Gọi Ma

Chương 11: Âm hầu
Vân nghĩ mình còn sống được đến lúc này đã là quá may mắn rồi, nhưng đến bây giờ thì số mình đã tận, thôi thì chẳng còn gì phải sợ nữa. Vân đứng im lặng, nhìn hồn ma đang tiến đến. Nó vừa bước tới vừa nhếch mép cười, lộ ra cái răng nanh nhọn hoắt. Vân và nó đã giáp mặt nhau, Vân nhìn nó, không chút run sợ, đã sẵn sàng đón lấy cái chết. Con ma nâng Vân lên, đưa ra ngoài sân thượng, định sẽ quẳng Vân xuống dưới, nó thích thú với ý nghĩ đó, và cười thật to, thật ghê tởm.Cuộc đời Vân chợt hiện ra trước mắt, Vân nhớ lại các bạn Bảo, Long, Luân, Phú. Thế rồi Vân khóc, nước mắt cứ tuôn rơi, cho dù Vân chẳng còn sợ hãi điều gì nữa. Con ma buông tay ra, Vân nhắm mắt, chờ đợi.
Rồi, một cái gì đó lướt qua thật nhanh và tóm lấy Vân vào trong sân thượng. Vân mở mắt, đó là Khang
-Cô không sao chứ??
Sau lưng Khang, con ma đang giận dữ, nó gào thét lên, rồi chạy thẳng tới chỗ Khang
-Khang, sau lưng kìa!!!
Khang quay ra phía sau, một tay nắm lấy cổ con ma nhấc lên không trung. Con ma cào Khang trong tuyệt vọng. Khang nghiến răng, bóp mạnh, con ma cứ cào, cào…Rồi tiếng cào chậm dần, rồi con ma biến mất, để lại một vũng máu tanh tưởi
-Tại sao…..?-Vân hỏi, nước mắt cứ tuôn rơi
-Vì cô nhắc tôi nhớ đến một ai đó, trong cuộc sống con người của tôi
Khang quay lại, mắt trái không còn tròng đen nữa, mà chỉ còn tròng trắng
-Khang, mắt anh……..
-Đó là hình phạt, vì đã cứu kẻ phạm tội, nhưng cô đừng lo, chỉ là tạm thời thôi
Khang chợt mờ dần trong mắt Vân
-Khang, anh đang tan biến, rốt cuộc thì anh là ai??
-Tôi là âm hầu, còn gọi là khỉ của địa ngục, có trách nhiệm xử phạt những người vi phạm luật trời, bắt những ác hồn quấy phá con người nơi trần thế về địa ngục. Chỉ những người gặp nguy hiểm đến tính mạng mới có thể thấy tôi. Bây giờ cô đã an toàn rồi, vì thế sẽ không thấy được tôi nữa
Khang đã tan biến gần hết, người trong suốt như pha lê. Vân không nói gì, chỉ òa khóc
-Hãy sống phần của tôi, và phần của Phú luôn nhé-Khang cười với Vân, một nụ cười dịu dàng và ấm áp như ánh nắng buổi bình minh
Vân ngước lên, không còn ai ở đó nữa, cô lặng thầm nói
-Vâng, tôi sẽ sống…….
Vài tháng sau
Vân đã trở lại cuộc sống bình thường, cô vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vân nghĩ mình sống phần của Khang và Phú, nên cô phải thật vui vẻ
Khi Vân đi trên đường, thì thấy một tai nạn giao thông. Vân nhìn quanh và nói
-Anh đang ở đây phải không, con khỉ kia??
Rồi cô mỉm cười, bước đi. Đâu đó trong đám người đứng xem tai nạn có Khang, khẽ nói
-Cô thực sự giống một người trong cuộc sống con người của tôi đó, cô có biết không ???
Ánh nắng ấm áp tỏa xuống mặt đường, Khang khoác cái nón đen lên, đi hướng ngược lại hướng Vân đi
-Một ngày đẹp trời nhỉ???

Thế là hết rồi, cám ơn các bạn đã quan tâm ủng hộ mình
Mình sẽ cố gắng viết nhiều truyện hay hơn cho các bạn thưởng thức
P/s: có lẽ sẽ viết một câu chuyện về Khang

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận