Home Seo Những Chuyện Tâm Linh Có Thật khi Đi xem Đất – Tác giả LÃO CANH NÔNG

Những Chuyện Tâm Linh Có Thật khi Đi xem Đất – Tác giả LÃO CANH NÔNG

vâng, em biên tiếp.

em: thế giờ sao anh ?
hắn: đi ra chỗ đó xem sao
quá trưa, trời trong vắt ko gợn mây, nhưng trời mùa đông nên vẫn giá cước, em dẫn Thế chột đi ra chỗ cái miếu ấy – ngay đằng sau cái miếu là bụi tre mà em đã láng máng nhận ra hình ảnh của nó.
đến nơi,
hắn: cái này là cái gì ? thờ ai ?
em: cái miếu ! chắc thờ thành hoàng làng
hắn: xem kỹ lại xem nào
em: ngắm nghía 1 lúc rồi nói, thì là cái miếu chứ cái gì, còn thờ ai thì sao biết được.
hắn: đây là cái Am, chứ ko phải miếu đâu. thế hqua chú khấn cái gì ở đây ?
em: thì em cũng biện 1 cái lễ nhỏ, lên hương, đặt vài đồng lẻ, rồi khấn nôm là xin được hữu duyên với các ”vị” ngự ở đây để được đưa đường dẫn lối mà đến được mảnh đất tốt.
hắn: uh, xin thế thì cũng có gì sai đâu nhỉ ?! thôi đi, đi ra chùa xem sao. mà chùa có gần đây ko ?
em: ngay trên đường anh em mình đi vào làng ấy, quãng giữa làng. nhưng giờ phải đi tiếp đường này men theo đường bên sông để quay lại, chứ chỗ này hẹp sao mà quay xe.

em và hắn lên xe và đi, công nhận mở cửa xe, đi trên đường quê vắng lặng, gió vi vu, mùi đồng đất nồng nồng thoang thoảng, thú vị lắm lắm. con đường men sông theo hình vòng cung, càng thấy êm đềm.
đi được tầm hơn 2km, Thế chột bỗng giật đùng đùng lên bảo em dừng xe, rồi hắn xuống xem xét cái gì đó ven đường, hắn vẫy em xuống xe và chỉ cho em thấy – oạch, lại là 1 cái Am nữa y hệt như cái Am vừa nãy, 1 cái Am cũ kỹ với màu đá bợt bạt dưới cây xà cừ.
Em và hắn lại lên xe và đi tiếp, tới 1 đoạn mà 1 nhánh sẽ dẫn vào làng, còn nếu đi tiếp sẽ vẫn là đường bao quanh làng, Thế chột kêu em “chưa về làng vội, đi tiếp đi”
em theo lời hắn cứ vậy mà đi, trong khi hắn thì cứ đăm chiêu cái gì vậy.
tiếp tục đi 1 quãng đủ 1 vòng thúng, thì bọn em lại gặp 1 cái Am nữa y hệt dưới 1 gốc cây đa xum xuê, lần này Thế chột ko kêu dừng lại mà bảo em tiếp tục chạy.
chạy tiếp 1 hồi thì quay trở lại chính cổng làng, tới đó thì chính thức cái Am thứ 4 ở ngay góc khuất phía sau cổng làng xuất hiện.
Giật mình, Thế chột lầm bầm “4 Am 4 góc làng, chùa ở chính giữa” rồi hắn lại gõ ngón tay trỏ của hắn vào ấn đường giữa cái trán hói nhăn nheo.
hắn: đi vào Chùa
trên đường
em: có gì ko ổn ah ?
hắn: chưa rõ, nhưng kiểu như được sắp đặt ấy nhỉ
em: Trấn yểm ?
hắn: có khả năng vậy. nhưng chốt lại là mày sẽ ko mua đất ở đây, có rẻ cũng ko mua.

Tới chùa, 1 ngôi chùa đặc sệt chùa ở quê, nơi mà sự thương mại hóa buôn thần bán thánh chưa chạm tới. đúng kiểu chùa quê – nghèo lắm, vắng lắm, im lìm lắm, nhưng…thanh tịnh lắm. Sư trụ trì ko có nhà, bọn em vào lễ xong thì được mời ra bàn ngồi uống nước, tiếp chuyện là 1 bác già coi chùa thôi.
Thế chột đò đưa ah ơi rồi đem câu chuyện về những chiếc Am hỏi bác già.
thì ra, những chiếc Am đó dựng lên là để thờ cúng những vong linh, chứ ko phải miếu thờ thành hoàng làng.
cái gần sông, có bụi tre, thì thờ những người chết đuối, những người mà ko phải người làng này nhưng chết rồi xuôi sông dạt đến đây, sau xác họ thì được đưa trả về gia đình nếu sau khi loan tin mà có người đến nhận. còn ko, thì làng lại đem chôn ở bãi tha ma của làng. bác già bải cái am này thì lâu rồi, và lâu rồi cũng chẳng còn người chết đuối trôi dạt nữa.
còn 3 cái am kia, cũng có lý do riêng để mà dựng lên.
bác già kể rằng, đận 15 năm trước thì nơi đây loạn lắm, đàn ông ở lại, già thì rượu chè lướt khướt, trẻ thì nghịch ngợm nghiện hút tù tội, chỉ có đàn ông mà đi xa, thì may ra còn thấy yên ổn trở về. rồi từ khi Sư trụ trì mời 1 ông thầy từ Thái Bình sang, làm việc, rồi dựng lên 4 cái Am này, thời gian sau mới dần dần vơi bớt và yên ổn.
Rời chùa,
em: giờ sao anh ?
hắn: đi ra chợ mua ít lễ, rồi ra cái Am đó thắp hương. cầu gì ko cầu, cầu hữu duyên với đám chết đuối thì tao cũng chịu mày.
em: thì tại em tưởng đó là cái miếu thành hoàng.
Trở lại cái Am đó, làm lễ xong, em và Thế chột ra về. nhưng thoang thoảng đâu đây từ phía bụi tre vẫn khàn khàn có tiếng “lạiiiii….đây, lạiiiiii….đây nào” (chắc chắn là do em thần hồn nát thần tính, em cam đoan như vậy).

Đang trên đường về, tầm đó là tầm 4h chiều, trời mùa đông thì tầm đó cũng bắt đầu xuống nắng. chưa ra khỏi làng, em chợt có đt, thì ra là 1 chú em cò đất mà em nhờ tìm đất gọi
nó: em tìm được cho anh đám đất rồi, rộng 1.400m2, mai anh bố trí về xem
em: thế hả, ok, nhưng mai anh có công chuyện, chắc ngày kia anh về.
nó: ok, khi nào về báo em
cúp máy xong Thế chột hỏi thì em tường thuật lại,
hắn: đi xem luôn bây giờ
em: ớ, thế sao anh bảo đi xem đất thì chỉ buổi sáng, cùng lắm là trưa, chứ chiều ko xem, cho nó thiên quang minh minh
hắn: thì tiện 1 công, đằng nào cũng ở đây rồi, hnay ngó qua đã, ưng thì hôm sau về sáng sẽ xem cẩn thận. cứ điện lại cho nó đi
em gọi điện lại cho cu em kia
em: đang ở đâu, anh đang từ Thái Bình về, sắp qua cầu Nghìn rồi đây (phải nói phét vậy với cu em kia), ở đâu anh qua đón rồi đi xem luôn
nó: abc…xyz
em: ok, đợi anh
em: quay sang nói với Thế chột, tí nữa đổi vía đi, anh vào nhà hỏi chuyện, còn em loanh quanh ở ngoài, 2 lần trước bị vậy rồi, đổi vía xem sao
hắn: uh, cũng được.

cu em dẫn em vào 1 ngôi nhà khi trời đang dần tranh tối tranh sáng. thoạt nhìn thì cũng bình thường, 1 ngôi nhà chính là mái ngói, 1 gian nhà kế bên vuông góc với nhà chính, thì có vẻ như mới xây, còn chưa hoàn thiện nữa. chủ nhà là 2 ông bà già, trông qua đã biết họ rất chân lấm tay bùn, nghe cu em bảo, giờ chỉ có 2 ông bà ở đây, con cái đi làm xa. vào nhà, hỏi han 1 lúc thì Thế chột và cu em ngồi nói chuyện với chủ nhà, em ra ngoài hút thuốc tiện thể ngó nghiêng xem sao.
Ra đến chỗ đầu hè, phần trống giữa nhà chính và nhà phụ, tự nhiên em thấy có cảm giác ớn ớn gai gai, kèm theo đó là 1 mùi nồng nồng thảo mộc của vỏ cây xao khô, em nghĩ, chắc do người mệt, rồi cái tầm này là tầm mà dương khí khởi suy/âm khí khởi thịnh, ko gian ngột ngạt đặc quánh cũng dễ hiểu.

rít hơi thuốc thật sâu và thở ra khoan khoái lên trời, đập vào mắt em khi ngước lên, là 1 khóm cây bạch đàn, và khóm này, có đúng 3 cây mọc ra cùng 1 cội, cao lừng lững, trông y hệt như 3 que hương đang cắm ngược chống trời vậy ! dưới gốc bạch đàn, là 1 cây thuộc loại cây thấp, nhưng đầy hoa trắng, trắng muốt.
sau khóm bạch đàn, là 1 bức tường bao cao chừng 1m, trên có quây lưới sắt.
khu vực này nằm mé sau nhà, nên trông rất u tịch, trời nhá nhem, nhưng cũng đủ để để em thấy trên khóm bạch đàn này có treo gì đó, nhìn kĩ thì là 1 cái chụp đèn (cái loại mà nó như cái đĩa, dùng để che bóng đèn tròn khỏi ướt mưa), nhưng ở dưới thì ko phải đèn, mà là 1 tấm nilon được ép phẳng, có màu vàng vàng, tiến lại gần em xem là cái gì…thì sững người khi thấy đó là 1 tấm hình trên đó có vẽ 3….cái đầu người trọc lốc, và vằn vện chữ tàu, có vẻ như là 1 loại phù hay bùa chú gì đó, vì nó quá đặc biệt nên em vẫn còn ấn tượng và rất nhớ, sau này, cơ duyên đã cho em được nhìn lại đúng tấm bùa đó, nó chính là đây:

em lùi lại về gần phía hiên nhà. 1 khi đã ko biết là cái gì, thì tốt nhất đừng có đến gần hay động chạm đến nó, đó cũng chính là kinh nghiệm mà em rút ra từ vụ cái Am kia.
đang định quay đi, thì em thực sự sững người và tê rần cơ mặt khi thoáng thấy 1 bóng trắng đang đứng trân trân phía sau khóm bạch đàn kia….
Đúng, em ko quáng gà, đó là 1 bóng trắng, bóng trắng của 1 người phụ nữ !

em giật mình đứng chết chân 1 chỗ và cảm giác điện đang chạy để dựng hết mọi sợi lông của cơ thể lên, có lái ra quần lúc này thì cũng ko phải xấu hổ gì cả.
rồi từ phía bóng trắng đó, cất lên 1 vừa thều thào dãi dề, vừa nhỏ nhẹ như đang thì thầm “nài…iiii nài…àiiii….., lại đâyyyyyyy” cái tiếng mà lúc này đang ngồi mà nhớ lại vẫn còn thấy sẵn sàng rùng mình….
“Thế chột đã làm lễ rồi mà vẫn đi theo là sao ?!?!?!”

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
1 Comment
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
kuro0311
kuro0311
1 năm trước

Hết rồi ạ ?

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x