Nhật kí tuần tra: con chó trắng đêm rằm
Nhật kí tuần tra kì 2: Gọi hồn ở Nhị Xuân hóc môn
Nhị Xuân Hóc Môn là 1 vùng đất nằm ngoài rìa thành phố, đi từ quốc lộ 22 đến bệnh viện xuyên á quẹo vào, hoặc đi đến ngã 3 Giồng chạy lên cầu lớn, nơi đây đặt trại cai nghiện ma tuý tập trung của thành phố, nhiều trùm giang hồ số má của thành phố cũng phải về đây cai nghiện, hoặc tập trung hoặc tự nguyện. Do đó hàng trăm cs thuộc nhiều lực lượng như cơ động, giao thông, ma tuý, hình sự… được giao nhiệm vụ chốt chặn tuần tra ở đây, sợ học viên cai nghiện trốn thì ít, mà sợ đệ tử đám giang hồ thấy vùng đất này hẻo lánh mà tập trung làm càn. Đến thời điểm hiện tại thì lực lượng đã rút, các thím google hàng trăm cảnh sát bảo vệ trại cai nghiện là sẽ ra.
Trại cai nghiện nằm biệt lập giữa con đường dẫn từ cầu Lớn ra bệnh viện Xuyên Á gần trại là 1 tịnh thất kế bên là nghĩa trang, ở dọc con đường đó là con sông được đào từ lâu lắm rồi. Bãi phóng sanh của tịnh thất là nơi âm u lạnh lẽo, đặc biệt trưa nắng trang trang mà vẫn có cảm giác có đám sương nhẹ tụ lại là là trên mặt nước.
Hôm đó tôi lên thăm thằng bạn học chung, nó rủ đi uống cafe ở tít ngoài Giồng, tại quán nghe được 1 số người dân địa phương kể về đêm qua đi câu cá bị ma dắt. Đại loại chuyện là thế này:
– ông P hay đi câu cá đêm, đêm đó ông đi câu nhưng câu hoài câu hoài không được, cá thì đớp bóng, nhiều. Rồi đột nhiên có người đi câu, ú ớ gọi ông ra hiệu như đi theo mình, đêm hôm 1 mình nên ông cũng thấy có bạn câu nên thu cần đi theo. Ông này lại ngay bến phóng sinh câu, ông P tự thấy ớn lạnh nhưng nghĩ lại cảm giác giật những con cá lên ông thèm cái cảm giác trĩu nặng đầu cần, ông thèm cảm giác phê phê đó cực kì.
Đến nơi này câu thì cá lên rất đều tay, ông khoái chí, nhưng tuyệt nhiên người bạn câu mới thì chả nói gì, ông này câu lại chả có, chỉ ngồi gật gù:
– này ông câu đây không sợ mang tiếng sát sinh hả – ông P lên tiếng
– u ơ ơ u ú – ông kia chỉ ú ớ như người câm, ông P thì nghe ông này nói “ừ không sao đâu”.
Rồi ông P châm thuốc, cái thú câu đêm rít thêm hơi thuốc thì còn gì sướng bằng, nãy giờ người bạn gật gù ông P nghĩ người ta buồn ngủ bèn lại mời, người đàn ông này mặc bộ đồ như ông đồ ngày xưa, ông P lấy làm lạ, lay thì ông này người lạnh toát, bất ngờ ông này quay lại, trong ánh đèn đường vàng vọt hắt lại ông đồ mặt xám xịt người ướt sũng nước, ông không có con mắt, 2 hốc mắt đen trùi trũi, miệng thì há ra không có răng nhìn ông P cười hềnh hệch. “Hế hế hế hế hế”!!!
Bất thình ông đồ chìa tay, đôi tay gân guốc da bọc xương lạnh như nước đá nắm lấy tay ông P ú ớ gì đó. Ông P hét toáng lên aaaaaaaaaa. Ông đồ đứng lên quàng vai như muốn dìu ông P xuống sông, ông P dãy ra chạy thục mạng rồi gục xuống lúc nào không hay…..
Sáng hôm sau người ta đến tịnh thất để thiền, trong lúc dọn dẹp vệ sinh người ta thấy ông P gục bên nấm mộ đất vô danh, người ông ướt như mới dầm sông lên, trong giỏ cá ông thì toàn là đá xanh, tức tốc bế ông vào xuyên á cấp cứu, sau đó ông tỉnh dần nhưng người sợ hãi một nỗi sợ không nói nên lời!
Bẵng đi 4-5 ngày sau đó thằng bạn tôi gọi điện
– B đi xem gọi hồn không
– tao không đi đâu, 3 cái trò đó…. như kiểu ảo thuật, sư chùa, cha đạo cúng tế mà lớn trong địa bàn thì xuống xem cho phải lễ thôi.
– mày điên quá, xem thôi chứ đâu phải mày cúng bái gì trong đó đâu, vụ này nhà ông P bữa đi uống cafe làm, nghe nói giờ ông cứ cười hề hề hề suốt ngày. À mà mẹ tao mới kiếm được mớ ốc bươu, bữa đó mày off phải không, xuống đi coi rồi về làm bữa ốc nấu chuối xanh đậu hũ, thêm ít chân gà nướng uống với rượu ngô của lão H mèo (ngoài lề – H là ông anh lớn hơn tụi tôi 3 tuổi, người dân tộc mông ở yên bái, là lính ma tuý, 1 tay trinh sát ngoại tuyến khét tiếng, tụi tôi gặp và thân nhau hồi ra Hà Nội tập huấn, tuy là trinh sát nhưng mê tín kinh khủng, ông đang theo án lớn nằm vùng ở đây cũng được mấy tháng)
Nghe đến ốc chuối xanh đậu hũ tôi liền alo cho H mèo hẹn nhau đổi ca off 2 ngày nữa làm chuyến Hóc Môn. Hôm đó là 1 ngày nắng gắt nhưng không khí lại rất ngột ngạt đường lại kẹt xe, đi từ 2h chiều mà mãi tới 5h mới tới nơi, mệt, mệt lắmmmmmmm điện thoại thì reo lên tục tới chưa, tới đâu rồi, tao đợi mày nêm nếm thôi đấy… Vừa thèm vừa mệt thì còn gì … điên máu hơn các thím nhỉ
Tới nơi thì lễ cúng đã gần xong, ông P bị trói bằng chỉ đỏ, cười điên dại, nhưng ông không thể nào giật bung chỉ được (lạ thật), lão thầy cúng mặc bộ đồ như trương long triệu hổ phim bao công, đang ngồi xếp bằng lầm rầm thứ tiếng gì đó, những đệ tử của tịnh thất thì ngồi đọc kinh vang 1 góc trời, hương khói bay nghi ngút.
Lão H mèo nhìn liên láo, hình như lão có linh cảm xấu về 1 thứ gì đó, trời thì nổi gió, không phải là ầm ầm rồi mưa bão như mọi người nghe kể đâu, gió động nhưng không phải động tất cả, chỉ có bến phóng sanh là nổi gió. Đoạn lão H mèo dúi vào tay 2 tụi tôi 1 lá bùa xếp vuông màu vàng “ấn đền Trần mang vào tí trả lại anh” ôi mẹ ơi, còn đòi lại nữa chứ !!! Bựa man )) thế rồi lão thầy cúng quỳ trước ông P cúi lạy, rồi ông quay lại nói:
– không nhập được, vong chết đuối không nhận lễ, nó bảo trong đây có phong ấn (tôi nghĩ là mấy thứ lão H mang trong người với đưa 2 bọn tôi) những ai mang phong ấn thì thắp hương đi cho vong nhận lễ để cứu lấy người đàn ông đáng thương này
Có ông H thắp, ông lườm tụi tôi “có tao, có sư thầy không sao đâu”. Đoạn tụi tôi thắp lên lư hương chùa tịnh thất vái 3 vái.
Lão thầy thấy vậy lại rồi rì rầm, H mèo cũng rì rầm tiếng dân tộc mình, rồi lão thầy cúi phải đến 6 7 lạy
– xin vong hãy nhận lễ, tha cho người này, ông lỡ phạm vào điều cấm kị, vong muốn gì chúng tôi xin làm theo hết
Rồi ông sai đệ tử rải tro từ trong lư hương đều hết bến phóng sanh, ông tiếp tục rì rầm đọc 1 thứ tiếng lạ, ông P đã hết cười, ông chuyển qua nhìn lườm sắc lẹm vào hư không, đột nhiên H mèo kéo 2 tụi tôi sát lão, nhìn lão vừa sợ gì đó nhưng rất bình tĩnh như kiểu đón nhận chấp nhận, tay lão siết chặt chiếc nanh.
Trời bắt đầu dao động, trên mặt sông ngay bến phóng sanh 1 làn khói sương bắt đầu tụ lại, mặt nước bắt đầu rộ lên cá nhao nhao đớp bóng, vồn vã cả 1 khúc, trong tịnh thất đột nhiên lư hương cháy bùng lên, sư thầy và đệ tử đọc kinh rầm rầm.
Ở bến bất ngờ, trờ ơi!!! Thật kinh khủng, rùng mình ớn lạnh, tôi không tin vào mắt mình nữa, ở đám tro rải đó, có bước chân đi lên nhưng tuyệt nhiên không có ai, rồi ông P cười:
Khà !!! khà !!! khà !!! Khà !!!
Sau đó lư hương tắt, nhang cháy hết nửa ngọn ngang cong queo.
Rồi ông P gục xuống ngủ, ngáy ầm ầm, H mèo thì mắt nhắm tịt sợ hãi, sư thầy tới xoa xoa ông P cắt chỉ đỏ, ông P ngồi dạy như mới ngủ 1 giấc ngủ say, sư thầy chỉ ra nấm mộ xanh vô danh đó, trên mộ không ai biết, không ai hiểu sao lại có con cá chép đen đang nằm dãy trên đó, sư thầy bảo ông P đem ra thả, thầy bắt ông P và người nhà từ giờ đến lúc ông P qua đời không được ăn cá nữa.
Ông P ra bến sông thả thì bất ngờ ông té ùm suống sông, tụi tôi chạy theo định nhảy xuống cứu thì đã có con ông nhảy trước (con ông và đệ tử thầy cúng rải tro đứng ở bến nãy giờ) lôi ông lên. Lên bờ ông sợ hãi run rảy quỳ lạy, người nhà ông quỳ theo, rồi trời nổi gió, giật mạnh và rít liên tục rồi lại thôi, yên bình.
Tôi vẫn không thể nào tin nổi lại có bước chân từ dưới sông lên, lên xe đề máy 3 thằng lên xe đi về.
Về nhà H mèo đòi ấn
– ê trả anh
– trả cái gì
– ấn
– em vứt đi rồi
– đừng đùa, trả không (bẻ tay tôi)
– á á đau, em trả, đùa tí, à mà này anh H – tôi tiếp lời, sao hồi nãy anh nhắm mắt lại vậy, bộ có ma thật hả
– có đâu, tao sợ đấy hâhhaha
– vậy mà em cứ tưởng…
Trong đầu tôi vẫn không thể hiểu nổi: có thế giới bên kia không, tại sao ông P lại bị vậy, vết chân kia thì hết thảy ai cũng thấy nhưng ai đi, ông P to khoẻ thế sao lại chịu sự trói của mỗi sợi chỉ, và quan trọng nhất là con cá chép đâu ra, lúc ông P té xuống có phải do lôi xuống dằn mặt không ….
Ốc nấu chuối giòn thơm, lá tía tô nồng nàn bên li rượu ngô cay do chính người Hmông nấu thật tuyệt vời, mồi ngon, bạn hiền, 3 chúng tôi nói về chuyện nghề, về những nguy hiểm ngoài mặt đường, rồi quên bẵng đi những chuyện liêu trai vừa gặp ….