Kinh Dị – Bãi Biển Lúc Nửa Đêm
Nguồn : Trường Tồn
Mùa hè, mùa của du lịch… Mà đã nhắc đến du lịch thì trong mùa hè này ko có nơi nào lý tưởg hơn là những bãi biển đầy nắng và gió cùng với những bãi cát vàng trải dài rực rỡ… Nhưng đó chỉ là những gì ta thấy vào ban ngày, khi mà bãi biển trở lên đẹp như một thiên đường, và rất rất ít ai biết đc rằng trái ngược với thiên đường ấy là bãi biển buổi đêm, với những cơn gió thổi rít tùng cơn vào đất liền mang theo đó là những vị khách mà không phải ai trong số chúng ta cũng có thể thấy đc. Và câu chuyện của tôi sau đây kể về một trong số những vị khách ko hề thân thiện ấy mà tôi đã có lần đc gặp…
(Part 1 – Cái xác chết trôi)
Mùa hè năm ấy, tôi cùng gia đình đi biển du lịch, vì nhà tôi ở Hải Phòng – Thành phố biển, và từ nhà tôi ra biển khoảng 20km, cũng ko xa lắm nên nhà tôi dự định đi 2 ngày 2 đêm và chúng tôi dự định đi vào buổi chiều cho mát. Chiều hôm ấy, tầm 5h cả gia đình tôi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ như đồ ăn thức uống và quần áo tắm rồi lên đường ra biển. Chuyến đi đúng ra là sẽ rất vui nếu như tối hôm ấy tôi không gặp nó…
Từ nhà tôi đi ra biển mất khoảng 20 phút đi xe máy, và khoảng 5 rưỡi là chúng tôi đã có mặt tại khu 2 Đồ Sơn. Cả nhà tôi nhanh chóng tìm đc một nhà nghỉ nhỏ ở gần bãi biển. Vào phòg thay đồ xong chúng tôi xuống biển tắm mát và ngồi ăn đủ thứ hải sản ở đó. Đêm thứ nhất mọi chuyện diển ra thật bình thường và vui vẻ cho đến sáng ngày hôm sau, cả bãi biển trở nên xôn xao nhộn nhịp hẳn lên vì những người dân chài sống gần khu một vớt đc xác của một người thanh niên trôi dạt vào bờ. Cái xác có vẻ như đã lênh đênh trên biển từ rất lâu rồi và tất nhiên là vì tính tò mò nên tôi cũng có mặt ở đó xem người ta vớt xác, Và lúc này tôi mới chợt nhớ là mấy hnay đài phát thanh ở biển thường hay phát 1 đoạn tin tìm 1 nam thanh niên bị mất tích, chắc cái xác này là của người thanh niên ấy.
Cái xác có lẽ cũng sẽ rất bình thường giống như bao cái xác khác chết trôi mà tôi đã được thấy trên phim ảnh hay tivi nếu như nó vẫn đc để nằm úp mặt xuống cát. Đến khi công an đến và họ lật cái xác ấy lên thì tôi bất giác thốt lên một câu nói :
“Đm tởm thế, đéo gì mà mặt mũi nham nhở nhìn kinh vãi đái. Đã éo biết bơi còn ti toe, chắc sỹ gái nên bị nước nó cuốn ra biển đấy mà, cho chết bà nó đi cho rộng đất”
Vừa dứt lời thì tôi thấy hình như đầu của cái xác ấy từ từ quay sang và nhì về phía tôi và ngón tay nó cử động chỉ thẳng vào mặt tôi. Cái gương mặt bị cá rỉa nham nhở, mất một con mắt và trương sình lên phát ra mùi hôi thối cũng với cánh tay bị nước biển làm bợt từng mảng da khiến tôi cảm thấy kinh hãi. Tôi bất giác lùi lại và dụi mắt thì thấy mấy ông bác sỹ vẫn đang khám nghiệm tử thi còn cái xác thì vẫn nằm im như lúc đầu. Tôi thầm nghĩ: “chắc mình bị say nắng hay hoa mắt nên nhìn nhầm thôi chứ chết từ lâu rồi thì cử động hế éo nào đc.
Tôi quay trở về phòng nghỉ và không hề biêt rằng vì câu nói ko hề suy nghĩ ấy mà tôi đã suýt phải trả giá bằng chính mạng sống của mình và em trai mình. Cả ngày hôm ấy gia đình tôi ko xuống tắm biển mà chỉ đi dạo quanh quanh đó sau đó đi ăn trưa rồi lên khu 3 dạo mát. Đến chiều tối thì chúng tôi trở về phòng và lúc này tôi mới chợt cảm thấy như có ai đó đang đi theo mình. Tôi có nói với bố mẹ nhưng bố mẹ bảo chắc tại tôi mệt quá nên tưởng tượng ra đó thôi. Tôi cũng nghĩ như vậy và cũng quên đi điều đó ngay.
Cả nhà tôi ăn bữa chiều xong và xuống bãi biển chơi, lúc này gió thổi nhẹ nhẹ, sóng cũng vỗ rì rào trên bờ cát giống như người mẹ đang vỗ về ru đứa con nhỏ của mình ngủ vậy. Tôi cùn g em trai tôi chạy nhảy dưới bãi cát mịn ấy và chúng tôi xuống biển bơi. Vì là con trai miền biển nên anh em tôi đứa nào cũng biết bơi, tôi bơi ra xa bờ, đến khi tôi đứng chạm chân đc xuống cát và mực nước cáo đến cằm tôi thì tôi ngừng lại…
Lúc này tôi nhìn ra xung quanh thì thấy mình đã bơi ra quá xa và quanh tôi ko hề có ai cả, xa xa có một vài đôi nam nữ đang bơi và nô đùa trên những cái phao thuê của khách sạn nhưng không có ai bơi ra xa như tôi cả… Một mình lạc lõng giữa biển, xung quanh ko một bóng người, không một tiếng nói chỉ có tiếng gió và tiếng nước biển ì oạp đang đc gió thổi vào bờ khiến cho tôi cảm thấy ớn lạnh. Tôi thấy đến lúc lên bờ rồi và tôi chuẩn bị bơi vào gần bờ thì bỗng 1 cảm giác lạnh toát và sợ hãi tột độ đang lan toả khắp cơ tể tôi. Đúng lúc tôi đạp chân để bơi vào bờ thì cổ chân tôi bị một bàn tay lạnh ngắt túm chặt lấy và kéo xuống…
Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi nó và kêu cứu. Lúc này thì bàn tay ấy nhả ra khỏi chân tôi và một tiếng cười lanh lảnh vang lên sau lưng tôi, một tiếng cười quen thuộc. Tôi bực mình quay lại và thằng em tôi đang đứng ngay sau lưng tôi và cười một nụ cười khoái trá :
– Haha ông anh nhát cáy dã man… mới doạ có một tý mà hét ầm ỹ haha thế này mà gặp ma thật thì chắc ông chết luôn quá hả …
Tôi bực mình vì bị thằng em mình chơi một vố đau điếng và đang định chửi nó thì bên cạnh tôi có một bàn tay nổi lên. Tôi ko chịu đc nữa và chửi thằng em tôi :
– Đm mày chơi ác thế, mà mày đùa thế chưa đủ hay sao mà còn định trêu tao tiêp, tao đéo sợ nữa đâu con ạ, bỏ tay xuống rồi lên bờ thôi !!!
Tôi nói xong và định quay đi thì thằng em tôi hỏi lại tôi :
– Ơ tay nào, 2 tay em ở đây mà, em tưởng là tay anh chứ. Định doạ em hả, ko doạ đc đâu…
Lúc này tôi ko tin vào mắt mình khi thằng em tôi cùng lúc giơ 2 cánh tay lên khỏi mặt nước và tôi cũng giơ tay lên và nói :
– Đm ai trêu mày làm gì, tay tao đây này thế ko phải tay mày thì tay đứa nào ???
Vừa hỏi xong thì cả 2 anh em tôi cùng nhìn về phía cái tay ấy và cùng hét lên đầy kinh hãi khi cái tay đó ko phải tay người sống, nó đang trôi dàn về phía nguời tôi và nó chỉ có từ khuỷu tay đến phần bàn tay và da trên cánh tay đang tróc ra từng mảng một….
Toi với em trai tôi ko đứa nào bảo đứa nào là phải làm gì mà cả 2 đứa cùng cố gắng hết sức bơi thật nhanh về bờ và cánh tay ấy vẫn trôi theo tôi cudng tốc độ như tốc độ của chúng tôi đang bơi. Cuối cùng 2 đứa cũng kên đc đến bờ và lúc này tôi quay đầu lại thì ko hề thấy cánh tay ấy đâu cả, và tôi nghĩ chắc là do mình hoa mắt thôi, mấy cọng rác nhưng tối quá nên nhìn nhầm ấy mà… Lúc này thằng em tôi đi trước và tôi lững thững theo sau… Tôi cất giọng hỏi nó :
– Ê Mạnh, lúc nãy mày nhìn thấy cái mà tao thấy chứ ? Mày nhìn rõ giống hệt như tao mà đúng ko ???
Nó không nói gì mà chỉ vừa đi vừa gật đầu. Tôi lại hỏi nó tiếp :
– Thế lúc mày lên bờ mày có nhìn lạnh phía sau ko, mày có còn thấy nó ko, lúc lên bờ tao quay lại thì chả thấy nó đâu nữa, ko lẽ anh em mình cũng hoa mắt à ?
Lúc này nó mới lên tiếng :
– Lúc lên gần bờ em vẫn thấy nó trôi ở ngay sau lưng anh mà, bây giờ nó đang bám ở lưng anh ia kìa, em chả dám nhìn nên nãy giờ chả quay laji nc với anh đấy.
Nghe đến đây bất giác tôi nhìn sang bên vai mình và thấy cánh tay trắng nhợt ấy đang bám chặt lấy vai mình, tôi kinh hãi lấy tay gạt thật mạnh cái tay ấy xuống đất nhưng nó bám rất chắc. Tôi phải gỡ mãi nó mới chịu buông ra và rơi xuống đất. Đúnlúc ấy thì bố mẹ tôi đi đên và giục anh em tôi về phòng. Về đến phòng thì anh em tôi kể lại cho bố mẹ tôi nghe chuyện vừa xảy ra nhưng ông bà ko tin vì nghĩ chúng tôi thần hồn nát thần tính :
– 2 đứa đừng nói linh tinh nữa đi ngủ đi sáng mai dậy sớm đi chơi rồi chiều mai về sớm. Ko nghĩ linh tinh nữa, ma quỷ gì mà ma quỷ, nhảm nhí, chắc tại sáng nay anh em mày đi xem vớt xác chết đuối nên giờ nghĩ linh tinh ấy gì. Thôi ngủ đi khuya rồi.
Hai đứa chúng tôi biết rằng bây giờ có giải thích gì thì bố mẹ cũn ko tin đâu nên chúng tôi đành vâng lời đi ngủ vậy. Đêm hôm ấy, tôi bị đánh thức bởi tiếng nước chảy tong tong trên nền nhà và tôi có cảmgiác như có ai đó đang đứng nhìn mình. Tôi hé mắt dậy thì giật mình vì ngay trước mặt mình là 1 bóng người đang đứng nhìn chằm chằm vào tôi, 2 mắt nó mở to trắng dã. Tôi với tay sang bên cạnh để gọi đứa em mình thì ko thấy ai cả. Tôi với đc cái điện thoại và aoi về phía cái bóng người ấy thì thiwr phào vì người đứng đó là thằng em nghịch ngợm của tôi. Tôi ngồi dậy và lên tiếng :
– Đm ông tướng, giờ này rồi mà còn đéo chịu ngủ đi sao lại ra đấy đưng, định doạ ma tao à ???
Nói xong tôi giơ tay sò vào người nó thì chợt giật mình bởi người nó ướt sũng toàn nước. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì tôi cả căn phòng vang lên tiếng nói của nó :
– Anh Dũng ơi… Cứu… Cứu em với… Cứu em !!!
Tôi vẫn nghĩ nó đùa và tôi đẩy nó một cái. Tôi giật mình bởi vì lần này bàn tay tôi xuyên luôn qua người nó. Mắt nó trào ra 2 dòng nước màu đỏ tươi và rồi nó dần dần biến mất…
Tôi giật mình bật dậy và nhận ra đó là một giấc mơ… Tôi với cái đt và nhìn thì thấy bây giờ mới là 2h30 sáng. Tôi quay sang phía em tôi nằm thì chợt giật mình vì nó không hề có trong phòng. Tôi nhớ lại giấc mơ đêm qua và vội vàng chạy ra ngoài, chặy sang đặp cửa phòng bố mẹ và hét ầm lên :
– Bố mẹ ơi, dậy dậy mau thằng Mạnh cso chuyệ rồi, nó mất tích rồi… Bố mẹ dậy đi rồi chạy ra bãi biển ngay nhé con chạy ra tìm nó trước.
Không kịp đợi bố mẹ trả lời thì tôi chạy như bay ra biển. Lúc này lòng tôi nóng như lửa đốt, ôi hi vọng giấc mơ vừa rồi ko phải sự thật. Vừa chạy vừa cầu nguyện và hét rất to :
– Mạnh ơi, mày đừng có chuyện gì đấy, mày phải chờ tao, tao cđến cứa mày đây…
Tôi chạy đến ãi biển thì cũng vừa kịp lúc bố mẹ tôi đuổi theo đến nơi… Cả 3 người chúng tôi đồng thanh gọi rất to tên của em tôi với hi vọng sẽ có chút gì đó hồi âm của nó. Nhưng đáp lại tiếng gọi của chúng tôi chỉ là tiếng gió và sóng biển vỗ vào và bờ deefu dặn vang lên…
Lúc này tôi nhìn ra biển và ở phía xa xa tôi thấy có một bóng trắng quen thuộc đang dần dần tiến ra xa và tôi hét lên gọi nó :
– Mạnh, Mạnh ơi… Quay lại đây, đừng đi ra ngoài đấy… Về đây mau…
Nhưng đáp lại tiếng gọi của tôi là một sự im lặng đến đáng sợ, bóng dáng của nó đang tiếng ngày một xa và dần dần chìm xuống dưới. Lúc này tôi và bố tôi cùng chạy thật nhanh về phía biển, cố gắng hết sức để bơi ra chỗ nó… Trên bờ mẹ tôi gào đến mất cả giọng và mẹ khóc… Nước mắt của mẹ tôi rơi xuống hoà lẫn với nước biển mặn chát…