Gọi Ma
Chương 4:
Tin thằng Luân chết nhanh chóng truyền đến tai tụi thằng Phú, Long, Vân. Một nỗi sợ hãi nhen nhúm trong thằng Phú và nhỏ Vân. Bằng chứng về sự trừng phạt đã rành rành, tụi nó biết rồi cũng đến tụi nó chết thôi.
Cho dù vậy, thằng Phú cũng muốn bảo vệ nhỏ Vân đến hơi thở cuối cùng. Nhìn qua nhỏ Vân đang xanh mặt, Phú cười gượng:
-Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Phú sẽ bảo vệ Vân đến cùng
Nhỏ Vân nghe vậy cũng vui lên chút ít, Phú nghĩ đó là điều tối thiểu có thể làm cho Vân vào lúc này. Hôm nay thằng Long nghỉ, chắc nó ở nhà lo đám tang cho thằng Luân. Phú thở dài:
-Khi nào những chuyện như thế này mới kết thúc??
Ra chơi, nhỏ Vân phải ở lại lớp một mình trực nhật, đúng ra thì có thằng Long trực cùng, nhưng nó đã nghỉ. 3h40 chiều, nhưng sao trời âm u thế nhỉ, Phú ngồi trên ghế đá dưới sân nghĩ thầm. Chợt mây đen từ đâu kéo đến, khiến cả trường tối sầm lại. Nhỏ Vân cứ tưởng là mưa, lại tiếp tục xóa bảng. Gió từ đâu thổi đến đóng sầm cửa lại, đèn đóm thì cứ chớp tắt liên hồi. Nhỏ Vân lúc này vô cùng hoảng hốt, liền ngồi thụp xuống, hai tay ôm mặt mà la hét , một bàn tay lạnh buốt đặt lên vai nhỏ Vân. Nó quay đầu nhìn lại thì không thấy ai, chợt góc cuối lớp hiện lên một cái bóng, khi Vân vừa nhìn thấy, cái bóng hai hốc mắt đen thui, không thấy chân, mở cái miệng dài ra hét lên thật ghê rợn, lướt đến chỗ nhỏ Vân. Nhỏ Vân nước mắt trào ra, nó biết đến lúc này mình phải chết rồi, nhắm mắt buông theo số phận. Một tiếng xoảng thật lớn, một bàn tay nắm lấy tay Vân, lôi nó ra ngoài