Quỷ Mộ – Phù Nam Ký – Hành Trình đi tìm con
P12
Tư Huyền lúc này nói tiếp:
“Nhưng mày phải giúp anh một việc”
Tư Huyền dừng lại, nhưng thể chờ sự đồng ý của tôi. Tôi hiểu chuyện mà Tư Huyền nhờ tôi chắc không phải nhỏ. Thằng cha này không giết người thì thôi, chứ kêu ổng đi cứu người thì chắc chắn phải có lợi ích, tôi hiểu ổng quá mà.
Tư Huyền thấy tôi im lặng, lại nói:
“Anh nhờ người, kéo dài mạng mày ra được thêm một tháng, trong một tháng đó, mày đi với anh lên An Giang tìm đồng đen, có được hay không?”
Nghe tới đến An Giang tìm đồng đen là tôi rùng mình, xứ An Giang thời này nổi tiếng nguy hiểm với dân “Ăn của Rừng”. An Giang là cái xứ tập trung của toàn thầy pháp bùa ngãi, người Việt có mà người Miên cũng có. Chưa kể Giáo Hòa Hảo, mấy năm 75 76 Hòa Hảo giáo tuy là thời gian không ổn định của giáo phái, nhưng tín đồ thì vẫn còn đông đảo, vùng đó như là bất khả xâm phạm vậy.
Nhưng chuyện đến nước này rồi, ở lại không đi thì cũng chết. Mà đi biết đâu may ra còn đường sống, Tư Huyền trước giờ nổi tiếng là làm ăn cẩn thận, chuyện gì chắc ăn bảy tám phần ổng mới làm.
Tôi nói:
“Vậy cái chuyện anh tính bàn với em là vụ kêu em đi chung lên An Giang đó hả?”
Tư Huyền gật đầu một cái rồi bảo:
“Anh có thông tin chổ có đồng Đen, mày đi theo anh, cứu được mạng mày, số tiền bán được sẽ dành cho mày một phần. Quá có lợi rồi”
Biết rằng Tư Huyền đang đưa mồi, lão cáo già này thực tình ghê gớm, ổng tốt thì tốt thiệt đó, nhưng gian xảo phải nói. Quả này chắc tôi phải có cái gì quan trọng ổng mới kêu đi theo, chứ với một thằng lạ nước lạ cái, ổng kêu đi theo tổ vướng víu. Có chăng đi làm vật tế thần thì may ra.
Tôi nói:
“Anh Tư, vậy chuyến này bao người ? cho em cái chi tiết chiến lược cụ thể đi”
Tư huyền cười hà hà:
“Cái tính nhà binh của mày lại trỗi rồi à? Ờ để anh giải thích, đi chuyến này có tổng cộng bốn người, là anh, chú, một tay người Đài Loan, và một thằng bằng hữu giang hồ của anh”
Lúc này tôi chợt nhớ đến hai kẻ lạ mặt bước xuống lầu khi nãy, tôi hỏi luôn:
“Có phải là hai người lúc nãy anh tiếp đúng không?”
Tư Huyền biết tôi cũng là dạng lanh trí, ổng chỉ cười cười rồi gật đầu. Tôi thấy cha này cười hoài là sợ, ổng mà cười nhiều là hiểu trong đầu có tính kế ma quỷ gì rồi. Phàm ở đời người càng khó đoán thì càng nguy hiểm, tôi vẫn chưa rõ ý định của ổng lôi tôi theo làm cái gì. Nếu nói rằng càng đông càng tốt thì thà ổng kêu đám đồ tôn đồ tử của ổng trên đất Trà Vinh này kéo về An Giang càn quét thì đơn giản hơn.
Tôi hỏi:
“Vụ này ai đặt vậy?”
Tư Huyền cũng chẳng giấu, nói tôi:
“Một đại gia ở Sài Gòn, chắc chú có nghe danh một trong Tứ Đại Gia Sài Gòn phải không ? Ông đó là Tam Xường, ít ai biết thằng cha này có cái thú chơi đồ cổ. Dạo trước ổng cho người của một cánh “mả” miền Đông đi săn Kỳ Nam, nghe đâu bỏ ra mấy trăm triệu bạc, nhưng đám đó đem về cho toàn thứ hàng buôn, ổng bị cú lừa tức quá mà. Cho người hạ đám “mả” miền Đông đó, giờ thấy tụi nó cũng mất tịt. Nay nhờ có quen biết, có ông bạn giới thiệu anh mày tới ổng, ổng cho anh mấy cái thông tin về Đồng Đen, đem về được cho ổng thì tiền ăn mấy đời không hết đâu.”
Tư Huyền dừng lại, thở dài một cái:
“Ngặt nổi, về đất An Giang, bùa ngãi bước ra đường là dính. Anh biết đi cũng nguy hiểm, nhưng chịu, làm cú chót rồi rửa tay gác kiếm luôn, anh cũng định tìm mày… vì mày có cái nanh hổ vương gia truyền, thứ đó trấn tà trấn bùa chẳng kém gì mấy cái móng lừa đen của bọn Mô Kim bên tàu… Mà giờ thì có mày ở đây rồi, coi như đi một công đôi việc, mày bị xác khi thâm nhập chỉ cần lấy đồng đen đeo bên người vài hôm là khỏe liền, tin anh đi”
Lúc này nghe Tư Huyền nói thật, tôi mới té ngửa, thì ra ổng cũng đâu có tốt lành. Chắc cái vụ này ổng được đằng hàng lâu lắm rồi, thành ra ổng mới đem con mình về nuôi, mục đích cũng là lợi dụng cả.
Đang suy tính thì Tư Huyền nói:
“Nghĩa, anh nói thật lòng với mày, anh đang mắc số tiền nợ cũng lớn lắm, cái đống gia sản này đều đang là vật thế nợ, chứ có sung sướng cái mẹ gì. Anh định làm cú này xong thì coi như rút khỏi giang hồ, buôn bán tạp phẩm đúng nghĩa. Mày lần này coi như cứu anh một mạng đi”
Nghe Tư Huyền nói xong, tôi thở dài rồi nói:
“Anh Tư để em nghĩ đã, giờ em cũng rối lắm. Chưa biết gì đâu?”
Tôi ngưng đoạn rồi chợt nhớ tới vụ thằng chả bảo là sẽ kéo mạng tôi được ra một tháng, vậy làm cách nào?
Tôi hỏi luôn:
“Anh khi nãy nói có thể kéo mạng em ra được một tháng, vậy anh làm cách nào?”
Tư Huyền nheo mắt nghĩ ngợi, rồi nói:
“Vụ này kể ra cũng mạo hiểm, cái thằng tao nhờ từ Đài Loan về đây. Thằng cha đó phép thuật cao siêu lắm, nó luyện bùa luyện chú, nghe nói cũng có học dùng độc của người Miêu nữa, nó có thể áp chế khí độc cho chú, chú yên tâm. Hôm nay ăn uống nghĩ ngơi đi, sáng mai anh gọi hai thằng đó qua rồi bàn tiếp”
Thấy Tư Huyền nói vậy, tôi cũng chẳng nói nữa làm gì. Vừa dứt câu chuyện thì cơm nước cũng lên. Bữa đó tôi ăn no căng bụng, ăn xong thì con bé cũng thức. Hai cha con sụt sùi ngồi tâm sự đến trời tối.
.
Còn tiếp