẹn đỏ mặt, rụt tay lại ngay, màn đêm che mất khuôn mặt đỏ hồng thẹn thùng của thiếu nữ.

Lúc đó Đàn nói:

– Có lẽ nào chúng ta nghe nhầm? Phải thắp lửa lại thôi, đi trộm mộ mà đèn tắt thế này, thực là…

Hắn nói đến đây thì không nói nữa. Ra là khi đi trộm mộ, việc làm tắt đèn là đại kỵ, không thể xem thường, nếu tuân thủ đúng lề lối thì phải lập tức trả lại các đồ tùy táng rồi khấn vái để ra về. Nhưng Đàn cũng không rõ tình huống sau khi trộm xong xuôi mà đèn tắt thì tính thế nào, hơn nữa, vật trộm được bây giờ cũng không phải là của hắn nữa rồi.

Lúc này hai người đứng cách cây đèn chừng ba trượng, Đàn rút trong túi bùi nhùi, định bước tới thắp lại đèn. Quyết bèn nói:

– Chúng ta cùng thắp lại, đừng tách nhau ra.

Cả Đàn và Ngọc đều cho là phải, bây giờ ở trong rừng u tối thế này, cũng nên cẩn thận, ở bên cạnh nhau, có điều gì bất trắc cũng dễ xử lý hơn.

Đèn vừa mới sáng lại, ba người đứng bên ngôi mộ mới đắp, cũng không thấy có điều gì bất thường. Tiếng động kia không rõ là quỷ hay ma gây ra, nhưng bây giờ đã im bặt, như thể chưa bao giờ có điều đó. Nhưng nếu chỉ có một người thì có thể nói là nghe nhầm, nhưng đến ba người đều nghe thấy thế, rõ mồn một thì làm sao nhầm lẫn được?

Đột nhiên, tiếng động lại vang lên, tiếng động này khác lúc trước đôi chút, như thể có hai vật nào đó cọ sát lên nhau. Mà dường như tiếng động lần này phát ran gay dưới chân cả ba người. Cả bọn hoảng hồn nhìn xuống phía dưới chân, thấy mặt đất vẫn không có gì khác lạ.

Đột nhiên, cả ba thấy hẫng hụt dưới chân, họ không thể đứng vững trên mặt đất nữa, như thể có ai lôi tuột họ xuống. Ba người không hẹn mà kêu lên một tiếng.

Phịch!

Quyết và Đàn thụt chân xuống một cái hố, cái hố này sâu và rộng chừng nửa ngũ[1] hiển nhiên hai người đã lọt thỏm trong hố. Cái hố này vừa thụt xuống, hai người đã nhìn thấy ngay một vật hình chữ nhật, bằng gỗ lộ ra. Cái vật bằng gỗ này, không phải là thứ gì khác, chính là quan tài của người bị sét đánh.

Lúc Quyết và Đàn bị sụt hố, Ngọc đứng sau hai người, vậy nên nàng không bị trôi xuống hố theo, mà chị trượt chân xuống thành hố, đúng ngay chỗ quan tài, thế nên bây giờ, Ngọc đang ở trên phần quan tài mà hai người kia nhìn thấy. Ngọc vừa nhìn xuống chân mình, nhận ran gay quan tài khi nãy, nàng la hoảng một tiếng, nhảy về phía hai người kia, cả ba dúi dụi trong một góc.

Cả ba chưa kịp hoàn hồn lại thì chợt thấy chiếc quan tài như nhúc nhích, dường như nó chui sâu vào trong đất. Từng chút từng chút một, cái quan tài như con giun, trườn sâu vào trong đất ngay trước mắt cả sáu con mắt của ba người. Chỉ một chốc sau, nó đã biến mất, để lại một cái hang sâu hoắm.

Đàn khẽ thốt lên:

– Con mẹ nó, quan tài biết chạy sao?

Đang nói đến đây, chợt có một tiếng gầm lớn ở phía trên mặt đất. Ba người kinh hãi nhìn nhau. Cái tiếng gầm này, chẳng phải là xa lạ gì với ba người, nó chính là con hổ mà em Ngọc hóa thành. Bây giờ hiển nhiên nó đang ở trên miệng hố, mà lại ở rất gần ba người.

Lúc nãy, khi bị con hổ rượt đuổi, Ngọc và Quyết còn rảnh tay rảnh chân mà trốn chạy, mà lăn lộn, bây giờ ở dưới cái hố này rồi, thì khác gì vật trong túi con hổ, nó muốn cắn muốn xé thế nào mà không được?

Quả nhiên con hổ nhắm Ngọc mà đưa chân trước tát một cái, Ngọc nghiêng người né được, móng vuốt có nó phạt trúng cái túi đen đựng bàn tay sét đánh Ngọc mang theo bên mình, vướng vào chân nó, theo đà, văng lên khỏi miệng hố. Cả ba than khổ trong lòng, vì vốn dĩ đó là vật phòng thân duy nhất của cả ba.

Con hổ lại nhắm tới Ngọc mà tát một cái nữa. Tuy con hổ hướng tới Ngọc mà tấn công nên tầm với đến Đàn thì gần hết, mà kình lực thì cũng được giảm đi nhiều, vì thế Đàn cũng bị rách da nhẹ chứ không sâu lắm, hắn kêu la oai oái, máu từ vết thương bắt đầu chảy ra.

Quyết sợ rằng càng có nhiều máu thì con hổ càng hung hãn, thế nhưng nếu cứ nằm như thế này thì muốn nhảy lên khỏi miệng hố cũng không được, nói gì chạy thoát. Trong giây phút cấp bách ấy, hắn nghĩ ra một kế, hắn hô lên:

– Chui vào hang!

Quyết nói rồi chui ngay vào cái lỗ mà quan tài vừa mới tạo ra. Cái lỗ này tương đối rộng rãi, vì thế hắn có thể chui lọt người vào mà không bị làm sao. Hai người kia mới đầu chưa hiểu ra sao, nhìn thấy thế thì hiểu ngay từ “hang”. Việc chui vào cái lỗ này thực chẳng thú vị gì, chưa nói đến chuyện không hiểu có chuyện gì kỳ quái ở đâu mà rất nguy hiểm, nếu chẳng may đất bị sụt xuống như khi nãy thì đúng là cả ba đứa đã tự chôn sống mình ư?

Có điều lúc này hai người kia cũng không thể có biện pháp hay hơn, đành chia nhau lần lượt chui vào trong đó.

Bấy giờ Quyết đã vào hẳn bên trong lỗ, phía trong này tuy đủ chui vừa nhưng rất ngột ngạt. Chẳng mấy chốc sau, Ngọc chui vào trước, Đàn chui vào sau. Cái lỗ không sâu lắm, thành ra cũng chỉ vừa chui lọt ba người.

Bấy giờ con hổ đã nhảy hẳn xuống hố, nó lại thò chân vào muốn lôi Đàn ra, Đàn không có cách nào khác, co chân đạp loạn về phía nó.

Quyết ở trên thấy vậy liền ép chặt người về phía quan tài. Đột nhiên hắn bị ép hụt một cái. Thì ta cái quan tài không ngừng di động tiến lên phía trước, thực kỳ dị. Quyết bèn bò theo cái quan tài. Ngọc thấy có chỗ trống, cũng bò theo. Lúc này Đàn ở ngoài đang ở thế nằm ngửa mà đạp ra, hễ thấy có chỗ hở thì lập tức dùng tay đẩy mình vào trong.

Cái quan tài cứ nhích từng đợt một, mỗi lúc nó lại đi sâu hơn một chút, Quyết chỉ chờ nó tiến một chút, liền trườn vào sâu một chút. Chẳng mấy chốc cái hang đã đủ sâu để ba người trốn con hổ. Con thú kia thấy miếng mồi đã đến miệng mà là thoát mất thì lồng lộn xung quanh miệng hang. Thế nhưng Đàn đã chui vào trong hang đủ sâu để tránh tầm với của nó. Tạm thời, tên béo này không còn lo làm mồi cho hổ dữ nữa.

Thế nhưng, tình thế của ba người lúc này vẫn rất nguy hiểm, vì nếu như đất sập xuống thì khó lòng sống sót được. Nhưng con hổ vẫn ở ngoài miệng hang phía bên kia, không có cách nào khác, đành phải nằm chờ nó bỏ đi.

Cái quan tài cứ từng bước từng bước mất hút vào trong cái hang sâu hoắm này.

***

Cả ba người nằm thấp thỏm hồi lâu trong bóng tối. Con hổ dường như không còn điên cuồng như lúc nãy nữa, nhưng nghe như tiếng gầm gừ của nó thì rõ ràng nó không hề bỏ cuộc mà chỉ đơn giản là bình tĩnh hơn đôi chút để chờ đợi con mồi.

Đàn thì thầm:

– Ta có nghe nhiều chuyện về việc có những người bị hổ trốn, phải trèo lên cây để trốn. Nhưng cái giống hổ này, có khi ngồi đến mấy ngày mà không chịu bỏ cuộc, chẳng chịu bỏ đi. Dù sao, được ngồi trên cây vẫn sung sướng hơn ngồi ở cái hốc tối tăm ẩm thấp này.

Quyết và Ngọc bấy giờ cũng đang nhễ nhại mồ hôi, bởi trong cái hang tối tăm này, việc thở thật khó khăn. Dường như dưỡng khí không đủ cho cả ba người. Chẳng những thế, đôi lúc, cả ba người đều ngửi thấy mùi tanh hôi từ miệng con hổ phả vào, ý nghĩ xương thịt mình bị nghiền nát bởi bộ hàm sắc lẻm và tanh tưởi đó khiến cả hai lợm giọng. Đàn nói như thế, quả đã đánh đúng vào điều cả hai đang lo lắng. Vốn là ở trong hang, dưỡng khí dường như dần dần mất đi.

Thêm độ vài tuần hương, dường như việc hô hấp ngày càng khó khăn, mà con hổ không biết đến khi nào mới bỏ đi. Ngọc mới nói:

– Hay là bò sâu vào trong hang?

Đàn nói:

– Biết dưới đấy có thứ quỷ gì, con mẹ nó, cái sự quan tài tự chui vào lòng đất thực ma quái.

Quyết bấy giờ mới nói:

– Để tôi thử bò vào, có gì sẽ gọi hai người vậy.

Nói rồi chẳng đợi hai người trả lời, liền rướn người bò sâu vào bên trong.

Vốn dĩ cái hang này không đào ngang, mà nó có hướng dốc xuống phía dưới, thành ra càng tiến vào bên trong thì khả năng thấy lại được mặt đất càng nhỏ dần. Nhưng nếu không thử thì chẳng sớm thì muộn, cả bọn cũng làm mồi cho hổ.

Thực ra, nếu còn ở trên mặt đất, nếu cả ba người bị hổ đuổi theo, nếu như liều lĩnh chống trả lại, thì cũng có một vài phần cơ may sống, như khi nãy, Ngọc và Quyết bị nó đuổi kịp, nhưng nhất thời trong một khoảnh khắc vẫn chưa bị hổ ăn thịt ngay. Thế nhưng, một khi vừa chui từ hang ra, thì việc di chuyển, vận động cũng không được thuận lợi, mà hổ dữ đã chờ sẵn ở ngoài, khác gì đưa cổ cho nó ngoặm? Chẳng những thế, Đàn ờ ngoài cùng, chân ở phía ngoài, việc lao ra không thể nhanh nhẹn được, mà quay đầu lại thì hang hẹp quá, không đủ chỗ. Thành ra, cả ba cũng phải thử cách chui sâu vào xem sao.

Nào ngờ, Quyết vừa bò chưa được một trượng thì rầm một tiếng, thì ra ở phía cửa hang, đất cát bị sạt xuống, lấp lấy miệng hầm. Bấy giờ Ngọc cả kinh, la khẽ:

– Bò vào trong mau.

Ngay lập tức, cả hai người bò sâu vào trong. Đất cát bấy giờ vẫn chưa dừng ngập xuống, một đoạn hang bị sập xuống ngang người Đàn, may mà sập cũng không hoàn toàn, đất lại khá tơi nên Đàn quẫy mình mấy cái đã thoát qua phần hang đó, có điều cả hai không dám chần chừ, bò hết sức về phía hang sâu.

Ngọc và Đàn đều có sức khỏe hơn Quyết nên bò được một lúc thì đã đuổi kịp hắn. Phía sau hai người đất đá vẫn sạt xuống dù ít hơn. Nếu như tiếp tục sạt nữa thì tính mạng cả ba người hiển nhiên gặp nguy hiểm, đường ra đã bị lấp kín như thế, tình thế của ba người lúc này, thực là khó mà thoát khỏi cái chết.

Thì ra, khi chiếc quan tài khi chui sâu vào lòng đất tạo thành một cái hang, nhưng chất đất ở đây không tốt, nên chỉ sau một khoảng thời gian thì sập xuống. Cả ba người lúc này đều nhận ra điều đó, nghĩ bụng tình hình thế này thì sớm hoặc muộn sẽ chết mà thôi, bởi cái quan tài chỉ nhích từng chút một, hiển nhiên quá chậm so với tốc độ sạt lở đất. Có lẽ, chỉ trong chốc lát, cả ba sẽ bị chôn sống mà thôi.

Nào ngờ đang lúc nghĩ như thế, đột nhiên Quyết la lên:

– Bám vào chân nhau, mau!

Trong hang tối tăm, âm thanh vang lên to mà thực rõ ràng, hai người kia thấy thế, chưa hiểu ra sao cũng vội vàng làm theo.

Ngay lập tức, cả Ngọc và Đàn đều cảm thấy có một lực rất mạnh mẽ kéo mình vào sâu thêm trong hang. Nguyên là Quyết ép mình vào chiếc quan tài kia, chợt thấy tốc độ “bò” của nó không ngừng tăng lên, liền nghĩ ra một kế, hắn bám thật chặt vào quan tài, rồi nói hai người kia bám vào chân nhau, thành ra ba người tạo thành một sợi “xích thịt”, nhờ vào lực của quan tài mà được kéo sâu thêm vào trong hang.

Bấy giờ cả ba người càng ngày càng trôi rất nhanh vào trong hang sâu, cũng may mà chất đất ở đây mềm mà êm, đây chính là lớp đất phù sa có màu đỏ đặc trưng của con sông Nhị Hà.

Sợi “xích thịt” cứ như vậy trôi được một quãng, chợt thấy đất cát xung quanh thấm đẫm nước. Rồi dần dần nước bắt đầu đầy dần trong hang. Càng ngày nước vào trong hang càng nhiều.

Bấy giờ Quyết và Ngọc đang kinh hãi thì Đàn ở phía sau la lớn:

-Con mẹ nó, Cái quan tài này đang lao về hướng nam.

Dù Đàn không nói rõ ý, nhưng Quyết và Ngọc đều hiểu, ý hắn muốn nói chiếc quan tài đang tiến về phía sông Nhị Hà. Nếu quả đúng vậy thì tính mạng của mấy người khó mà tránh khỏi việc biến thành “giang trành”[2].

Đàn vừa nói đến đấy, liền bị nước vào đầy miệng, hắn ho dữ dội một hồi. Quả nhiên bâu giờ trong hang có rất ít khoảng không khí, nước đã ngập lên gần đầy. Ngọc bấy giờ thấy thế liền hét lớn:

– Mau nín thở!

Bấy giờ chiếc quan tài lao vùn vụt như một mũi tên bắn, không còn chậm chạp như lúc trước nữa. Dường như đất bây giờ nhão và mềm nên cỗ quan tài tiến lên phía trước cũng dễ dàng hơn. Nước đã ngập hết hang. Tình thế như vậy, cả ba đều hiểu rằng cỗ quan tài chính là đang ở dưới lòng sông!

Cả ba người đều thấy tay chân mỏi rã rời vì phải cầm nắm lâu quá. Chẳng những thế, Quyết là người yếu nhất, lại là người ở đầu, nếu Quyết không chịu nổi mà buông tay ra thì cả ba cùng chết ngạt mà thôi. Con sông Nhị Hà này chiều rộng có đến vài dặm, mặc dù cỗ quan tài đi nhanh như thế, nhưng không biết liệu cả ba có chịu được trước khi sang đến bờ bên kia hay không.

Qua một hồi lâu, mọi người đều thấy mệt mỏi và tuyệt vọng, mấy lần muốn thả tay ra. Tình hình lúc đó đang ngàn cân treo sợi tóc thì đột nhiên xuất hiện một vài bọt khí trong nước, những bọt khí nhiều dần, rồi hình thành một lớp không khí phía trên nóc hang. Bấy giờ cả ba người mới reo thầm trong bụng. Chỉ một lúc sau, không khí đã chiếm đầy lòng hang, chỉ thấy thành hang ẩm ướt mà thôi, không còn có nước tràn vào nữa.

Bấy giờ không ai bảo ai, mọi người đều hít lấy hít để không khí, như thể ăn mừng mình vẫn còn chưa thành ma nước.

Chiếc quan tài vẫn giữ nguyên tốc độ như thế mà lao đi vùn vụt trong lòng đất. Bấy giờ mọi người mặc dù đã có thể hít thở bình thường nhưng vẫn chưa hết hiểm nguy, bởi, nếu cỗ quan tài này cứ chạy lòng vòng trong đất không chịu “ngoi” lên thì kết cục thảm cảnh bị chôn sống của họ vẫn không thay đổi.

Đột nhiên, chiếc quan tài chuyển hướng, rõ ràng nó đang hướng lên phía trên mặt đất, dường như nó muốn trồi lên mặt đất. Quả thực, chỉ trong một đêm mà ba người suýt biến thành các loại ma khác nhau, từ “hổ trành”, “giang trành” đến kiếp bị chôn sống. Bây giờ thấy tình hình khả quan như thế, ai nấy đều cả mừng.

Có điều, bấy giờ, đất ngày càng khô và cứng lại, nên chiếc quan tài cũng không thể tiến nhanh như trước được mà dần dần tốc độ của nó giảm đi. Nghĩ đến cái thời điểm đầu tiên khi cỗ quan tài nhích từng bước một làm mọi người rất sốt ruột, lo lắng. Có điều nếu muốn nhanh cũng không tài nào làm được. Tính mạng của mấy người đều phụ thuộc cả vào việc bò của cái quan tài này từ khi nào mất rồi.

Đang đoạn lo lắng như thế, đột nhiên chiếc quan tài băng qua một hòn đá nhỏ. Hòn đá này làm nó nẩy lên một chút, rồi lại băng qua dễ dàng. Nhưng với tên chết đói Quyết thì không thể, hòn đá ở ngay phía dưới hắn, khi chạy qua cơ thể, hòn đá cọ vào hắn thành một đường, từ khớp vai, qua xương sườn dến đầu gối, mà xương hắn vẫn còn lồi ra ngoài nhiều, thành ra đau đớn thấu xương. Quyết vốn đã cắn răng chịu đựng, nhưng khi hòn đá va vào mắt cá chân hắn, thì hắn đau đến tê cả cơ thể, nhất thời không thể làm chủ được bản thân nữa, hai tai cứng đờ, tuột ra khỏi quan tài. Kể ra, việc hắn đến bây giờ mà vẫn còn bám được vào quan tài, để rồi hai người bám vào hắn, lại vượt qua được một quãng đường dài như thế, kể cũng là một kỳ tích rồi.

Cả ba người theo đà, lao thêm được một đoạn nữa rồi dừng lại hẳn, chiếc quan tài dù không còn di chuyển nhanh nữa nhưng Quyết cũng không còn đủ sức bò, mà nằm thở hổn hển, hiển nhiên không đuổi theo được chiếc quan tài. Cái hang chỉ đủ chỗ cho một người, mà Quyết lại đang ở đầu, vì thế, nếu hắn không di chuyển thì hai người kia cũng không cách nào di chuyển được. Ba người bây giờ nằm lặng trong hang tối. Trải qua một đêm đầy biến động, vừa đói, vừa mệt, mọi người đều không hẹn mà thiếp đi.

Muốn biết mọi việc diễn biến ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

[1] 1 ngũ = 2m

[2] Giống như hổ trành, giang trành là loại hồn ma vốn chết đuối, phải dẫn dụ được người khác chết đuối thay mình mới được siêu thoát.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận