Nhà vệ sinh trường nào cũng có ma – Tác Giả Minh Minh
Chương 3
Chẳng biết đây có phải là sự ủng hộ ngầm của Ban giám hiệu hay không mà tối nay, trước cổng trường tôi đông người đến nỗi không thể dắt vừa chiếc xe qua. Chỉ đến khi thằng lớp trưởng chạy ào tới, miệng bô bô như gọi đò thì vấn đề xe cộ mới chấm dứt.
Dựng con “ngựa sắt” đỏ cạnh một cái cây ngay phòng bảo vệ, tôi quay sang nhìn đi nhìn lại “lực lượng” đang hiện diện.
– Thế bọn bây rủ cả trường đi à? – tôi tỏ vẻ không hài lòng – Muốn công an đến giải tán hết hả?
– Có bao nhiêu người đâu! – thằng lớp trưởng biện minh.
– Vậy tao về! – tôi lấy chìa khoá xe ra – Đứng đó chơi với nhau đi!
Thấy tôi giận, bọn chúng lấm lét nhìn nhau rồi từng đứa một lặng lẽ ra về cho tới lúc số lượng ở lại chỉ vừa xê xích sĩ số lớp tôi.
– Đi! – tôi hùng hổ bước qua cánh cổng sắt to và nặng của trường.
“Cuộc chơi bây giờ mới thực sự bắt đầu”
Cái sân nhỏ và tối tăm. Những bóng trắng lướt vật vờ qua lại, tạo cảm giác rờn rợn mặc dù tất cả chúng tôi đã quá quen thuộc với cảnh này. Thật kì lạ, tôi có linh cảm âm khí đã mạnh hơn rất nhiều, có thể nói là vượt xa so với sáng hôm nay. Đám ma quèn này không đủ để tạo ra bằng ấy sức mạnh được?
Vậy ai đang ở đây?
– Năm người nắm tay nhau đi! – tôi nhắc lại – Y như hôm bữa ấy!
– Hôm nào thế? – con Bí thư lanh chanh rướn đầu lên hỏi.
– Hôm nào không có mi ấy! – tôi ném ánh mắt khinh bỉ về phía nó – Nhăng nhít!
Bị mắng, nó mở cặp mắt to tròn nhìn xung quanh tìm trợ giúp. May thay, có một đứa đã ngay lập tức phản tôi, theo phe nó.
– Đi đi!
Thằng lớp trưởng bỗng dưng lao tới, lấy tay con Bí thư chụp lên bàn tay tôi rồi vội vã xô cả đám đi. Không kịp phản ứng, tôi đành giữ nguyên hiện trạng đó và bước nhanh theo bọn chúng.
Vẫn hàng gạch đó, chúng tôi dò dẫm từng bước, cẩn thận không để bị ngã bởi hiện tại, đứa nào đứa nấy cũng run hệt bị nhốt trong tủ lạnh vài ngày. Tôi hơi căng thẳng, sinh mạng của gần ba chục con người đang phụ thuộc vào tay một thằng Pháp-sư-tự-phong như tôi. Chẳng biết được là cha mẹ bọn chúng có cho phép hay không nhưng theo tôi, có lẽ không. Làm gì có cha mẹ nào lại đồng ý cho con mình đi vào chỗ nguy hiểm chứ?
– Đám bay lấy lý do gì đi vậy? – tôi lớn tiếng hỏi chúng.
– Sinh nhật bạn! – thằng lớp phó lao động trả lời tiên phong.
– Học thêm bù! (??!!?) – con bé đứng nhóm sau rụt rè.
Vô số lý do, đủ kiểu và có một số khá kì quặc. Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ trốn ở nhà với cái tivi.
Khoảng không tối om om của nhà vệ sinh hiện ra trước mắt, mang theo chút lạnh lẽo. Những cái xác vẫn nằm đó, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng… tại sao bọn ma quỷ lại không mảy may hiện diện ở đây?
-Mình khó thở quá! – con Bí thư níu lấy vai tôi, miệng thều thào.
Quá nhiều âm khí, đến tôi còn bắt đầu thấy mệt thì huống gì một đứa yếu ớt như nó. Linh cảm mách bảo có thế lực nào đó đang ở trong ấy.
– Đứng yên tất cả ở đây! – tôi giơ tay ra hiệu – Ai đang đi với ta thì cứ tiếp tục bám theo!
Tôi lấy từ trong balô ra một miếng phalê to bằng bàn tay hình sao năm cánh với những chữ ngoằn ngoèo khắc trên nó. Thứ kì quái này được tôi mua trên mạng cách đây hai năm trước. Lúc đầu nó chỉ để treo tường thôi nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt.
Phòng vệ sinh nam và nữ vốn được chia ra bởi dãy hành lang hẹp, ẩm ướt. Trên những bức trường dọc theo đó, có hơn ba chiếc bồn rửa mặt được gắn với hi vọng sẽ kéo các học sinh lại gần nhau hơn.
– Có ai kìa! – con Bí thư hét toáng vào tai tôi.
– Có ai cũng phải nhỏ tiếng chứ, gọi hết ma đến à?
Lần này, có vẻ những cái xác đã được dọn sâu vào trong rồi. Khu hành lang thoáng hẳn ra mặc dù cái mùi thối rữa ấy vẫn còn phảng phất.
Theo ngón tay ngắn ngủn của con Bí thư, tôi cố mở to mắt ra nhìn.
– Vầy cho dễ! – thằng lớp trưởng đưa tay mở cái công tắc đèn cạnh chúng tôi.
Chưa bao giờ tôi nghe ý kiến nào dở hơi như thế, đi bắt ma mà đèn đóm sáng trưng thì chẳng khác gì gọi “Các bạn ma ơi, đến bắt chúng mình nè!”. Nhưng quá trễ rồi…
Hắn ngồi đó, rất thản nhiên trên một chiếc bồn rửa mặt gần cuối. Tấm áo choàng đen phủ kín cả gương mặt, thổi thêm chút bí ẩn cho hắn. Tôi nín thở quan sát. Không thể là học sinh trong trường bởi chẳng ai dám ngồi ở đây trong hoàn cảnh này cả. Đột nhiên, một ánh sáng loé lên, chói ngang qua mắt tôi. Cố gắng chú ý thật kĩ, tôi hoảng hốt khi nhận ra… chiếc lưỡi hái bén ngót với một dải băng trắng quấn vòng vèo quanh cán!
– Mi là ai? – tôi đánh bạo hỏi.
– Nhìn mà không biết sao? – hắn ta khẽ cử động – Ta là… Thần Chết!
Thần Chết? Làm sao có thể như thế chứ? Tim tôi bỗng dưng đập loạn xạ mặc dù gương mặt vẫn rất bình tĩnh. Những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, chảy dọc theo hai thái dương trước khi trờ nên lạnh ngắt và rơi xuống bàn tay con nhỏ Bí thư.
– Pháp sư à, cậu không sao chứ? – nó quan tâm.
– Im lặng đi!
Trong cái không khí căng thẳng giữa hai phe âm – dương, tôi có thể nghe thấy từng tiếng thở gấp gáp của bốn đứa sau lưng mình. Bàn tay con Bí thư khẽ run lên và càng lúc càng siết chặt lấy tay tôi. Thật lạ lùng là nó còn vô cùng tỉnh táo, chẳng bù với mọi hôm, chỉ cần chuyện gì bất ngờ thì nó lại lăn ra xỉu.
Kẻ có quyền lực nhất nhì địa ngục đang ở ngay trước mặt chúng tôi…
Mảnh pha lê trên tay tôi bỗng dưng loé lên, ánh sáng trắng lung linh hệt một ngôi sao vừa bừng lên dưới làn nước thanh khiết. Suýt chút nữa tôi đã ném nó đi nếu như không nhớ rằng mình còn có một nhiệm vụ nặng nề hơn.
– Mi lấy đâu ra thứ đó? – gã ngồi-trên-bồn-rửa-mặt kia quay ngoắt sang khi nhìn thấy thứ trên tay tôi.
– Không quan trọng! – tôi nghênh mặt lên – Điều mi cần phải biết là nó sẽ đuổi kẻ như mi về lại địa ngục!
Chẳng hiểu tôi lôi đâu ra cái kiểu ăn nói xấc xược và có phần liều mạng như thế? Hắn, tên cầm lưỡi hái ngồi đằng kia, chỉ cần một cái búng tay thì tất cả chúng tôi sẽ cùng gặp nhau dưới chốn âm phủ ngay tức khắc. Thế nhưng, có một sức mạnh nào đó đang thôi thúc tôi phải nói, phải hành động hệt kẻ mất trí như vậy!
Hắn ta nắm chặt lấy chiếc lưỡi hái. Tôi nghe được tiếng răng rắc của từng khớp tay. Hắn ta đang giận sao? Tôi lùi lại, dang tay ra chắn cho đám sau lưng. Mảnh pha lê càng lúc càng rực rỡ, ánh sáng của nó tràn ngập khắp nơi, át cả màu trắng nhợt nhạt từ chiếc bóng đèn điện trên trần.
– Ngưng nó lại ngay đi! – hắn đột nhiên hét lớn, tay vung lưỡi hái lên.
Cả đám co rúm người lại. Con Bí thư ôm chầm lấy cánh tay tôi, mắt nhắm nghiền như xem phim kinh dị.
Mảnh pha lê đó… Chắc chắn gã Thần Chết kia biết rất rõ…
Tiếng thét thất thanh từ bên trong có tác dụng ngay với bọn đang hồi hộp đứng bên ngoài. Màu đen của đêm bị phá nát bởi tiếng chân chạy và cả giọng hoảng loạn. Những đứa ở ngoài nãy giờ kéo nhau ra giữa sân, mắt không rời khỏi lối vào nhà vệ sinh. Đám con gái lầm rầm cầu nguyện.
Chỉ đến khi ánh sáng phát ra từ mảnh pha lê dịu bớt thì gã Thần Chết mới chịu rời khỏi cái bồn rửa mặt ẩm ướt. Hắn ta nâng người lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống nền gạch cũ, nâu mốc bởi nước và chân người. Và trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi khi chân hắn chạm đất, tôi đã kịp nhìn ra một thứ vô cùng bất thường, nhất là đối với Thần Chết như hắn. Rõ ràng đôi giày hắn ta đang mang chính là thứ tôi định mua vào tháng sau, cái mác tròn tròn và biểu tượng ngôi sao ấy thì chắc chắn không nhầm được!
Thần Chết mang bata vải hàng hiệu sao?
Một nụ cười đắc ý nở trên gương mặt đang căng thẳng của tôi. Buông tay con Bí thư ra, tôi hùng hổ tiến đến phía hắn với đôi mắt không thể nào tự tin hơn được nữa.
Gã Thần Chết trông thấy hành động gan dạ đến bất thường của tôi cũng phải lùi lại.
-Pháp sư! – thằng lớp trưởng lao ra cản tôi nhưng không kịp, đành phải lo lắng nhìn theo.
– Đùa đủ rồi đấy bạn!
Vừa nói, tôi vừa mạnh tay bỏ chiếc mũ trùm đầu của hắn xuống. Mặc dù chưa biết số xác chết trong nhà vệ sinh là thật hay giả nhưng tôi vẫn muốn lật tẩy bộ mặt của tên lừa đảo này, hắn ta nghĩ tôi là đồ ngốc hay sao mà dám dựng lên màn kịch Thần Chết này chứ!
Đúng y như tôi nghĩ, sau lớp vải đen đầy mùi chết chóc là một vẻ mặt baby đến… bất ngờ! Hắn ta trợn mặt lên nhìn tôi.
– Bạn nghĩ bạn là ai mà gạt mình hả? – tôi cốc đầu hắn.
– Nè, đủ rồi đó nha! – hắn ta hất tay tôi ra, vung lưỡi hái lên.
Có vẻ sau khi sự thật về gương mặt của Thần Chết được sáng tỏ, bốn đứa đi sau tôi trở nên bình tĩnh hơn. Con Bí thư mặc dù còn hơi sợ nhưng vẫn cố rướn cổ lên ngắm rõ mặt kẻ hù doạ nó nãy giờ.
– Thần Chết gì mà đẹp trai quá vậy? – nó hỏi.
Tiếng “đẹp trai” ngay lập tức có tác dụng thần kì đễn nỗi thằng lớp trưởng chưa kịp lên tiếng nhận xét thì cả đám ngoài kia đã ùa vào! Đứa nào đứa nấy nhao nhao lên như rằng chúng chưa hề được nhìn thấy người đẹp trai.
Chẳng mấy chốc, cái nhà vệ sinh trở nên ồn ào và láo nháo hệt một khu chợ.
– Im lặng hết coi! – tôi hét lên, trấn áp lũ “phản loạn” – Tên này vừa lừa chúng ta đấy, còn khen hắn được à?
– Tôi không có lừa cậu! – hắn ta phản ứng – Tôi là Thần Chết thật mà! Nếu các người còn nghi ngờ tôi sẽ giết hết các người đấy!
Chiếc lưỡi hái to quá khổ và bén hơn dao Thái được đem ra hăm doạ lần hai khiến bọn “ham trai” hoảng hốt rút về chỗ tôi đang đứng.
Bỗng dưng, từ cơ thể hắn toả ra âm khí rất mạnh. Tôi bắt đầu nhận ra mình đã nhầm, người thường làm sao có khả năng ấy chứ. Không lẽ đây là Thần Chết thật sao? Nhưng… Thần Chết thì phải là đầu lâu chứ? (??!?)
Hình ảnh xác thằng Hùng với vết cắt rất sâu ở cổ gợi cho tôi đến cái lưỡi hái to đùng hắn đang cầm trên tay. Vậy ra đây là kẻ tôi đang tìm bấy nay sao?
– Tại sao mi lại giết học sinh trong trường chứ? – tôi đổi giọng, ném ánh mắt đầy thù hận về phía hắn.
– Bạn ngươi đã cả gan đến cổng địa ngục thì phải nhận lấy cái chết chứ sao! – hắn lạnh lùng – Học sinh các người đúng là ngu ngốc, biết là chết vẫn lao đầu vào!
Chúng tôi dần nhận ra được đằng sau vẻ con người của hắn là một trái tim ác quỷ tàn nhẫn. Làm sao mà hắn có thể xuống tay với những người chỉ trạc tuổi hắn chứ?
– Vậy sao hôm chúng ta tới không có gã này ở đây? – thằng lớp trưởng tự dưng buột miệng hỏi.
Sự thông minh đột xuất của thằng lớp trưởng không ngờ đã khiến độ giận của tên Thần Chết tăng gấp hai. Hắn ta chĩa lưỡi hái về phía chúng tôi, mặt méo xẹo y hệt bị đứa con gái nào chọc tức.
– Nếu hôm đó không phải các người phá phong ấn cổng địa ngục thì chuyện đã không thế này rồi! – hắn ta gầm lên như thú – Các người làm ta cũng bị vạ lây luôn!
Chẳng hiểu được cái “vạ lây” của hắn là gì. Tôi thắc mắc tại sao cổng địa ngục lại nằm ở đây và lý do một Thần Chết uy quyền phải ngồi gác cửa như thế!
Hình như gã đó có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác cho nên không đợi tôi hỏi, hắn ta đã giải thích ngay.
Không chỉ trường tôi là có cổng địa ngục…
Trên thế giới này tồn tại hàng chục lối vào như thế, quan trọng là họ có biết cách đi đến không. Cổng địa ngục được tạo ra bởi một linh hồn mang thù hận quá nhiều, không chịu siêu thoát thì những Thần Chết bắt buộc phải mở lối khác để tiện bắt linh hồn đó lại.
Nhưng trường tôi làm gì có linh hồn ấy?
– Ta theo lệnh cha hằng ngày ngồi ở đây để canh chừng có người trần xâm nhập vào địa ngục! – hắn thở dài – Đúng hôm ta đi vắng thì các người đến!
– Trốn đi chơi, đúng không? – tôi khoanh hai tay trước ngực, tỏ vẻ hiểu biết lắm.
– Ai nói? – hắn ta nghênh mặt lên, môi mím lại – Ta… ta…
-Thôi, khỏi giải thích! – tôi xua tay – Bây giờ làm sao giúp chúng tôi bắt hết ma lại dùm! Để tới ngày mai là chúng giết cả cái trường này đấy!
– Nhưng ta phải ngồi đây canh mấy cái hồn thoát ra… – hắn nhún vai – Nếu thoát ra thêm ai nữa là ta không dám về nhà đâu!
Đúng là kẻ vô trách nhiệm. Tôi mở balô ra, lấy một sợi dây chuyền với một cái mặt hình ngũ giác đều treo trước cửa nhà vệ sinh. Không hiểu tại sao hôm nay tôi lại mang nhiều thứ kì quái như thế theo bên mình, cứ y như đang tham dự phần thi ảo thuật vậy đó.
– Giờ thì không con ma nào có thể vào hay ra được rồi! – tôi phủi tay – Đi với chúng tôi!
Gã Thần Chết đứng đó nhìn tôi rất lâu, cứ như rằng hắn vừa gặp lại người quen. Bất chợt, khoé miệng hắn nhếch lên một chút. Nụ cười thoáng qua, mang theo rất nhiều hoài nghi nơi tôi. Từ đầu đến giờ, tôi dần nhận ra hắn có khá nhiều nét trên gương mặt giống tôi, giống đến kì lạ. Hơn nữa, tôi có cảm giác rất thân quen khi nói chuyện với hắn, cứ như là…
– Phải công nhận rằng…
Tôi giật mình khi nghe tiếng ai văng vẳng bên tai. Chưa kịp định thần lại thì một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, kèm theo đó là hơi thở rất gần của ai đó. Vừa thắc mắc vừa hốt hoảng, tôi mở to cặp mắt đang lơ mơ vì những suy nghĩ ra và… Hắn đã biến đến trước mặt tôi tự lúc nào. Đôi mắt lạnh băng của hắn chằm chằm vào tôi với vẻ… gian không tả nổi!
“Bốp”, tôi vung nắm đấm vào mặt hắn. Tên biến thái! Dám thừa cơ hội bốn đứa sau lưng tôi ra ngoài hết để “hành động” hả? Đúng là những kẻ từ dưới âm phủ lên thì cũng chẳng tốt đẹp gì?
Bị “đáp trả” dữ dội, hắn ta lảo đảo vài bước trước khi rất bình tĩnh đến khoác vai tôi.
– Đi nào!
[….]
– Bây giờ, mỗi nhóm ba người hãy cầm lấy một sợi dây này! – gã Thần Chết chìa mớ dây đỏ ra – Chỉ có thứ này mới có thể bắt được ma thôi! Hãy tìm cách trói chúng lại và… lôi đến trước cửa phòng vệ sinh cho tôi!
Không hiểu tại sao hắn lại đổi cái giọng “tôi” rất “đạo đức” nữa!
– Tại sao lại là nhóm ba người? – con Bí thư ý kiến – Có… tổng cộng nhiêu ma phải bắt vậy?
– Mười một!
Xem ra thì danh hiệu “cơ hội” không hẳn dành cho người trần. Không thể tin được trong một đêm mà bọn ma quỷ đã lợi dụng cổng địa ngục bị phá để thoát ra đến hơn chục mạng. Nhưng nếu đi theo nhóm ba thì lại thiếu một người!
– Mình theo nhóm Pháp sư! – con Bí thư nhảy tưng tưng như khỉ, miệng không ngừng léo nhéo – Vậy là an toàn nhất!
-Không ai đụng được đến bọn mi đâu mà an toàn với chẳng không! – tôi đẩy nó ra – Đi với mi phiền lắm!
– Xem như đủ! – tên Thần Chết lôi con Bí thư và tôi về phía hắn – Bắt đầu đi! Đến mười hai giờ là phải xong đấy!
Sau hiệu lệnh, tất cả lực lượng đang hiện diện toả ra khắp nơi. Đứa nào mặt cũng nghiêm trọng như sắp đi đánh trận cho quốc gia. Ánh đèn pin lấp loáng trên từng dãy lầu, bọn chúng có vẻ tích cực lắm!
– Để bác đi giúp bọn nó! – mấy ông bảo vệ từ đâu lù lù xuất hiện khiến tôi hoảng hồn.
Có vẻ đây là sự hỗ trợ bí mật từ phía nhà trường. Hiệu trưởng sau vụ bị ma nhát đã phải nằm viện hết gần tuần lễ bởi cơn đau tim nhưng thỉnh thoảng hay gọi về dặn thầy cô phải giúp đỡ nếu chúng tôi có hành động gì. Bốn cái bóng cao to lầm lũi chạy lên các phòng học để lại ba chúng tôi giữa sân.
– Đi thôi! – hắn khều vai tôi – Chúng ta có nhiệm vụ quan trọng hơn nhiều!
Quan trọng? Tôi khẽ rùng mình khi nghe đến từ đó. Điều gì là quan trọng hơn việc bắt bọn ma quỷ đó chứ?
– Hãy chuẩn bị đi! – hắn ta quay lại cảnh báo tôi – Cậu sắp gặp phải một thứ còn đáng sợ hơn lũ âm hồn “quèn” trên kia nhiều!
Thật đáng tiếc, cái giọng khinh khỉnh của hắn chẳng làm tôi sợ chút nào! Cho dù có hơn bọn “quèn”- theo hắn nói – thì cũng là ma thôi, không lẽ còn có thể là thứ khác sao? Theo chân hắn, chúng tôi đi vào khu văn phòng – tức là nơi Hiệu trưởng, Hiệu phó và Ban giám hiệu làm việc. Kì lạ thay, nếu như buổi sáng nơi này ồn ào và bân bịu bao nhiêu thì đến khi màn đêm xuống, nó lại trở nên im lặng đến đáng sợ bấy nhiêu.
– Đến rồi! – tên Thần Chết ngừng lại – Hai cậu lùi lại đi!
Cái kiểu thân mật đó vẫn như tra tấn tôi. Cẩn thận kéo khuỷu tay con Bí thư ra sau, tôi thắc mắc chờ đợi xem hắn sẽ làm gì?
– Ra đây đi! – hắn… nói chuyện với “cánh cửa” – Chẳng phải mi đang chờ ta sao?
Một tiếng rơi vỡ rất lớn, ngay sau đó là hình ảnh cánh cửa phòng Hiệu trưởng bị hất tung, văng ra khỏi khung và rơi ra giữa sân.
– Chuyện gì thế?
Hàng loạt câu hỏi với giọng thất thanh cất lên từ những tầng lầu. Rõ ràng là cái tập thể này có sự quan tâm sâu sắc rất đặc biệt lẫn nhau. Chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đã đủ để chúng lo lắng.
– Không có gì! – con Bí thư ló đầu ra nói vọng lên.
Bất thình lình, một cái bóng trắng bay vụt qua mặt tôi. Hơi lạnh phả vào mặt khiến tôi không khỏi nổi da gà. Gã Thần Chết như đã chờ giây phút này lâu lắm rồi, vừa có động thì hắn ngay lập tức vác lưỡi hái nhảy ra!
“Keng!”, tiếng kim loại va vào nhau cắt vụn không gian tĩnh lặng, lôi kéo hết sự chú ý từ các “pháp sư tập sự” trên lầu lần nữa. Nhưng thay vì ào ra hỏi nháo nhào lên như ban nãy, bọn chúng lại í ới khoe với tôi:
– Bắt được năm “con” rồi Pháp sư ơi! – thằng lớp trưởng vỗ tay bốp bốp chói cả tai – Tụi kia cũng gần xong rồi!
Báo cáo của bọn chúng khiến tôi yên tâm được phần nào. Rất may là không đứa nào bị thương, từ lúc bắt đầu kế hoạch đến giờ, tôi chỉ lo lắng nhất về khoản thương vong. Đây không phải trò chơi điện tử, cũng chẳng giống phim ảnh, chỉ cần một sơ suất thì chắc chắn phụ huynh sẽ làm ầm lên.
Quay trở lại với cuộc chiến của tên Thần Chết, tôi ngạc nhiên khi thấy một tên học sinh mặc đồng phục chỉnh tề, tay cũng cầm… lưỡi hái đang hung tợn tấn công gã sứ giả địa ngục.
Từng đòn đánh dứt khoát và điêu luyện đến mức gã Thần Chết phải khó khăn lắm mới đỡ được. Hai chiếc lưỡi hái chạm mạnh vào nhau toé lửa, những tia sáng bay là đà xung quanh trước khi nhẹ nhàng biến mất. Bỗng dưng, tôi có cảm tưởng mình đang lạc vào một trận đánh của các vị thần. Từng luồng sáng màu xanh lam bay ra từ hai thứ vũ khí thô kệch toả ra khắp nơi, lơ lửng trong không khí và tan dần ra.
“Vút” tên học sinh đột nhiên biến mất và xuất hiện ngay sau lưng gã Thần Chết. Chiếc lưỡi hái chém sượt qua tay hắn…
– Cẩn thận! – tôi hốt hoảng hét lên và như vô thức, một tia lửa từ tay tôi bay ra, đánh bật đòn đánh của tên học sinh.
– Ngươi biết dùng phép sao? – gã Thần Chết ngạc nhiên quá mức.
– Vài trò trẻ con thôi!
Tôi ra vẻ tự tin. Hình như hắn – gã Thần Chết – đã biết tôi từ lâu lắm rồi, chỉ là tôi-trong-suy-nghĩ của hắn không giống tôi-ở-hiện-thực chút nào! Bỏ mặc những mối nghi ngờ sau lưng, tôi lao đến giao chiến với tên học sinh bí ẩn kia. Những ngọn lửa được bắn đi liên tục khiến đối thủ của tôi phải rất khó khăn lắm mới tránh né được. Bỗng nhiên, trong đầu tôi loé lên một suy nghĩ. Rút nhanh tấm thuỷ tinh hình ngôi sao trong túi ra, tôi đặt nó vào giữa bàn tay và…
Một luồng ánh sáng xanh phóng ra từ bề mặt bóng loáng và trong suốt của tấm pha lê, nó lao đi với tốc độ xé gió và quấn chặt lấy kẻ hung hăng kia. Đáng ra tôi đã có thể lợi dụng cơ hội này để bắt cậu ta, nhưng không, có điều gì đó thôi thúc tôi tìm hiểu sự thật về cậu học sinh bí ẩn này. Đâu phải ai cũng có khả năng cầm lưỡi hái mà vẫn giữ được sức đánh mạnh như thế.
– Ngươi là ai? – tôi hất hàm.
Không phải vì cậu ta đang bị khống chế mà tôi giở thái độ ngạo mạn như thế nhưng nếu quá mềm mỏng thì chắc chắn cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu.
– Ta chính là kẻ đã mở cổng địa ngục! – vẻ tự tin đến đáng lo dù đang thất thế ấy khiến tôi càng tò mò – Sao không đưa ta về địa ngục đi, còn hỏi han nhiều lời làm gì?
Biết không thể tử tế với cậu này, tôi chỉ lắc đầu rồi chạy đến chỗ tên Thần Chết để xem qua tình hình vết thương của hắn.
Một đường dài trên chiếc áo choàng đen. Hi vọng đó không phải là một món hàng hiệu nữa của hắn sau đôi giày. Gương mặt vẫn khá bình tĩnh nhưng những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán đã cho tôi biết hắn không ổn chút nào.
– Đừng chết nghe chưa! – tôi đỡ hắn ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó.
Thật nực cười nếu Thần Chết mà lại phải bỏ mạng vì chính vũ khí của mình.
Đó là một cuộc chiến mà, điều gì cũng có thể xảy ra…
(Còn tiếp)