Nhà vệ sinh trường nào cũng có ma – Tác Giả Minh Minh
(Lời nhắn của tác giả: Xin cảm ơn tất cả những bạn đã theo dõi hết truyện của mình. Khi quyết định đăng phần 1 lên, mình đã không nghĩ sẽ được các bạn quan tâm đón đọc như thế vì hơn ai hết, bản thân mình biết truyện này còn nhiều thiếu sót, không thể xem là một tác phẩm tốt được. Nhiều bạn sẽ cảm thấy truyện diễn biến kì cục vô cùng, nhân vật cũng tưng tưng, buồn cười, mình đều đồng ý vì đây là câu truyện mình đã viết cách đây 4 năm, vào lúc còn ngồi ở ghế nhà trường với 1 tập thể lớp y hệt như vậy =]]
Một lần nữa, xin cảm ơn các bạn đả ủng hộ và tiếp thêm động lực để mình có thể tiếp tục các truyện ma tiếp theo.)
Trong khi tôi đang loay hoay với gã Thần Chết trẻ con thì tên học sinh đã phá được “dây phép” ban nãy. Và bằng mọi khả năng, cậu ta xông đến, định lấy mạng tôi.
Khi tôi nhận ra sự thiếu sót của mình, chuyện đã trở nên quá tồi tệ…
Bất chấp nguy hiểm, con Bí thư chạy đến đưa lưng ra đỡ cho tôi. Chiếc lưỡi hái cắm sâu vào cơ thể yếu ớt của nó. Dường như không ngờ đến tình huống này, tên học sinh buông lưỡi hái ra, khuỵu xuống.
– Đồ ngốc! – tôi hét lên trong bàng hoàng.
Hai cánh tay của nó rời khỏi cổ tôi, máu loang ra, thấm hết lớp áo dài trắng. Nó ngồi bệt xuống đất, nhoẻn miệng cười với tôi.
– Pháp sư không sao rồi…
Hơi thở dốc lẫn trong nụ cười, nó lảo đảo đứng lên trước khi lại ngã xuống! Tôi hốt hoảng đỡ lấy cái thân hình nhỏ nhắn đang nhẹ dần hơi thở ấy. Tại sao lại trở thành như thế này chứ? Đầu tôi rối ren những day dứt và hối tiếc. Đáng ra tôi không nên lôi nó vào trận chiến này, đáng ra tôi phải bắt nó ở nhà mới đúng chứ!
– Bảo Ngọc đúng không? – nó quay lại nhìn tên học sinh đang cúi gầm mặt đằng kia – Đừng oán hận nữa, để mọi thứ đi đi…
Ra đó là cậu học sinh đã tự tử trong phòng y tế. Tôi cũng đã nghi ngờ nhưng vẫn không dám tin cậu ta lại mang nhiều thù hận đến mức các Thần Chết phải mở cổng địa ngục để bắt linh hồn cậu ta lại.
– Tôi không thể tha thứ cho chúng được! – cậu ta nói trong nước mắt – Tôi sẽ bắt chúng phải theo tôi!
– Chuyện gì đã xảy ra vậy? – tôi xen vào giữa – Tôi đã từng biết cậu nhưng chưa hiểu lý do cậu chọn cho mình một kết cục kinh khủng đến thế?
– Bởi không ai trên thế giới này tin tôi cả – cậu ta gào lên hệt một đứa trẻ – Tôi đã cố gắng giải thích mình không hề có lỗi, nhưng tất cả bọn họ đều không tin tôi!
Khi con người ta không muốn thừa nhận lỗi lầm thì sự việc nhanh chóng bị cho vào quên lãng. Rất lâu trước kia, một học sinh đã bị đuổi học vì sử dụng chất gây nghiện ngay trong lớp. Mặc cho cậu ta van xin, thanh minh cho mình nhưng cuối cùng, tội vẫn là tội. Ngay sau buổi xét xử trên Hội đồng kỷ luật, cậu ta tự sát. Dĩ nhiên, câu chuyện bị cho vào quên lãng vì chẳng thầy cô nào lại muốn nhắc lại một quá khứ “đẹp” đến mức ấy cả.
– Đó không phải lỗi của tôi! Chính những kẻ xấu xa kia đã ép buộc tôi phải làm những việc tôi không hề muốn!
– Mình biết mà! – con Bí thư thều thào – Mình cũng cố thuyết phục thầy cô nhưng không được!
Bảo Ngọc học trong một lớp toàn học sinh cá biệt. Chẳng biết vì lý do gì mà một đứa con trai ngoan ngoãn, chăm chỉ và thông minh như thế phải sống chung với bọn “đầu gấu” đó. Mặc dù bị hiếp đáp, chọc ghẹo và thậm chí có lần vì vài bài kiểm tra điểm cao mà cậu ta bị đánh đến mức nghỉ học. Nhà trường chẳng làm được gì, tuy có hơi thiếu kính trọng nhưng đến đoạn này thì tôi phải phê bình thẳng thừng. Và có lẽ mâu thuẫn nào cũng có đỉnh điểm của nó, ngay trước buổi thi cuối kì đầu tiên, đám “đầu gấu” đã dùng vũ lực để bắt cậu ta phải thực hiện cái hành vi phạm pháp ấy. Những tấm hình được chụp lại và gửi lên Ban giám thị, cả cái lớp reo hò trước nỗi đau và sự sợ hãi của một đứa học sinh thế cô.
– Tôi không đáng phải bị như vậy! – cậu ta nắm chặt bàn tay lại – Không lẽ nghèo cũng là cái tội sao?
– Không đâu… – con Bí thư chìa tay ra – Mọi thứ đã thay đổi rồi! Cậu hãy để nó qua đi!
Hiệu trưởng mới – người đã bị ma doạ đến mức nhập viện – vừa về cách đây mấy tháng. Tuy không hay có thiện cảm với người khác nhưng tôi vẫn công nhận thầy ấy là người rất tốt.
Khi mọi thứ bắt đầu trở lại, hãy để quá khứ trôi đi…
– Tên kia, cầm lấy! – gã Thần Chết bỗng dưng gọi lớn, cắt ngang những suy nghĩ của tôi.
Đỡ lấy chiếc lưỡi hái to và nặng từ tay hắn, tôi ngơ ngác không biết mình phải làm gì với thứ vũ khí nguy hiểm này.
– Đặt mảnh pha lê trên tay cậu lên chiếc lưỡi hái đi! – hắn ra lệnh.
– Lưỡi hái đẹp quá ha! – con Bí thư đưa tay xoa xoa bề mặt đen bóng và mát lạnh của phần lưỡi hái, miệng không ngớt trầm trồ.
Chẳng thể hiểu khi con người ta đứng giữa sự sống và cái chết thì sẽ có cảm giác thế nào nhưng nếu cứ nhìn theo con Bí thư thì hẳn người ta sẽ nghĩ cái chết là một điều gì đó rất nhẹ nhàng. Miệng vẫn cười, nó nằm yên trong vòng tay tôi, không chút rên la vì vết thương sau lưng. Phải kết thúc mọi thứ, tôi thầm nghĩ.
Mảnh pha lê vừa khít với vết lõm trên bề mặt chiếc lưỡi hái. Gió nổi lên, cuốn không khí thành từng cột cao và rồi, một vòng xoáy đen xuất hiện giữa màn đêm, sâu hoắm, đầy âm khí.
– Đừng đau buồn nữa!
Giọng nói yếu ớt của con Bí thư hoà cùng những đốm lân tinh nhanh chóng bị hút vào hố đen vô tận đó. Linh hồn cậu học sinh cùng bọn ma đang bị lớp tôi giữ trước cửa nhà vệ sinh cũng dần tan ra. Bỗng dưng, tôi nhìn thấy được một nụ cười thoáng qua trên gương mặt đầy thù hận ấy…
– Cầu mong bạn có một cuộc sống tốt đẹp hơn… – nó cũng mỉm cười, đôi mắt khép hờ mệt mỏi.
– Này, mi đừng làm ta sợ chứ! – tôi lay nó, giọng hốt hoảng hơn bao giờ hết.
Vòng xoáy biến mất, sân trường trở về đúng với sự yên lặng vốn có. Những hạt cát, phiến lá khô nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, cố gắng không gây ra tiếng động…
– Cuối cùng thì pháp sư cũng thành công, đúng không?
Nó nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, miệng thì thào. Một giọt nước mắt rơi khỏi khoé mi nó, lăn dài trên má trước khi thấm vào những kẽ tay tôi. Thứ ấm áp duy nhất giữa khung cảnh trơ trọi và lạnh lẽo này. Tôi không dám bỏ cánh tay đang quàng sau lưng nó ra bởi tôi rất sợ phải nhìn thấy máu, sợ phải biết rằng nó sẽ không qua khỏi.
– Bí ơi, Bí bị sao vậy? – bọn con gái từ khu nhà vệ sinh chạy ào ra.
– Không sao, Bí hơi mệt thôi! – nó nhoẻn miệng cười – Các bạn về trước đi!
– Để tụi mình đưa Bí về nha!
Bọn chúng lao nhao lên. Những gương mặt hớn hở vì được làm anh hùng ấy khiến tôi lo lắng hơn bao giờ hết. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng thấy vết thương của con Bí thư chứ? Cái gọi là “Thiểu năng Hội” ấy sẽ suy sụp đến cỡ nào nếu Hội trưởng của chúng mất chứ? Bất giác tôi có nhìn thấy tương lai rất mờ mịt với sự thiếu vắng một tiếng cười trong lớp.
– Về trước đi… – tôi nói với bọn chúng – Ta đưa con nhỏ này về cho!
– Sao hôm nay Pháp sư tốt với Bí quá vậy? – một con nhỏ tỏ vẻ nghi ngờ.
Câu hỏi rất vô tình nhưng lại làm tôi lúng túng và đau buồn hơn bao giờ hết. Cố tránh né những ánh mắt hướng về phía mình, tôi im lặng, lắng nghe tiếng tim mình đập nhanh đến khó thở.
– Các bạn về đi, trễ lắm rồi! – nó lại giục.
– Ừ, vậy tụi mình đi trước, Pháp sư nhớ chăm sóc cho Bí đó!
Những bước chân vui vẻ và hạnh phúc nhỏ dần nơi cổng trường. Vài cái đèn xe lấp loáng trong bóng tối rồi biến mất. Chỉ con tôi, nó và… gã Thần Chết! Hắn ngồi lặng phía ghế đá, chẳng nói năng đến nửa lời. Tôi cũng không để ý bởi trong tâm trí tôi lúc này đang rối bời. Bạn tôi – đứa bạn duy nhất tôi có sắp chết và tôi thì lại chẳng thể làm gì.
– Vậy là mình huề nhé!
– Huề cái gì? – tôi ôm chặt nó vào lòng – Mi đang nói cái gì thế hả?
– Cậu không giận mình nữa chứ? Về mọi chuyện ấy?
Nếu không phải là một thằng con trai, có lẽ tôi đã bật khóc. Làm sao tôi lại ghét nó chứ? Sao tôi có thể ghét một người bạn đã gọi điện cho tôi từ bệnh viện chỉ để an ủi về bài kiểm tra điểm thấp của tôi chứ? Sao tôi lại nhẫn tâm ghét đứa duy nhất nhớ đến sinh nhật tôi và bất chấp ca phẫu thuật vừa xong, nó đã đến nhà tôi chỉ để hát bài “Happy birthday” chứ? Tôi hận bản thân mình đã để những tự ái cá nhân che đi sự quan tâm của người khác đối với tôi. Tôi đã ngủ mê quá lâu với sự kiêu ngạo của mình và bây giờ, khi người bạn duy nhất sắp ra đi vĩnh viễn, tôi mới chợt tỉnh lại.
– Đồ ngốc! – tôi nói – Nếu như ghét mi đến mức ấy thì ta đã không bao giờ quay lại để chào mi trở về nhà rồi!
Nó mỉm cười, mi mắt dần khép lại, đôi bàn tay không còn chút hơi ấm.
– Cô ta đi rồi ! – tên Thần Chết thở dài – Không ngờ kết cục lại thế này!
Tôi lặng đi, dù cho đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng trước sự mất mát vừa rồi, trái tim tôi vẫn đau thắt lại. Nó vẫn nằm im trong vòng tay tôi, khóe miệng mỉm cười, tựa như đang ngủ say.
Hai người đàn ông mặc vest đen lại xuất hiện. Họ không hỏi gì, cũng không trách móc, chỉ cẩn thận bế nó đi về phía cổng trường, nơi có hai người đang đứng chờ. Chắc chắn là cha mẹ nó. Tôi chỉ kịp nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên gương mặt mẹ của nó trước khi họ lên xe đi mất.
– Đừng buồn nữa… – gã Thần Chết vỗ vai tôi – Cô bạn của cậu đã lên thiên đường rồi! Tôi vừa nhìn thấy linh hồn cô ấy bay lên!
Lời an ủi của hắn khiến tôi nhẹ nhõm phần nào. Ngước lên bầu trời đang dần chuyển về sáng, tôi nghĩ về những chuyện đã xảy ra và tự hỏi liệu có phải mình đang mơ hay không? Ma quỷ, Thần Chết, những điều hoang đường này làm sao có thể xảy ra giữa cuộc sống này được? Và hơn hết, sự ra đi đột ngột của con bé ấy khiến tôi hụt hẫng hơn bao giờ hết. Nhưng có lẽ đó là cách giải thoát duy nhất cho nó khỏi bệnh tật, khỏi những tháng ngày đau đớn nơi bệnh viện với những cuộc phẫu thuật và thuốc men.
– Ta cũng phải về rồi… – hắn uể oải đứng dậy, vết thương ban nãy có vẻ khá hơn – Cảm ơn vì đã giúp ta hôm nay!
– Nó sẽ không bao giờ xảy ra nữa chứ ? – tôi bất giác lo sợ.
Hắn phất nhẹ chiếc áo choàng và tan dần vào trong những tia nắng đầu tiên của buổi sáng.
– Nếu có, ngươi biết tìm ta ở đâu rồi…
Ở nhà vệ sinh sao?
[….]
Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện. Cha mẹ đã khỏe và có thể về trong vài ngày tới. Mọi chuyện đã trở về vị trí cũ của nó.
Ngay đêm tiếp theo, tôi có một giấc mơ, một giấc mơ quá đỗi kì lạ. Tôi nhìn thấy nó đứng giữa cánh đồng cỏ mệnh mông, tà áo dài trắng bay trong gió cùng một nụ cười thanh thản.
«Hẹn gặp lại vào một ngày gần nhất, bạn của tôi…»
(Hết)