Thằng Bạn Tôi
Phần 3: Ác giả ác báo.
Sự mất tích của cả Long và Lan đã gây rúng động cho không những tập thể lớp tôi, trường tôi mà cả thành phố Hà Nội, ngay lập tức nó trở thành tiêu điểm trên các báo An Ninh Thủ Đô, Thanh Niên, Tiền Phong… Báo chí dự đoán có 1 nhóm bắt cóc trẻ con hàng loạt xuất hiện ở thành phố và kêu gọi mọi bậc phụ huynh dặn dò và quan tâm đến sự an toàn của con em mình hơn. Bố mẹ Lan nghe tin đã lập tức bay về nước, vì là nhà giàu nên họ bỏ rất nhiều tiền thuê các tổ điều tra đi tìm nhưng vẫn không thành công. Chính tôi cũng vài lần bị công an phường gọi lên lấy lời khai, dĩ nhiên tôi giấu hết những chi tiết ma quái và việc tôi và Lan qua chụp ảnh nhà Long, hơn nữa chiếc máy ảnh giờ cũng đã mất tích cùng nàng, kể ra cũng chả được việc gì. Vậy là ngay trong khoảng thời gian ngắn mất đi 2 người bạn yêu quí nhất, cảm xúc trong tôi lúc bấy giờ thật sự đau khổ và hụt hẫng. Tuy không nói ra nhưng tôi cũng biết, những sự kiện kỳ lạ xảy đến với tôi thời gian qua cho thấy chắc chắn là Long đã không còn sống, linh hồn không được siêu thoát của thằng bạn đã hiện về và cố báo với tôi một điều gì đó. Khó hiểu hơn lúc này là Lan, không biết nàng đang ở đâu, vì sao đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ sau buổi tối hôm đó, rõ ràng tôi đã đưa Lan về đến tận trước cổng cơ mà. Đầu óc luôn luẩn quẩn với những suy đoán, lo lắng khiến tôi trở nên hốc hác, lờ đờ, đăm chiêu như thằng mất hồn. Bố mẹ cũng hiểu và luôn tìm cách an ủi động viên, họ nói rằng thế nào rồi công an cũng tìm được 2 bạn về bình an. Một điều nữa dằn vặt tôi chính là việc mất hết dấu tích làm việc điều tra không biết bắt đầu từ đâu. Gia đình Lan và Long hiện đang rất đau khổ, nếu tôi cứ qua dò xét nữa kể cũng không tiện và gây nghi ngờ. Tuy chưa biết phải bắt đầu điều tra như thế nào, nhưng có lẽ đến giờ phút này người mà tôi nghi ngờ nhất chính là ông Hải, dượng thằng Long. Lão là người duy nhất hay mâu thuẫn cãi vã với Long, thậm chí nhiều lần say còn đánh nó một cách thậm tệ, nếu không có sự can ngăn của bà Mai (mẹ Long) những lần đó thì thằng bạn tôi đã phải vào viện nằm rồi.
Tối đó đang ngồi học bài, nói là học nhưng đầu óc tôi dạo này không thể nào tập trung vào bài vở được, ý nghĩ nung nấu muốn điều tra rõ vụ việc 2 người bạn yêu thương nhất mất tích luôn chiếm lấy tâm trí tôi mọi lúc mọi nơi.
– Tr ơi, có bạn đến tìm này con.
Tiếng mẹ gọi vọng lên từ dưới nhà. Uể oải đi xuống, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tuấn đang ngồi ở ghế phòng khách chờ mình. Tôi quen Tuấn qua Lan, cậu này là hàng xóm nhà đối diện với nàng. Thỉnh thoảng vài lần đi chơi cả nhóm Lan cũng hay rủ nó đi cùng. Tuấn ít hơn tôi 2 tuổi, với cái dáng cao cao, hơi gầy, đầu để cua, đôi mắt sáng cùng chiếc mũi gẫy và bộ răng trắng bóc khiến cậu ta nhang nhác giống Long, nhiều khi tôi vẫn hay đùa 2 thằng là anh em cùng cha khác mẹ. Hôm nay không biết có việc gì mà nó phải qua tìm tôi.
– Em chào anh
– Chào Tuấn, dạo này khỏe ko em? Qua tìm anh có việc gì không?
– Dạ em khỏe… Anh có rảnh không? Mình ra ngoài nói chuyện tí được không anh?
Hơi ngạc nhiên trước ý định của Tuấn, nó với mình thì có chuyện gì riêng mà phải nói với nhau. Mà thôi, tôi cũng đang muốn ra khỏi nhà cho thư thái đầu óc. Hai anh em đi ra đầu đường ngồi uống nước ở 1 quán vỉa hè, nơi mà tôi vẫn hay rủ bạn bè ra tâm sự những việc không tiện nói ở nhà, trước mặt bố mẹ. 2 anh em kéo ghế con ra cạnh gốc cây, giờ này mới là 7h tối, phố xá còn đông lắm, tiếng xe cộ giúp không ai nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Cầm chén nước chè nóng mà cảm tưởng tay Tuấn vẫn hơi run run, vẻ mặt rất bất an như đang sợ sệt một điều gì đó mà có thể sắp nói ra với tôi.
– Thế có việc gì mà em phải đến tìm anh thế?
– Dạ… em … em… chuyện em muốn nói với anh liên quan đến chị Lan
Đang bị bế tắc trong việc tìm hiểu vụ việc, nghe thấy Tuấn nói điều này tôi như chết đuối vớ được cọc, ánh mắt sáng lên không giấu được vẻ tò mò cực độ, tôi giục nó kể nhanh và chi tiết cho tôi. Tuấn hít một hơi lấy bình tình và kể bằng một giọng chầm chậm:
– Chả là tối hôm thứ 6 tuần trước, em đang học bài trong phòng, anh biết rồi đấy nhà em thì đối diện bên đường với nhà chị Lan, ngồi ở cửa sổ phòng học tầng 2 của em có thể nhìn sang đường trước cổng nhà chị ý. Tối đó em phải thức khuya để học một bài lịch sử cho giờ kiểm tra 1 tiết hôm sau, đang chuẩn bị đi ngủ thì em nhìn qua cửa sổ thấy anh đạp xe chở chị Lan về …
– Ah uh, hôm đó anh có rủ chị Lan đi … lượn phố một tí cho mát
– Vâng … nhưng… vấn đề là… ngay sau lúc anh vừa đạp xe đi khuất con phố thì có một người lạ phóng xe máy đến trước cổng nhà chị Lan, gọi chị lại và nói gì đó sau đó chị Lan ngồi lên sau xe và 2 người phóng đi mất.
– Em có nhớ người đó đi xe gì không? Biển số bao nhiêu?
– Dream anh ạ, là một chiếc dream, còn biển số thì xa quá em không thể nhìn thấy được, mà thực sự em cũng đâu có chú tâm nhìn biển số, e cũng chỉ nghĩ là một người quen nào đó đến đèo chị ý đi đâu có việc. Hôm sau nghe tin chị bị mất tích em mới hiểu. Anh là người đầu tiên em kể việc này đấy.
Tuấn kể đến đây tôi như thấy lạnh hết xương sống. Xe máy của ông Hải đang đi cũng là một chiếc dream, vậy là đã sáng tỏ vì sao đêm đó tôi về nhà online gọi mà không gặp Lan, gọi đến bà osin thì bảo nàng chưa về. Tôi ngẩn mặt ra suy nghĩ, tưởng như quên mất sự có mặt của Tuấn.
– Em… xin phép anh, em phải về không mẹ em mắng. Em chào anh.
Nói rồi Tuấn leo lên chiếc xe đạp phóng đi mất, bỏ lại tôi miên man theo dòng suy luận của mình. Vậy là lão già khốn khiếp đó đã theo dõi, hắn biết Lan đang điều tra ngôi nhà lão, điều tra vụ thằng Long. Việc lão bắt cóc Lan cốt để hủy tang chứng là chiếc máy ảnh, vậy linh cảm tôi về sự khác lạ trong căn phòng là có thật, giá tôi có lại được những tấm ảnh đó. Trong tôi dấy lên một cảm giác ân hận, dù sao cũng chỉ vì mình đã khiến Lan bị hại, giờ này nàng ở đâu, còn sống hay đã chết. Tôi tự nhủ ngày mai sau khi tan học sẽ qua nhà Long, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi vụ này đến cùng.
Sáng hôm sau, những tiết học trôi đi thật chậm, cứ 5 phút tôi lại nhìn đồng hồ một lần, chỉ mong tiếng trống trường để lao ngay đến nhà Long.
Tan học, phi đến nhà Long mà đầu óc tôi vẫn ám ảnh bởi câu chuyện mà Tuấn kể cho mình tối qua. Đến nơi tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy đám đông bu quanh kín cửa lối vào, có cả xe công an và xe cứu thương đỗ bên đường. Tôi dựng vội xe và chạy ra hỏi han thì biết được một tin bất ngờ: ông Hải, dượng thằng Long sáng nay đã treo cổ tự vẫn trong phòng ngủ. Bác Mai đi chợ buổi sáng về gọi cửa phòng ngủ mãi không được, bà gọi hàng xóm sang phá cửa vào thì thấy ông đã chết treo lủng lẳng trong phòng, mắt trợn trừng, miệng há ra, tay chân buông rũ xuống. Bác Mai vừa khóc vừa phải thực hiện thủ tục lấy lời khai với các đồng chí công an. Vài bà hàng rau hàng thịt ở chợ gần nhà đã vào khai báo xác nhận sáng nay bác Mai đã đi chợ mua rau thịt của họ. Tôi cũng cố chen vào an ủi bác vài câu nhưng bác khóc lớn quá, cứ vật ra kêu gào, đập bàn thình thịch.
Không hiểu sao đứng trước cái chết của lão Hải mà tôi lại có cảm giác rất thanh thản. Đối với tôi đây đúng là minh chứng của việc ác giả ác báo, có lẽ việc lão giết thằng Long đã khiến lão quá ân hận, lương tâm tự giằng xé, hơn nữa oan hồn của Long rất thiêng đã liên tục hiện về quấy nhiễu làm lão phải tự tìm đến cái chết. Tự nhiên tôi nhớ đến một câu trâm ngôn của một học giả: “Tóa án công minh và nghiêm khắc nhất chính là lương tâm trong mỗi con người”.
Đó là buổi tối thanh thản nhất của tôi kể từ ngày thằng bạn mất tích. Tuy vẫn còn buồn và băn khoăn về vụ của Lan nhưng tinh thần tôi đã nhẹ đi phần nào. Tôi lên giường đi ngủ sớm, dù sao cả tuần nay không đêm nào tôi ngủ ngon giấc rồi.