HÌNH XĂM CỦA QUỶ
PHẦN 3: KHÂM SAI ĐẠI NHÂN.
Cuốn sách thì Nam đã có được trong tay, giờ chỉ còn một việc duy nhất là tìm ra tên vẽ xăm nữa mà thôi. Cái ngày mà Nam phải tìm ra sách và đưa cho Lân Trâu cũng đã đến gần, nhưng Nam cứ kệ và chú tâm hơn vào việc tìm kiếm tên xăm hình. Nam đã bỏ không biết bao nhiêu công sức, đi khắp tất cả các tiệm xăm trong và ngoài địa bàn mà hắn quản lý, nhưng tất cả đều chỉ là mấy tay vẽ xăm gà mờ. Đang lúc bực mình chưa tìm ra được, thì có thằng đàn em cấp báo rằng có một tiệm xăm do một thằng cha già mới mở. Mà cái tiệm xăm này kì lạ lắm, không như những tiệm xăm thường khác. Khắp cả tiệm chỉ toàn bầy những tranh ảnh nào là rồng phượng rồi chữ hán cổ. Bên trong không bật nhạc ầm ỹ như những tiệm khác, mà chỉ thấy mùi nhang thơm lừng, khói nghi ngút. Nghe đâu lão vẽ xăm này mới từ chỗ nào dạt về, người ta gọi là Mười Họa. Sở dĩ có chữ Họa ở đằng sau tên lão này là vì lão ta có bàn tay vẽ khéo lắm, tất cả những hình xăm lão vẽ lên đều rất sống động và như thật vậy. Lão còn có một luật lệ là chỉ có người nào thích hợp lão mới xăm, nếu láo nhìn thấy tướng tá mặt mày hợp thì lão xăm ngay cho, thậm chí là không lấy tiền. Còn lão nhìn mặt mà thấy không hợp thì có các tiền triệu lão cũng không thèm. Mà đặc biệt hơn, lão này không xăm ba cái hình nhăng nhít như giới trẻ hiện giờ đua đòi, lão chỉ xăm hình cá chép, rồng, phượng, v.v. Thêm vào đó còn xăm chữ hán cổ và đặc biệt là những hình ma quỷ. Nghe bọn đàn em báo lại, Nam hết sức mừng rỡ, hắn thầm nghĩ trong bụng quả nhiên là ông trời đã giúp mình. Nam quyết định ngày mai sẽ cùng Ân đên chỗ đó để thử ông Mười Họa.
Có được địa chỉ nhà, ngày hôm sau, Nam và Ân đã đến trước cửa. Tiệm xăm này nằm trong một cái ngõ chợ nhỏ, những cũng đông người qua lại lắm. Nếu nhìn từ ngoài vào thì có lẽ người ta sẽ nghĩ rằng đây là một tiệm bói toán chứ tuyệt đối không phải là một tiệm xăm mình. Ân mở cửa cho Nam bước vào, cái chuông ở cửa kêu lên những tiếng lieng kieng. Nam bước vô thì chợt có cái cảm giác lạnh gáy vô cùng, rồi hắn đảo mắt nhìn lên tường. Trên tường thì chi chit những bản giấy vẽ hình rồng, phượng, lân, rùa , rồi thì cả chữ hán cổ, mười hai con giáp. Thêm vào đó còn có những hình người quái dị mà Nam đoán đó là tranh vẽ quỷ. Nhìn một lượt qua thỉ quả nhiên là không có một cái hình xăm nhố nhăng nào cho bọn thanh niên hiện nay cả. Con đang đứng coi qua căn buồng ngoài thì một người đàn ông tầm hơn năm mươi tuổi bước ra, dáng người to con, tay với cổ đeo toàn lắc bạc, vòng bạc, rồi thì nhẫn bạc. Dưới cái ánh đèn mờ mờ, Nam có thể thấy rõ trên cổ và tay ông ta xăm khá nhiều chữ hán cổ, đọc lướt qua đủ biết đó là kinh phật mà toàn nói về cái gì mà địa ngục, rồi tà ma yêu đạo. Ông ta nhìn Nam cười và nói:
– Chú em tới xăm hả?
Nam liền hỏi ngay:
– Ông là Mười Họa?
Ông ta nhìn Nam từ đầu đến chân, rồi qua nhìn Ân một lượt. Xong ông cười lớn mà nói:
– Ai chỉ cho chú em tới đây?
Nam ngồi phịch xuống cái ghế gỗ, cầm bình trà rót ra ba ly, đưa cho Ân một ly, rồi đẩy một ly về phái ghế đối diện ý muốn mời ông ta ngồi xuống. Ông Mười Họa ngồi xuống cứ nhìn Nam cười mỉm. Nam làm ngụm trà rồi nói:
– Tôi muốn xăm một cái đầu lâu ở vai trái, một con rồng ở bên tay phải, từ cổ tay cho đến bả vai. Cuối cùng là hình Phật Tổ Như Lai bao chùm cả lưng. Ông nói coi hết bao nhiêu?
Ông Mười Họa nghe xong thì cười phá lên như điên dại. Ân ngồi cạnh Nam thấy điệu bộ ông này có vẻ coi thường anh cả, định nhảy vào đánh thì bị Nam can lại, ra hiệu cứ để coi sao. Ông Mười Họa cười một trận thỏa thích, chợt ông ta đổi sắc mặt nói nghiêm nghị:
– Đ* má mày bị điên hả con? Mày xăm đầu lâu với rồng để làm cái gì? Mày muốn làm đàn anh đàn chị hả? Mà tao nhìn cái mặt mày cũng đ*o phải thuộc loại tử tế gì, mày xăm phật lên lưng làm cái l*n gì? Bộ mày tính làm ba cái chuyện bất nhân bất nghĩa, rồi có phật sau lưng để sét đánh chết cha mày đi à?
Nghe đến đây, Ân sôi máu nhảy chổm dậy đấm một cú trời dáng vào mặt ông Mười Họa. Kì lạ thay, ông Mười Họa như không cảm thấy đau đơn gì, máu từ môi ông ta chảy ra. Ông Mười Họa quay lại cười rồi nhìn Ân. Chợt Ông ta vẩy tay phải, Ân trợn mắt, hai tay tự bóp cổ mình như có ai đó xiết cổ. Nam lúc này thì hoảng hốt vô cùng, vội đứng lên giẳng tay Ân ra để nó không tự bóp cổ mình nữa. Thằng Ân cứ kêu ằng ặc không ra tiếng. Thằng Nam thì trong lúc giằng co, chợt hắn như thoáng nhìn thấy vong một đứa con gái tóc xõa ra đang xiết cổ thằng Ân. Nam hết hồn nhảy bật lại đằng sau, hắn sôi máu rút khẩu súng lục giấu trong cạp quần ra chĩa thẳng về phía ông Mười Họa mà hét lớn:
– Cái đ*t con mẹ thằng già! Dừng ngay cái trò quỷ quái này lại! Đ*o dừng bố bắn bể sọ bây giờ! Mau!
Ông Mười Họa vẫn ung dung tự tại, chỉ nhìn chăm chú vào thằng Ân đang dẫy dụa. Nam càng điên tiết hơn, hắn ép nòng súng vô đầu ông Mười Họa, rồi dọa là sẽ bắn nếu không dừng. Chợt vừa lúc đó, thằng Ân như ngất đi, ông Mười Họa vung tay một lần nữa thì thằng Ân từ từ ngã người xuống ghế. Nam thấy thế vội chạy lại bên Ân, kiểm tra mạch thấy vẫn còn đập, chắc là ngất lịm đi rồi. Ông Mười Họa lúc này mới nghiêm giọng nói lớn:
– Chú mày giỡn đủ chưa? Vào việc chính đi.
Nam nghe xong câu đó thì tựa như xét đánh ngang tai, khẩu súng đang cầm trong tay cũng tuột rơi xuống đất. Nam ngồi phục xuống ghế, như không tin vào tai mình, cứ chố mắt ra mà nhìn ông Mười Họa. Thấy vậy ông Mười Họa lại cười lớn, rồi ông ta cởi áo ngoài ra cho Nam xem toàn thân. Hắn tưởng chừng như hét lên kinh hãi, khi mà trên người ông Mười Họa chằng chịt những chữ hán, trước ngực là hình một con linh cẩu (Lưu ý: Linh cẩu là quái thú dưới địa ngục sẽ nói rõ hơn ở truyện sau) đang cắn cổ một con mèo to đùng, mà Nam đoán rằng đó lá linh miêu một sừng. Sau lưng ông ta thì có ảnh một con khỉ tinh nếu thoáng nhìn thì tựa như Tôn Ngộ Không, nhưng ánh mắt của linh hầu này thật là độc ác lắm. Nam đọc lướt qua dòng chứ hán ở dưới “Thông Bí Duyên Hầu”. Hắn càng nổi da gà hơn khi nhớ rằng trong cuốn Họa Bì Kinh có đề cập đến Thông Bí Duyên Hầu, một con linh hầu dưới tọa phật Di Lạc. Vì khát vọng quyền lực, chấp nhất, đã từ bán tiên bán phật mà trở thành con yêu tinh vô địch siêu cấp.
Nam cứ ngồi đờ người ra mà nhìn vào những hình xăm trên người ông Mười Họa. Thấy vậy, ông ta liền mặc lại áo vào, rồi rút ra một điếu thuốc mời Nam, đồng thời nhặt khẩu súng dưới đất, đặt lại trên bàn. Ông Mười Họa dít một hơi thuốc dài rồi nói với Nam:
– Trước khi chú đến đây, âm binh đã báo trước cho ta biết rằng sẽ có hai người tìm đến để bàn về Họa Bì Kinh sách.
Nam nghe xong thì lại càng đỗi ngạc nhiên, vội hỏi nhỏ:
– Chả lẽ ông cũng là thầy tà?
Ông Mười Họa cười lớn, ông ta nói:
– Tà với chả đạo. Chú mày nên nhớ thầy bùa với thầy tà , sau này cái lũ chúng nó chết đi sẽ bị ma quỷ dưới địa ngục phanh thây vì đã lợi dụng chúng nó. Còn ta, ta đi đến đâu ma quỷ phải sợ mà cúi đầu phục vụ tới đó, ta chính là quan khâm sai đại nhân của vua quỷ đây. Còn nếu không tin, chú mày cứ nghĩ ta là yêu tinh cũng được.
Nam ngồi nghe mà như không hiểu ông Mười Họa nói gì hết. Thấy Nam còn nghi ngờ, Ông Mười Họa vỗ tay hai cái. Chợt Nam có cái cảm giác không khí trong buồng chở nên nặng nề, rồi chợt ở cửa dẫn vô buồng trong, bước ra là một đứa con gái thân hình trắng bệch, tóc dài xõa ra đang tiến lại đứng cạnh ông Mười Họa. Nam bắt đầu lạnh gáy, ngồi lùi ra xa ông Mười Họa. Ông Mười Họa vòng tay ôm lấy con nhỏ này, rôi ở dưới bàn thò lên một cái đầu trọc lốc, với hai cọn mắt lồi ra, Nam thấy vậy thì giật nảy người rồi đứng phắt lên lùi lại về phía cửa ra vào. Đang lùi dần thì Nam đụng phải một ai đó, hắn quay lại nhìn thì thất kinh, khi mà ngay trước mặt hắn, là một thằng con trai gầy gò, hai hốc mắt sâu hoắm. với cái mồm đang há ra cũng sâu thăm thẳm. Mặt Nam cắt không còm giọt máu, hắn đứng đờ ra đó, toàn thân run lên bần bật. Thấy Nam có vẻ sợ hãi thực sự, ông Mười Họa mới gõ xuống bàn ba cái thì tất cả biến mất. Nam lúc này mới từ từ quay lại nhìn ông ta. Ông Mười Họa ra hiểu cho hắn ngồi xuống, Nam từ từ tiến lại và ngồi vào chỗ. Ông Mười Họa bảo Nam kể rõ coi có đúng là đến đây vì việc có liên quan đến Họa Bì Kinh không. Nam ngồi như cố trấn tĩnh lại một lúc, khi nhịp tim hắn đã đập đều trở lại, hắn mới bắt đầu kể đầu đuôi từ lúc hắn tìm được quyển sách cho đến trong sách nói những gì và ra làm sao. Ông Mười Họa ngồi lắng nghe Nam kể từ đầu đến cuối, xong ông quay ra nhìn Nam mà nói dọng rờn rợn:
– Đúng là ý trời, ta sẽ giúp xăm cho chú mày. Nhưng có một điều…
Nam vội hỏi ông Mười Họa:
– Còn có chuyện gì nữa?
Ông Mười Hòa quay qua nhìn thằng Ân vẫn bất tỉnh mà nói:
– Trước khi xăm, chú mày hãy chọn lọc bộ hạ cho cẩn thận, vì sau này nếu chúng nó tạo phản. Cho dù là ai giết ai trong bang hội đi nữa, cũng sẽ bị ma quỷ đòi mạng đấy.
Nam ngồi đó như không hiểu, ông Mười Họa mới giải thích thêm:
– Ý ta ở đây là, sau khi đã cắt máu ăn thề và xăm hình. Nếu bộ hạ của chú mày mà lảm phản, sẽ bị ma quỷ đòi mạng. Nhưng, kể cả chú mày nếu tìm cách chiệt bộ hạ của mình, thì chú mày cũng sẽ bị ma quỷ đòi mạng đó.
Nam nghe xong câu này thì mặt đăm triêu lắm, vì lòng người vốn khó lường mà, chỉ có mỗi thằng Ân là Nam tin tưởng nhất. Thấy Nam lo lắng như vậy, ông Mười mới lên tiếng:
– Ta có một cách giúp chú mày, đó là sai ma quỷ đi giết trước những đứa nào mà chú mày còn băn khoăn hoặc nghi ngờ, chú mày thấy sao?
Nam nghe xong thì có vẻ chưa hiểu lắm, ông Mười Họa mới vỗ vai hắn mà nói:
– Chú mày cứ yên tâm đi, đâu sẽ có đó. Đợi đến hôm tiến hành xăm, ta sẽ nói rõ hơn.