Hồi ức chuyện ma – Tác Giả Tuấn Trung
Tôi nghe kể về chuyện ma cũng nhiều, sinh sống trên đất có người chết cũng từng và thấy được chuyện ma quái xảy ra xung quanh không ít. Điều tôi còn thắc mắc, là ngoại trừ những vong hồn bị chết một cách bất đắc kì tử, bị giết một cách dã mang, ghê rợn, trong tâm họ còn mang oán hận, thù hằn, không cam chịu sự chết nên khó siêu thoát, hay lang thang, vất vưởng đi chọc phá người khác đã đành. Nhưng có một số vong hồn còn sẵn sàng dẫn dụ, mê hoặc hay đoạt mạng của chính người sống. Nơi tôi ở từ nhỏ không ít chuyện thật việc thật, ma thần vòng dụ người thắt cổ, ma da kéo chân người bơi, ma xô xe, che mắt làm tai nạn xảy ra liên miên. Không biết đây là luật nhân quả vốn có, hay chỉ là sự bắt gặp, tình cờ một cách xui xẻo, không may của người sống. Tại sao người chết lại tác động mạnh mẽ đến nhịp sống bình thường của người trần nhiều như thế. Tình cờ lướt voz và gặp một vài mục liên quan đến tâm linh, tôi cũng có câu chuyện muốn chia sẻ với các bạn. Khi nhớ lại, tôi ngẫn ra vì bao năm rồi nhưng nó vẫn rõ mồn một ngay trong tâm trí mình.
Thửa là ngày tôi còn nhỏ, có một gia đình từ miền Trung xa xôi chuyển vào đây để sinh sống và lập nghiệp. Để cho các bạn rõ, thì quê tôi là một tỉnh thuộc vùng núi Tây Nguyên, thửa trước còn rất hoang sơ. Dân tứ xứ thập phương di cư vào mua đất, sinh sống trà trộn và làm ăn với dân tộc ở bản địa. Người sống dạo đó còn thưa thớt và cách biệt nhau, hộ nào cũng được bao quanh bạt ngàn là rừng cà phê. Gia đình nọ cũng như bao người khác, họ mua được một lô đất trồng cà phê từ người dân tộc, cất một căn nhà gỗ đơn giản trong đấy để sinh sống cũng như dễ bề trông coi. Gia đình gồm hai vợ chồng trẻ, đứa con nhỏ mới chỉ vài tháng tuổi cùng với bà mẹ già. Họ dọn đến căn nhà mới độ dăm ba tuần, cuộc sống chưa ổn định được bao lâu thì bà mẹ qua đời, bà lẵng lặng chết vào lúc nữa đêm, đến sáng ra người nhà mới hay biết. Gia đình tôi cũng như bao gia đình khác quanh đấy, cũng đều lay lắt dắt díu nhau đến đây kiếm kế sinh nhai, đồng cảm với hoàn cảnh và thuở đầu khó khăn nơi xa xôi hẻo lánh, ai cũng vào phụ một tay giúp họ phúng điếu và lo may chay. Nghe anh kể thì mẹ mình chưa qua tuổi 60, ban ngày còn rất khỏe mạnh, nói chuyện phụ việc giúp hai vợ chồng bình thường, việc bà ra đi quá đột ngột khiến ai cũng bất ngờ, mọi người an ủi và nghĩ rằng bà mất là do tuổi già, thôi thì số đã đến vậy, trời muốn mang ta đi khi nào rồi cũng phải chắp tay lễ phật mà đi. Điều kì lạ là lúc khâm liệm, người ta thấy trên cổ bà có một vết lằn tím hình bán nguyệt vẫn còn mờ hiện… Sau đó đúng một tháng, nữa đêm, anh chồng đang ngủ thì gặp một giấc mơ kì lạ, anh mơ thấy mẹ mình hiện về với khuôn mặt thất thần, đau buồn không tả. Chẳng nói chẳng rằng mà cầm tay anh dắt đi, trong khung cảnh lờ mờ tối và ảm đạm, anh và bà mẹ đứng ngay trước cửa nhà mình nhìn vào thì thấy có một người đàn ông lạ, thân hình gầy gò, nhìn không rõ mặt, mang đồ lính chiến theo cửa chính đi vào nhà rồi bồng đứa con anh chạy ra ngoài. Vợ anh cũng hớt hãi đuổi theo, thằng lính vừa chạy vừa cười nham nhở và man dại, hai người giằng co nhau từ trong nhà ra đến cửa sau, cứ thế giật qua, giật lại, rồi lao vào đánh nhau. Đến gần miệng giếng cạnh nhà thì vợ anh giành lại được đứa con, thằng lính đó quay sang xô vợ anh xuống nền đất rồi đè lên bóp cổ. Mọi thứ diễn thật như một thước phim. Bỗng dưng đứa con anh khóc thét lên, anh giật mình bật dậy khỏi cơn mộng mị, người ướt đẫm mồ hôi vì mệt và sợ, quay sang dỗ đứa con. Nhưng dỗ mãi mà đứa bé không nín, con khóc to như vậy mà lạ thây vợ anh nằm cạnh cũng chẳng đã động gì. Anh lây mạnh, gọi to vợ dậy mà cũng chẳng có biểu hiện, tát vào mặt cũng chẳng tỉnh. Nghĩ rằng vợ chết, anh sợ hãi ôm con đạp cửa tung người chạy đến nhà gần nhất thấp thỏm cầu cứu. Sau cái chết của chị vợ thì công an vào cuộc, hai cái chết trong gia đình đều bí ẩn giống nhau, đều chết lúc nữa đêm và đều có vết lằn trên cổ. Bằng nghiệp vụ điều tra, công an kết luận chị vợ chết là do bị chẹn cổ, anh chồng không hay biết gì cả và không phải hung thủ. Sau đó, anh chồng mang đứa con thơ bỏ chạy về quê sống. Để lại căn nhà hoang không có người ở và mục nát đến tận bây giờ. Đến nay thì dân cư đã đông, nhà cửa mọc lên thay thế, những rừng cà phê dần bị bỏ đi nhưng lô đất này vẫn phải bỏ hoang vì chẳng có người đứng bán và chẳng ai dám mua vì ám ảnh chuyện xưa.
Hồi sau tôi sẽ kể những chuyện ma quái xảy ra ngay trên đất nhà mình sống. Thật sự đau buồn vì đó là nguyên nhân chính khiến gia đình tôi ly tán, anh em rời bỏ nhau mỗi người mỗi nơi như hiện nay. Tôi không lấy gia đình ra làm trò để viết chuyện, chỉ là muốn chia sẻ.
Thế giới bên kia đã làm ảnh hưởng đến nhân cách của tôi rất nhiều. . Tôi nung nấu ý định làm thầy để có thể quay lại đuổi con quỷ đang ngự ngay trên đất nhà mình. Nơi mà bố tôi vẫn lầm lũi sống một mình ở đó. Mong các bạn đón nhận.