Những Chuyện Tâm Linh Có Thật khi Đi xem Đất – Tác giả LÃO CANH NÔNG
nhớ lại 1 năm trước cái đợt em và Thế chột đi xem đất, có 1 hôm biết tính mình sắp lên cơn hấp, em bỏ việc rồi chạy xe về quê, tìm đến ngôi chùa quen thuộc ở làng, ngôi chùa mà từ tấm bé mỗi lần về quê em hay ra chơi, nhưng từ khi lớn thì quên tiệt, gần đây mới lại tìm về và thân với sư trụ trì ở đó.
chùa quê, chùa nghèo, nên thưa thớt người, chỉ có 1 sư thầy trụ trì (là nữ), vài đứa nhỏ ở đó đang ê a học bài. thanh bình đến nao lòng.
vào hành lễ xong em ngồi dựa lưng vào cột nhắm mắt tĩnh thần.
lúc sau có 1 bác vãi đi vào, từ khi trở lại chùa thì đây là lần đầu tiên em nhìn thấy bác vãi này. bác cũng độ gần 70 tuổi, mái tóc bạc phơ mà phải nói là trông như cước thì đúng hơn, đôi mắt bao giờ cũng thâm quầng. bác vừa đánh chuông vừa tụng kinh. không gian thật thanh tịnh.
10′ sau, dừng tiếng chuông, em cũng mở mắt đứng dậy, toan rời đi thì bác vãi phía sau gọi lại, bác nói vài điều, nhưng cốt yếu thì có mấy điều sau là em chú tâm
1/Bà tổ cô rất thiêng theo phù độ cho em. việc thoát chết những lần trước đây chính là do bà “cầm tay” mà cứu vớt.
2/ luôn có bóng hình 1 người con gái theo em, rất sát.
3/ ngôi chùa này và sư trụ trì sẽ trải qua 1 kiếp nạn, mà chính em sẽ có căn cơ để góp phần hóa giải kiếp nạn đó.
4/ dù gặp lần đầu tiên, nhưng bác vãi nói “bác lần đầu tiên thấy chú đến chùa này, nhưng bác phải nói những điều mà thánh truyền đạt cho người có cơ duyên, nếu ko nói thì thế nào rồi bác cũng 2 tay vả miệng mình”
nghe xong, em chỉ tự băn khoăn điều 2 & 3, còn lại thì cũng ko chú tâm gì nhiều.
cái hôm rời căn nhà có 3 cây bạch đàn, em có kể sơ bộ qua về việc gặp gỡ của em và bác vãi với Thế chột, rồi hắn hẹn ngày đưa em về gặp thầy của hắn bên Thái Bình để xem thêm.
thu xếp rồi em và Thế chột lại rong ruổi 1 chuyến về TB, trên đường 2 anh em nc
em: thầy anh già lắm rồi hả ? chắc là thầy pháp nổi tiếng hả ?
hắn: cũng 75/76 tuổi rồi, nhưng thật ra ko gọi là thầy pháp, hồi xưa ở vùng bắc bộ này thì người ta thường gọi là “thầy phù thủy” hơn. nhưng thầy chỉ làm với những ai hữu duyên, chứ ko nhận bừa phứa, còn vẫn sống chủ yếu bằng việc làm nhà nông.
em: thế sao anh ko học thầy các món khác mà lại chọn phong thủy làm chính.
hắn: vốn cũng định học pháp, nhưng 1 lần thầy cho tao xem cái quyển sách chữ tàu của thầy về phù thư, tao thấy toàn hình đầu người trọc lốc nhe răng nham nhở thì tao cũng thấy hãi quá, nên thôi. ko học sâu vào món đó nữa, mà chỉ học tầng bên ngoài để nhận biết thôi.
em: thảo nào pháp thuật của anh cùn thế.
hắn: thôi mày, biết 1 thứ thôi, biết nhiều càng thêm nặng nghiệp.
em và hắn về tới nhà thầy, sơ qua thì căn nhà rất đỗi bình thường, ko hề có vẻ gì âm u tịch mịch hay đậm màu u linh như cái cách người ta thường hay miêu tả cả. có 1 căn nhà chính, 1 căn nhà ngang khép kín cửa (mà về sau em biết thì đó là nơi thờ các vị thánh của thầy và nơi thầy hành nghề).
em và Thế chột vào nhà, gặp thầy, trông đúng như 1 lão nông tri điền, dáng người gầy guộc sạm đen, nhưng ánh mắt thì sáng ngời minh mẫn. thầy nhìn em rồi dừng lại 1 hồi, 4 mắt trân trân nhìn nhau ko chớp, rồi thầy gật đầu. em tính thưa chuyện luôn thì chưa cất lời lên thầy tiếp tục vừa gật đầu vừa nói “tí nữa vào trong kia rồi nói sau, cứ uống nước đi đã”
xong thầy đứng dậy và đi xuống gian nhà ngang kia để mở cửa chuẩn bị gì đó. em quay sang nhỏ nhẹ với Thế chột
em: này anh, anh đừng chửi em nhé, sao trông thầy giống thằng đánh bả gà thế ? được mỗi đôi mắt là ngời lên khí chất.
hắn: thằng này láo, thầy tao đấy. trông thế thôi nhưng hay lắm.
Thầy gọi em và Thế chột xuống căn nhà ngang nơi hành lễ. rồi thầy lên hương quỳ trước, 2 đứa em quỳ đằng sau. theo thói quen em định đặt lễ thì thầy ngăn lại, ra dấu ngồi im phía sau. rồi thầy tiếp tục nhắm mắt và lầm rầm, Thế chột cũng vậy.
xong phần lễ, thầy mở chiếc hòm gỗ cũ kĩ đặt trước điện thờ ra, vẫn ngồi quay lưng về phía em, mặt hướng về điện thờ, thầy lôi ra 1 chiếc đĩa, 2 đồng âm dương và gõ liên hồi xuống chiếc đĩa. rồi thầy bắt đầu lên tiếng
thầy: đã đến được đây và bước được qua cái cổng kia là có duyên rồi, ko phải lễ lạt gì nữa, giờ cứ tập trung mà nghe ta nói thôi, đến đâu chưa hiểu thì hỏi.
em: vâng, cháu nghe.
thầy: cứ liên tiếp gieo 2 đồng âm dương rồi lại soi xét, rồi nói ” chết hụt 3 lần, 2 trên cạn, 1 dưới nước, cứ lúc tưởng chết thì lại được cứu thoát”
em: vâng, đúng rồi (em tự nhớ lại, đúng là 1 lần suýt chết do khi bé ở nhà 1 mình bị điện giật đến cháy tay, 1 lần đi xe máy ngu, ôm bụng cua cùng xe container, và 1 lần suýt chết ở biển Nha Trang)
thầy: bà tổ cô rất thiêng theo phù. sống dương gian là liệt sĩ, chết làm quan dưới âm. rồi từ nay mọi việc công danh sẽ được chuyển đổi. đi đâu nhớ ra xin bà, nhưng phải làm lễ xin cả thổ thần và các ngài cai quản nghĩa trang nữa, việc đang mưu cầu chưa thành vì bà ko theo được, giả dụ hôm sau đi thì hôm nay phải ra mà kêu cầu bà, xin thổ thần cho phép bà ngày mai đi cùng. bà muốn đi cũng cần phải có thời gian mà xin phép, chứ đâu thể nói đi là đi được ngay.
em: nghĩ bụng “ờ nhỉ, mỗi lần ra, chỉ thắp hương đốt thuốc rồi cũng chuồn thẳng”
thầy: được âm phù dương trợ, nhưng căn cơ với nhà Thánh hơn là nhà Phật, nên năng kêu cầu cửa đền cửa phủ, còn đến của chùa thì nhớ lễ lạt 2 vị Khuyến Thiện và Trừng Ác, chớ có bỏ qua.
em: vâng, cháu nhớ rồi
thầy: từ thời thanh mai trúc mã có người thương, là tri kỉ đây này. đi đâu người nữ này cũng theo. bóng người ta theo về cả đây này. sao nói dứt người ta là dứt hẳn rồi để người ta hận vậy ?
em: đến lúc này thì em thực sự lạnh toát và mặt tái mét, ko phải vì liên quan đến âm giới, mà vì em ko nghĩ rằng bạn ấy đã chết….sao lại chết được ??? chết thì chắc chắn em phải được nhà báo tin chứ !!! hay là giấu em ? em liền hỏi thầy “chết rồi sao hả thầy ? sao mà chết vậy thầy ” , thực sự nói mà giọng run run, trống ngực đập như muốn nổ tung lồng ngực.
thầy: chết đâu mà chết, vẫn sống. nặng duyên quá nên theo, ko dứt được. có dấu ấn gì chung ko ? có đến đâu cửa đền cửa phủ đính ước ko ?
em: nghĩ mãi ko ra, có còn giữ kỉ vật gì nữa đâu mà chung được. “thầy ơi cháu ko có”
thầy: xem lại đi, trên người có mang theo gì của họ ko ? trên người có dấu ấn gì chung nhau ko ? chắc chắn là có đấy !
em: lục lọi mọi trí nhớ 1 hồi, rồi tay em sờ lên gáy, thôi đúng rồi, là nó, chính là nó ” dạ, có rồi thầy, là hình xăm chung nhau, giống hệt nhau, cùng xăm ở sau gáy”
thầy: tiếp tục gieo âm dương, với tốc độ gấp gáp hơn. có những lúc đột nhiên chững hẳn lại rồi giơ cả đĩa, tay miết 2 đồng âm dương mà dí mắt vào soi. “còn 1 bà tổ cô nữa cũng đi theo, mộ phần thất lạc, ko thể tìm thấy, bị người Tàu hãm hại. cháu phải nhớ đến bà ấy”
em: im lặng ko nói gì. về sau em có hỏi ông cụ nhà em, thì đúng vậy, vốn kị nội em có 2 bà, 1st bà thì ở mãi mà ko có con, sau rồi mong mỏi quá mà nghe thầy, đi nuốt quả chuối có gắn tấm phù xung quanh, cùng cả chục cây kim được cắm trong thân miếng chuối đó. thế rồi lủng bụng mà chết. đưa ra đồng xong thì rồi chiến tranh loạn lạc, cũng mất mộ, ko quy tập được về nghĩa trang họ mạc. rồi kị lấy 2nd thì mới đẻ ngành sinh ngọn cho tới bây giờ
thầy: lại tiếp tục gieo âm dương leng keng và nói “tới đây Bà sẽ dẫn dắt cho đến được nơi cần đến, sẽ viên thành cho ý nguyện. nơi này vốn có âm khí nặng lắm, nhưng bây giờ thì sạch sẽ rồi, là 1 nơi tốt, cất nhà nơi đây sẽ được cả hướng sinh khí & phục vị. chớ có vì đắt rẻ trước mắt mà bỏ qua”
em: vâng thầy, thế phần âm khí nặng đó là về cái gì hả thầy ?
thầy: Thần giữ của !!!
em: oắt đờ đệk, chỉ còn biết trố mắt.
…………
em và Thế chột chào thầy rồi ra về, trước khi đi thầy còn nắm chặt tay em gật gù và nói “nhất định cháu sẽ còn quay lại đây nhiều, cơ duyên đã vậy, ko thể ko nhận”
hôn đó đi từ mờ sáng nên tới trưa bọn em đã về gần tp, em và Thế chột rủ nhau ra chỗ Bà em thắp hương, và em cũng tiện đường sẽ ghé qua chùa quê thăm sư thầy và bác vãi, đận này chú tâm vào việc đất cát nên cũng lâu ko về. có đợt sư thầy gọi điện hỏi thăm mà em cũng chỉ hẹn có thời gian rồi sẽ về.
lan man 1 chút về mộ của Bà em. từ khi em biết có Bà theo phù, thì nảy ra ý định chăm chút cho mộ phần, muốn trồng 1 cây hoa trên đó. nhưng rốt cục chẳng trồng được cây gì ra hồn cả, tất cả em đều chọn những loại hoa dễ trồng, màu sắc đẹp, nhưng đến dễ dàng như cây xương rồng bát tiên trồng trên đó được ít lâu, rồi cũng cứ tự lụi tàn rồi chết rũ ra ko rõ nguyên nhân. mãi sau hỏi Thế chột thì hắn mới nói, “trồng cho bà thì phải trồng hoa trắng, chứ mày trồng toàn hoa màu sắc thì sao mà Bà nhận cho được”. nghe theo hắn, em tìm mua hoa sứ trắng về trồng, và thật ngạc nhiên, cây nở cành xanh ngọn, và lứa hoa đầu tiên thì trắng muốt, trông thật đẹp !
thực sự, có những điều, thật kì lạ !
20200911_155936.jpg
trở lại chùa, vẫn khung cảnh thanh tĩnh và yên ả tĩnh lặng vốn có. chùa quá quen thuộc với em nên em cứ tự động mở cổng mà vào lễ.
lễ xong ra bàn uống nước, gặp 2 đứa trẻ thân quen đang ngồi học bài, hỏi chuyện
em: chắc mọi người đang nghỉ ah ? thầy đâu ? bác vãi đâu
nhóc 1: thầy đang đi nghỉ chú ạ, còn bác vãi đang trồng rau ở phía sau nhà.
em: thế dạo này thầy có khỏe ko ?
nhóc 1: thầy đợt này đang bệnh lắm…thầy bị…
nói đến đây thì nhóc 2 huých tay nhóc 1 rồi ra hiệu ko nói tiếp
em: thế đi gọi bác vãi về đây cho chú gặp
lúc sau bác vãi về, gặp người quen nên câu chuyện gần gũi thân thiết. trông bác dạo này xuống sắc quá, tóc ko có lấy 1 cọng đen, đôi mắt càng thâm quầng và nặng trĩu.
Thế chột thì cứ ngồi trầm tư nghe câu chuyện, hắn biết rõ đây là nơi nào, nên cũng ko ba hoa chích chòe như mọi khi nữa.
em: chùa dạo này có vấn đề gì phải ko bác ? sư thầy bị ốm nặng phải ko ?
bác: chú là người quen nên bác cũng ko dám giấu, thầy như thể đang bị hành vậy.
chú lâu ko về nên ko biết, chú còn nhớ cái giếng chùa ko ? chẳng hiểu sao thầy một mực làm lại cái sân trước nhà thờ tổ, rồi kiên quyết lấp cái giếng đi để cho sân được bằng phẳng. ai khuyên cũng ko nghe. đến cả thượng tọa ở tp về khuyên mà cũng ko nghe.
lấp xong thì độ 2 tuần sau thì họa đến. chùa như bị ám vậy. thầy thì ốm lên ốm xuống, nằm bẹp 1 chỗ, đưa đến các bệnh việc TW rồi mà người ta chỉ bảo là do suy nhược cơ thể, người cứ như chết rũ ra vậy. chán chê rồi lại về. cái cây nhãn tổ cũng tự nhiên mà rụng hết lá, cằn cỗi, phải cưa cành đi, mời cả kỹ sư nông nghiệp về cứu mà rồi giờ ko biết có cứu được ko.
ban ngày thì ko sao. đêm đến thì chùa này như biến thành chốn ma quỷ vậy. chim lợn thì kéo đầy đến đậu trên cây nhãn tổ kêu nghe đến chói tai. đuổi rồi ném đá cũng ko đi. cứ lờn vờn vậy thôi. có 2 con chó nuôi trông chùa, trước nay hàng đêm cứ thả bó ra để canh trộm, khôn lắm, cũng mấy đận 2 con phát hiện ra đám leo tường trộm chuối trộm bưởi rồi, nhưng đận này thì cấm có thấy nhúc nhích gì, cứ tới nửa đêm là chui tọt lên hiên chùa mà nằm im thít, thỉnh thoảng cắn ẳng nhát gừng rồi rên ư ử, rồi bặt tăm, sáng sớm hôm sau mới từ đâu chạy về.
lắm đêm ngủ ko được, bác cứ nằm thức mà nghe ngóng, thì toàn tiếng bước chân đạp trên lá ngoài vườn loanh quanh dò xét cái gì ấy. mà bác nghe rõ cả tiếng thở phì phò. rồi đặc biệt là cái khu Am kia kìa,
cứ về đêm thì lại nghe thấy tiếng cào tường rột roạt, rồi tiếng bộp bộp như thể đục phá từ bên trong vọng ra ngoài vậy. cứ bộp….bộp….bộp nhát gừng, như cứ đập rồi ngừng, đập rồi nghỉ. lại có lúc đan xen là tiếng gõ mõ cộc cộc nữa. tầm đó thì hết giờ tụng sự rồi thì làm gì còn ai ?! có thỉnh thoảng trước thầy cũng thức để tụng, nhưng cũng chẳng khi nào quá 11h đêm cả.
thôi, nói đến lại hãi, bác ko kể nữa, để bác dẫn chú vào thăm thầy.
cái khu am ấy đây ạ
20210313_172718.jpg
em vào thăm thầy, Thế chột ở ngoài đi tham quan và xem xét xung quanh chùa.
gặp thầy, em giật mình, ko còn hình dáng 1 sư trụ trì hiền từ nữa, mà giờ đây, thành 1 lão bà với bộ dạng kì dị, đầu ko cạo, mà tóc trắng như cước, vuốt ngược lên để dài ngang cổ.
sư thầy khó khăn ngồi dậy, mắt trợn ngược, phải đến 8,9 phần là lòng trắng, phần đen còn lại ít ỏi lấp ló dưới bọng mắt đen thẫm xám xịt. nếu ko là quen biết từ lâu, chắc em đã vội cáo từ mà chuồn thẳng rồi.
…….
sau câu chuyện với Sư thầy.
em ra bàn với Thế chột.
em: đêm nay em sẽ ở lại đây, anh có ở lại ko ? nếu ko thì em đưa anh về
hắn: uh, ở lại đi, tao cũng muốn xem chuyện gì mà dị thường vậy
em: ok, vậy để em vào bảo với bác vãi. nhưng chùa chỉ có cơm chay thôi, em ko ăn được, em tạt qua nhà chú thím em cách đây 1 cánh đồng rồi tối quay lại. hay anh cũng về đó ăn cơm luôn, tối anh em mình quay lại ?!
hắn: thôi, để tao ở đây. tiện trời còn nắng, tao tranh thủ xem xét địa thế ngôi chùa này luôn.
em và Thế chột tạm chia tay nhau, để rồi đêm hôm đó là 1 đêm nhớ đời, đến Thế chột cũng chết sững người. ngẫm lại giới teen giờ có câu “đừng có đùa với nhà chùa” ắt hẳn cũng có nguyên cớ.
Hết rồi ạ ?