Trò Chơi Ác Nghiệt
Chương 4 : Kết Thúc??
Cuộc nói chuyện kéo dài mãi đến tận sáng,nó không ngừng bàn về kế hoạch tác chiến với thứ gì đó mà thằng L đã gặp.Thằng T nó càng hớn hở làm sáng tỏ câu chuyện đến đâu thì mình càng bồn chồn lo lắng kèm phần sợ sệt đên đó ,có thể nói mình sợ ma,nhưng sự lo lắng cho thằng T có chuyện gì nó còn hơn cả nổi sợ trong mình,đôi khi tình bạn sinh viên nó thật to lớn làm sao ấy,mất 1 đứa đã là mất mát to lớn đối với mình rồi,bi giờ nếu xảy ra chuyện gì với nó nữa mình không biết phải làm sao,vì mình biết sau lưng cái bí ẩn đó chắc hẳn là 1 cái gì đó rất mạnh,không nhìn thấy được mà người đời vẫn hay gọi là thế giới tâm linh.Đúng vậy,dường như một thằng sinh viên năm 3 từ nhỏ đến khi bước vào giảng đường đại học và trước thời điểm xảy ra sự việc thì có lẻ những thứ về ma thì chả làm mình sợ,luôn luôn thích thú với những thứ đó,nhưng ở thời hiện tại thì có lẻ mình là 1 thằng nhát gan,sợ ma hơn bao giờ hết,đôi khi những gì mình chưa thấy thì mình luôn mạnh mồm,đến khi thấy rồi thì lại trở nên nhát gan hơn.
Loay hoay thì cũng đã 7h sáng rồi,2 thằng đèo nhau trên 1 con xe chạy đi ăn sáng rồi chuẩn bị còn xuống đám của thằng L nữa,ngày mai là nó chôn rồi.Lúc này cũng là xế trưa rồi và bọn mình cũng đã có mặt ở dưới quê thằng L,bà con của nó lúc này về đám nó cũng đông rồi,nhìn chật kín cả nhà,từ Mĩ,Úc rồi đến nhiều tỉnh về nữa,vẻ mặt ai cũng đau lòng,xót thương hết cũng phải thôi nó là đứa cháu đầu tiên mà .Đứng cạnh quan tài của thằng L rít từng điếu thuốc Jet lòng mang đầy tâm trạng,một tâm trạng khó diễn tả bằng lời,có lẻ như việc đó không nên tiếp tục nữa,mình không muốn việc gì xảy ra cho thằng T hết,nếu thật sự thằng L nhìn được thì nó cũng không muốn mình và thằng T phải liều mạng với thứ mà nó đã từng trải qua,” thôi tao xin lỗi mày L ạ,tao không làm được gì cho mày nữa rồi,mày lên đường bình an” – lời suy nghĩ từ trong lòng mình,tuy rằng suy nghĩ là vậy nhưng lòng mình cứ nghẹn lại,muốn bật khóc nhưng lại không ra nước mắt,nỗi mất mát về tình bạn quá lớn,sau khi quyết định vậy mình đã nói với thằng T rằng từ bỏ kế hoạch,lỡ mày có chuyện gì thì tao phải làm sao,thằng L nó cũng không muốn thế.Nói rồi thì nó cũng có vẻ chấp nhận,mặt nó lộ ra đầy nét buồn.
“ Cháu nhích ra tý”-Lời của ba thằng L kêu mình nhích ra để chuẩn bị việc mở nắp quan tài lần cuối cho họ hàng nhìn mặt vì ngày mai phải đi chôn rồi,mình nhìn vào quan tài,không biết do mình tưởng tượng hay do gì khác khi nhìn vào thì gương mặt nó đã tươi tắn, có hồn hơn và đôi môi có chút gì đó như đang muốn mĩm cười ( thật ra cái này mình cũng không dám chắc vì lúc đó mình thức 1 đêm rồi,tâm trạng cũng đang buồn nên nhìn có thể gây hoa mắt,hoặc là lớp trang điểm đậm quá thì mình không rõ) Nhưng mình khẳng định là gương mặt nó có thay đổi so với ngày đầu tiên nó mất và mình cũng nhìn nó trong quan tài như lần này.Rồi cứ vậy từng giờ từng phút trôi qua,đồng hồ cũng chỉ 10h tối,đến đây thì vài người khách cũng ra về,còn con em nó thì đã đi ngủ,thằng T với T’ cũng chui lên phòng,tiếng kèn tây cũng đã ngưng lại,chỉ còn tiếng niệm “ nam mô a di đà phật “ từ chiếc máy đặt cạnh di ảnh nó phát ra thôi.Mình thì phần do suy nghĩ phần vì hôm qua không được ngủ nên nếu hôm nay ngủ thì e là 7h thì mình vẫn còn ngủ không thể đưa thằng L về nơi an nghĩ cuối cùng được.Nên mình quyết định thức trắng đêm nay nữa,cùng với bố nó ngồi trước di ảnh nó như có điều gì muốn nói,còn mẹ nó thì có vẻ như đã khóc hết nước mắt rồi mặc dù nhìn trong mắt bác ấy vẫn còn đỏ ướt,bác ấy vẫn cặm cụi ngồi đốt giấy vàng bạc cho thằng L.Cái cảm giác vắng người thêm cảnh quan tài đặt ở đây,thì khiến người ở đây cũng hơi lạnh và sợ ma,nhưng đối với mình thì khác,có lẻ tình bạn vượt hơn cả nỗi sợ hải.Mình vẫn ngồi cạnh đó,bao nhiêu kỉ niệm ùa về,từng chút từng chút một,mắt lại ướt thêm.Thằng này phải nói là bạn than và tốt nhất đối với mình,mình còn nhớ hồi cấp 3 bị đám côn đồ đòi đánh,cũng chính nó đứng ra đánh lộn với tụi kia,mình thì chưa có gì để đền ơn nó hết ngoài những đợt cafe,ăn uống mình khao,nhưng đối với vật chất thì có lẻ không đáng với những gì tình bạn nó dành cho mình.Ngồi kể những việc tốt của nó thì đến sáng mai cũng không hết,nên thôi mình chỉ kể vậy thôi,duy chỉ có một chuyện về trò chơi đó thì cái này do mình suy nghĩ và cảm nhận thôi,có lẻ trò chơi đó nó đã thấy cái gì đó và muốn bảo vệ cho 3 đứa còn lại nên mới nói 1 câu là :” để tao ở lại xem tý”,nếu mình đoán không lầm thì nếu nó không ở lại hoặc cả đám ở lại thì chắc có lẻ giờ 4 thằng đang mọc cỏ xanh rồi.Rồi cái gì đến cũng đến thôi,7h rồi,xe chở quan tài nó chậm rãi từng dòng lăn bánh, xe chở nó ra nghĩa địa cách nhà tầm 2km,mình thì chỉ lặng lẽ ngồi trên xe máy cùng với T và T’ đưa nó về nơi an nghĩ cuối cùng thôi.Đoạn đường không xa nên tầm 30p là đến nơi.xe dựng lại ở đó,6 anh đội tỳ nhấc quan tài nó ra,mỗi người 2 tay rinh vào phía trong,xe máy cũng vậy,mọi xe đều dựng ở ngoài,cuốc bộ vào trong thêm khoảng 100-200m gì nữa.Lẳng lặng bước theo dòng người đưa nó ra mộ huyệt,nhìn cảnh người ta chuẩn bị đưa quan tài xuống ngoài việc nói Rest In Peace thì mình không biết làm gì hơn,về phần mẹ nó thì như lúc này bác ấy đã không còn kìm chế được nước mắt nữa,khóc một cách thê lương,em nó thì không được đi theo vì lí do còn nhỏ.Từng xúc cát một phủ đầy lên nó.Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc,mãi mãi trò chơi ấy sẽ kết thúc,rồi thì trở về việc ai người nấy làm.Nhưng đôi khi sự đời không như những gì ta nghĩ…..
Còn tiếp