Home Truyện Ma Kinh Dị Quỷ Mộ – Phù Nam Ký – Hành Trình đi tìm con

Quỷ Mộ – Phù Nam Ký – Hành Trình đi tìm con

P3

Tôi dìu nhỏ Út đứng dậy, nó bị té từ trên cao xuống, nhưng cũng may không bị vấn đề gì, chỉ trầy và bầm dập vài chổ ở tay chân, cũng không đáng ngại.
Lúc này thì thằng Bảy cũng đã chui xuống đây. Tính tôi cẩn thận, không thể biết trong cái hầm bí mật này có chứa thứ gì, và vì sao lại có xác chết chỉ còn xương trắng ở đây, tôi móc con dao lính dù ra, lại đến chổ cái xác khô. Mò móc một hồi thì được một cây súng lục quân dụng, một con dao rừng dài 3 tấc, một cái đèn pin đã lâu không xử dụng nhưng vẫn còn chiếu sáng được.
Tôi đưa con dao cho Thằng Bảy, và đèn pin cho con Út, riêng mình tôi thì nhét cây súng vào thắt lưng.

Chổ chúng tôi đứng chỉ có một đường địa đạo chạy dài sâu hun hút, ba đứa lần mò từng bước đi sâu vào địa đạo, kì lạ là tuy vào một quãng sâu trong địa đạo rồi nhưng không khí ở đây dường như có được một hệ thống thông khí, không khí tuy có mùi ẩm mốc, nhưng không đến độ ngộp ngạt.

Chúng tôi đi đến một đoạn thì gặp một ngã ba, tôi phân vân đang không biết đi đâu thì con Út lên tiếng, nó soi ánh đèn vào tường. Tôi quay ra nhìn thì thấy có một tấm bảng đỏ chỉ dẫn lối đi.

Mũi tên chỉ thẳng, bên dưới ghi chữ “Kho hàng”

Mũi tên quẹo phải, bên dưới ghi chữ “Phòng tập trung”

Tôi quyết định đi thẳng, xem xét kho hàng ở đây chứa những thứ gì. Tôi quay lại để xem hai đứa kia đâu, thì thấy thẳng Bảy và Con Út vẫn đang đi phía sau, tuy thấy hai đứa có vẻ sợ nhưng không hề nói một tiếng nào.
Đi Thẳng hơn hai ba chục mét, chúng tôi đến một cái cửa, bên trên đề “Kho Hàng”

Cái cửa thép nặng nề đã bị xúc một bên bảng lề, Ba chúng tôi từ từ tiến vào. Rọi đèn xung quanh thì thấy đây là một căn phòng rất rộng, chứa đựng bao nhiêu là hoàng hóa, nhu yếu phẩm, Tôi đi hết một vòng thì thấy căn phòng phải rộng chừng hơn hai trăm mét vuông, Thật không ngờ, một căn cứ lớn đến dường này, lại có thể được xây dưới một vùng đất mềm, đầy sông rạch như thế này.

Trong phòng có cả chổ để súng ống, lựu đạn, mìn nổ.

Súng thì tôi cũng lấy mấy cây súng lục nhét vào người, lựu đạn thì vớ lấy ba quả thẩy cho thằng Út bảo nó nhét vào balo, biết đâu cần tới.

Tôi ngước lên trần kho hàng, chỉ thấy nó đen kịt.

Chúng tôi quay trở ra, đi xuôi theo địa đạo về lại ngã ba, lúc này quẹo qua hướng “Phòng Tập Trung”

Dọc theo hai bên địa đạo lúc này có mấy giang phòng, bên trong bầy trí như văn phòng của tướng tá, nhưng đều đã bị bỏ hoang phế như thể hơn hai chục năm nay, nhưng tuyệt nhiên lại không thấy có tí bụi bẩn nào.

Càng tiến về phía “Phòng Tập Trung” thì không khí hình như càng đặc và bốc mùi hôi thôi hơn. Con Út không chịu được, ho khù khụ mấy cái, thằng Bảy thì nói:
“Sao mà nó thúi dữ vậy ?”

Chính tôi cũng đang tự hỏi câu đó, tôi lại lấy cái khăn rằn quấn che mũi và miệng, tạm thời coi như giảm bớt cái mùi hôi thối. Tôi nói:

“Bảy vs Út, hai đứa lấy trong balo anh, hai cái khăn che mũi lại đi”

Tụi nó nghe tôi nói là làm ngay.
Ba chúng tôi vừa soi đèn vừa đi, lập tức khựng lại vì trước mặt có hai cái xác khô vận đồ lính, da thịt hãy còn dính lại, không thể nhìn ra mặt mũi, nhưng thấy rõ trước lúc chết, bộ mặt đã vô cùng kinh hãi.

Tôi lúc này chợt rùng mình, cái hầm bí mật này càng lúc càng có gì đó quái dị.
Tôi hít lấy một hơi nói với giọng bình tĩnh để trấn an hai đứa kia:

“Chết hết rồi, không sao đâu”

Tôi đến trước cửa phòng tập trung, đá hai cái chắn lối ra hai bên. Vừa đụng vào thì hai cái đầu đã rơi ra, lăn long lóc dưới đất.

Con Út với thằng Bảy sợ quá, la lên như muốn khóc:

“Thôi, em ra, em không muốn ở lại đâu”

Tôi quay lại, nói:

“Người chết thì cũng đã chết rồi, có sống lại được đâu mà hai đứa bây sợ?”
Nói xong, tôi quay đi, đưa tay mở cửa căn phòng. Lúc này mới để ý, phòng bị khóa ngoài, không có chìa khóa thì không thể vào. Tôi móc luôn cây súng lục, mở chốt an toàn rồi bắn luôn mấy phát đạn vào khóa cửa.

Tiếng súng nổ cứ vang vọng khắp địa đạo. Tôi quay nhìn hai đứa đằng sau, mặt đứa nào cũng không còn giọt máu. Tôi cũng không biết nói gì hơn.

Tôi đạp cánh cửa một cái, bất chợt từ bề không khí toát ra một sự lạnh lùng, trong khoảng khắc trong đầu tôi vang lên những âm thanh khan thóc,
một mớ hỗn tạp những âm thanh khóc lóc, gào thét. Nó chợt đến chợt đi trong khoảnh khắc, làm tôi run lên một cái, tôi nghĩ rằng mình bị ảo thanh. Bất giác quay nhìn lại thằng Bảy và con Út.

Hai đứa trừng mắt, như thể gặp phải ma quỷ. Thằng Bảy nói:

“Cái… cái tiếng khi nãy là gì vậy anh?”

Tới lúc này tôi mới giật mình, thì ra tôi không bị ảo thanh, mà cả thằng Bảy cũng nghe cái mớ âm thanh kia. Tôi nổi hết gai óc, tôi nói:

“Anh làm sao biết, có thể là tiếng dội lúc anh đạp cửa chăng”
Tôi nói câu này ra, biết là chỉ là câu lừa con nít, rõ ràng cái mớ âm thanh thê thảm đó là tiếng người.

Tôi nuốt nước bọt, quay lại phía cánh cửa, rọi đèn pin sâu vào trong…

Vừa rọi vào thì tôi thấy nằm trên sàn nhà la liệt là xác, những cái xác ăn mặc cùng một màu quân phục Hoa Kỳ, nhiều cái xác bị phân hủy dang dở, nữa còn thịt, nữa còn xương. Nhìn sơ sơ trước mắt đã có hơn gần hai chục cái xác người. Cái xác nào còn da thịt trên mặt, tuy là bị phân hủy dang dở nhưng cũng rõ là trước khi chết những người này trãi qua một cảnh tượng kinh hoàng.

Tôi đoán tất cả những người ở đây là người Việt Nam, nhưng bị giặc bắt phải đi lính, phải ra trận giết những người chung dòng máu Việt của mình. Vì cũng là một người lính, tôi hiểu rằng điều này vô cùng đau khổ.

Thế nhưng vì sao những người lính ở đây lại chết ở đây, nhưng thể cái phòng này là một cái mồ chôn tập thể vậy. Cái âm thanh rùng rợn khi nãy, có lẽ nào chính là tiếng than khóc của những oan hồn chết không nhắm mắt, vong linh chẳng thể siêu thoát khỏi chốn này ?

Tôi quay lại nhìn hai đứa kia, thấy tụi nó vẫn chưa hết sợ. Tôi đề nghị cả đám quay về Kho Hàng, nghĩ ngơi, tạm thời chổ đó là nơi an toàn nhất, nghĩ ngơi xong, tôi sẽ mau chóng rời khỏi chổ này.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận