Home Truyện Ma Thành Viên Mình gặp ma – Tác Giả Nguyễn Phương

Mình gặp ma – Tác Giả Nguyễn Phương

Mình xin đóng góp vài mẩu truyện do bản thân mình trải nghiệm.
1
Năm đó mình khoảng 5-6 tuổi, gia đình mình từ Bắc vô Nam đi ” kinh tế mới” khi mới vô thì rất khổ, chưa có nhà cửa ruộng đất gì. Nhà mình có nghề làm cá nên đóng thuyền ở trên mặt nước. Nay đây mai đó. Như thường lệ Mẹ mình buông màn ( mùng) cho mình ngủ vì ở quê muỗi lắm. Mình thấy có một thằng nhóc tầm bằng mình, nó mặc quần đùi cởi trần ngồi xổm ngay trong màn cạnh chỗ Mẹ mình đang lắn màn ( xếp màn cho nó kín muỗi không vô được) lúc đó mình không sợ, chỉ thấy kỳ cục và khó hiểu thôi, mình nói Mẹ:
_ Mẹ ơi ! Có thằng nào ngồi nhìn con kìa.
Mẹ mình có vẻ sợ sợ ( mình đoán vậy) nhưng bà nói làm gì có ai , do mình tưởng tượng ra thì có. Mình cố cãi là có và chỉ cho Mẹ chỗ thằng bé đó ngồi, Mẹ cũng nhìn nhưng lại nói không thấy và khua tay vào chỗ nó ngồi. Nó vẫn ở đó nhưng mình thấy Mẹ khua tay mà giống kiểu chạm vào không khí vậy. Xong rồi Mẹ bảo thôi ngủ đi và tắt đèn đi ngủ. Mình vẫn ngủ ngon lành. Thế nhưng hôm sau Ba về mình đã nghe Mẹ kể lại cho Ba. Có nghĩa là Mẹ cũng tin là như vậy. ( nói chung không rùng rợn và kinh dị mong các bạn thông cảm, đó là chuyện thật mình gặp thôi).
2
Năm đó mình học lớp 2-3 gì đó. Mình đi ở trọ( gia đình mình sống trên sông nước mà). Ở nhà Ông Bà đỡ đầu của Ba( nhà mình theo Đạo Thiên Chúa nên mỗi người sẽ có thêm người đỡ đầu). Ở nhà ông bà có cô H hơn mình một tuổi. Sàn sàn tuổi nhau nên chơi thân với nhau và cũng hay ghanh tị với nhau lắm. Lúc bé vì sợ đêm tè dầm nên người lớn hay bắt tụi mình đi tè trước khi đi ngủ. Mà ngày đó đâu có nhà vs trong nhà như bây giờ. Hai cô cháu hay ra bụi chuối trước nhà tè, và thường ghanh xem ai xong trước( trẻ con mà) đứa xong trước khoái chí lắm và sẽ hù ma đứa còn lại. Hôm đó cô H xong trước và chạy vô nhà. Vô nhà là phải qua một khoảng sân rộng mới tới. Nói chung là theo một đường thẳng và các vị trí rất xa nhau ( dưới quê đất rộng mà) cái nhà_khoảng sân_bụi chuối_cổng đi vào. Khi cô H chạy vào nhà mình bắt đầu hoảng vì con nít mà bị hù sợ. Mà hôm nay mình tè mãi k xong mình thấy từ ngoài cổng đi vào có một đốm sáng tròn. Cách đất tầm gần 2m( mình đoán vậy) nó cứ là là đi vào từ từ k gấp gáp. Lúc này mình hoảng rồi. Vì quê buổi tối ít ai ra đường mà mình chắc đó k phải đèn. Đèn đi soi ếch thì phải chiếu xa chứ. Còn đèn dầu thì ai người ta treo lên cao cỡ đó mà làm gì có tiếng bước chân. Mình cuối cùng cũng xong thì cái đóm sáng cứ đi dần vào, mình đứng dậy kéo quần, do mình cuống quá kéo nó không lên, mình cúi xuống xem tình hình cái quần. Ngước lên lại không thấy đốm sáng đâu và mình đã kéo xong hoàn chỉnh co dò lên chạy vô nhà. Vừa chạy vừa gào khóc .. MaMa … Mình bị người lớn la vì cái tội làm ồn. Mình nói thì không ai tin. Khi quay ra lại thấy nó xuất hiện ngoài cổng.
3
Năm đó mình học lớp 6-7 gì đó. Dưới quê hồi đó trường ít lắm, muốn đi học là phải đi rất xa. Đạp xe từ xã mình qua mấy xã mới tới trường. Mà đi đường toàn đồi núi không à. Nhà mình gần vườn Quốc Gia mà. Mình đi chung xe đạp với nhỏ bạn. Nhà nó nghèo lắm nên phải đi nhờ mình, hai đứa dắt díu nhau đi học. Thường thì về đến nhà khoảng 6h hơn tối, mà đi đường đồi núi thì mấy bạn biết nó nhanh tối thế nào. Đường mới được nhà nước làm nên rộng lắm nhưng cũng là đường đất thôi nên cỏ cũng đã mọc hai bên. Nó là đường hàng ngày mình đi học nên từng tán cây bụi cỏ mình quen hết. Hôm đó hai đứa về đến con dốc gần nhà. Thường thì lên dốc sẽ dắt bộ vì k có đứa nào đủ sức lên dốc. Mà con dốc đó nối tiếng chuyện ma mị. Vì có nhà bà kia con gái bà ấy chết ngay dốc đó và chôn ở đó luôn. Hai đứa về tới đó là mệt lử rồi. Hôm đó trăng sáng lắm. Soi rõ mọi thứ luôn. Lên tới đỉnh dốc mình thấy không ổn, có một cái bão cỏ bất thường ngay giữa đường. Đường mới làm thì cỏ chỉ kịp mọc hai bên thôi. Đằng này giữa đường đi sao nó mọc nổi. Mình run rồi nhưng vẫn ráng căng mắt nhìn vào đó. Thì trong đó không phải cỏ, mà nó là những cái gì như kểu là giun rắn ấy cứ lúc nhúc trong đó. Mình hoảng quá gào lên , nhỏ kia k hiểu gì nhưng cũng nghe tiếng con dốc đó và nó biết mình gào lên như vậy thì nó phải làm gì. Hai đứa phóng lên xe chạy bán sống bán chết. Về mình kể cho nó và Mẹ nghe. Hôm sau Mẹ nói bỏ tỏi trong cặp sách và ráng đi thật nhanh qua đó( không qua đó thì không còn cách nào khác để đi học).
4
Khi mình học năm hai Nguyễn Tất Thành, mình ở ghép chung với những người lạ. Sinh viên dưới quê lên mà. Lúc đó mình ở chung với 4 cô bạn lận. Phòng tụi mình ở rất sạch sẽ thoáng mát chứ không âm u ẩm thấp tí nào cả. Ở trên lầu cao nhất của ngôi nhà( ở chung với chủ, thời đó mình ngoan lắm, giờ bớt rồi). Thời gian đầu ở không vấn đề gì cả, mình nghĩ ngôi nhà cũng “sạch sẽ” chuyện sau này mình gặp là do tụi mình đi ra ngoài hợp vong bị theo về thôi, vì xung quanh đó chùa miếu đền rất nhiều. Nói sơ về mình một tí nhé! Mình đi học không được sự đồng ý của Ba Mẹ vì ” con gái học làm gì nhiều” mình phải vừa đi học vừa đi làm để được đi học, từ nhỏ mình lại đi trọ học nên có thể vì vậy mà Ba Mẹ ít tình cản với mình. Quãng thời gian trên Sài Gòn đó là quãng thời gian cực khổ và tủi thân của mình, BM mình gần như không quan tâm mình một tí nào luôn. Vì vậy mình trở nên gần như là trầm cảm. Thêm nữa do mình làm việc quá sức nên sức khoẻ rất yếu. Nói chung con người ta bị ma quỷ tiếp cận là do hợp số, và cũng là do tâm trạng u uất sức khoẻ yếu ớt, vậy thì ma quỷ mới dễ dàng xâm nhập được.( mình nói hơi nhiều về mình các bạn thông cảm) thời gian mình gặp là thời gian mình mới mổ trong bệnh viện ra, rất yếu và buồn vì BM k gọi đt hỏi thăm luôn.
Hôm đó cả phòng về quê gần hết, chỉ còn một bạn ở lại. Các bạn cùng phòng mình có thói quen ngủ rất trễ, gần sáng mới ngủ, còn mình do đi làm về mệt nên lúc nào tranh thủ được là mình lăn quay ra ngủ. Mà lúc đó cũng không muộn lắm. Tầm 11h, bạn kia còn chơi máy tính, điện vẫn sáng mình nằm cạnh cái tủ gỗ đã có sẵn trong phòng khi tụi mình dọn đến. Mình thấy cảm giác lạ lạ, có ai đó đang nhìn mình, mình mở mắt, biết hết thấy hết, khung cảnh trong phòng, điện sáng, một cô bạn lạ hoắc ngồi bó gối nhìn mình. Nhìn chằm chằm. Cô này không đáng sợ như mọi con ma mình được nghe kể, mặc quần đùi đen áo thun đen, tóc búi củ tỏi. Có điều mình nhìn rõ đc tất cả mình nhận thức được nhưng tại sao mình lại không tài nào thấy rõ khuôn mặt bạn ấy, không phải không có mắt mũi đâu nhé mà mặt bình thường nhưng mờ ảo, điều đặc biệt là khuôn mặt buồn lắm, rất buồn luôn, mình chỉ cảm thấy vậy thôi. Mình liếc sang thấy bạn cũng phòng vẫn ngồi đó, mà tụi kia về quê hết rồi, vậy đây là ai. Bị rơi vào trạng thái như đang ở trong không gian ấy. Thấy được , biết được mà không nhúc nhích được, cứ như vậy cho đến lúc mình mệt quá ngủ. Hôm sau mình có hỏi và kể lại cho bạn cùng phòng nghe. Cũng không tin lắm vì từ trước đến giờ phòng mình rất lành. Cứ như vậy mình không để ý nữa. Cho đến mấy hôm sau mình đỡ hơn. Đi lại được, mấy nhỏ bạn kia cũng dưới quê lên. Hôm đó mình lại nằm cạnh cái tủ. Cái tủ được tụi mình trưng dụng để đồ, tủ gỗ rất to. Nhiều ngăn và tụi mình chia nhau mỗi đứa để một ngăn tuỳ thích. Mình ngủ đến gần sáng có tiếng gà gáy nhưng trời chưa sáng đâu. Mình lại có cảm giác. Mình mở mắt ra thì thấy cái người con gái hôm bữa đang ngồi cạnh tủ cứ xếp đồ , xếp hoài luôn mà mình không biết là xếp cái gì. Như kiểu mình lấy quần áo trong tủ ra và xếp chuẩn bị đi đâu ấy. Mình nhìn sang thấy mấy bạn kia vẫn ngủ ngon( đêm cày phim trễ lắm, ngày nào cũng vậy mình hiểu tập tính mà) mình lại bị rơi vào trạng thái như hôm bữa. Hiểu rồi không hiểu, sợ nhưng lại không sợ. Mình không biết sao luôn ấy. Lúc đó mình không kiểm soát được suy nghĩ của mình. Mình còn nói chuyện với cô bạn đó:
_ Làm gì ngồi xếp đồ hoài vậy?
Cô ta quay sang nhìn mình chằm chằm và nói ngắn gọn.
_Cho mượn.
Ánh mắt cô ta lúc đó đáng sợ lắm như kiểu mình mà cản trở sẽ không còn đường sống. Và cô ta cứ ngồi xếp hoài vậy đó mình thì cứng người không làm gì được cho đến khi mệt và thiếp đi. Mình có kể lại tất cả. Hôm sau nhỏ bạn cùng phòng về quê và đi xem bói. Thầy nói là nó bị vong nam ở ngã ba hay ngã tư gì đó mình nhớ k rõ theo. Còn mình cũng bị theo và người này còn trẻ, chết trong thiếu thốn nên mới mượn đồ mình. Thực ra bạn đó chỉ đi coi cho bạn đó nên người ta chỉ nói đại khái về chuyện của mình vậy thôi. Và người ta nói mình có quý nhân phù trợ nên may mắn không xảy ra chuyện gì ( cái này từ nhỏ mấy ng lớn tuổi nhìn mình cũng nói vậy.) rồi bạn đó đi làm phép giải trừ gì đó mình không biết. Khi bạn đó lên SG kể lại cho mình nghe như vậy. Mình thu xếp công việc và chuyện học bắt xe về quê. Mình lên nhà Thờ nói chuyện với Cha. Cha nói do tâm trạng và sức khoẻ mình không tốt nên sẽ dễ bị ám. Nói mình cần hoạt bát và vui vẻ hơn hàng ngày. Khi tinh thần mình vững thì thế giới kia cũng khó xâm nhập. Rồi cha làm lễ cho mình. Cho mình ảnh Đức Mẹ mình vẫn dán ngay trên chỗ nằm. Và mình về lấy mấy cái tràng hạt của bên đạo cầm theo. Và mang theo cây Thánh Giá ở nhà. Từ đó đến giờ mọi việc ổn.
Hết.
Chuyện của mình không rùng rợn như các bạn mong đợi. Nhưng nó là chia sẻ thật của mình.

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x