Truyện Có Thật Ngôi Nhà Ma Ám – Cây vừng bên cửa sổ
Nguồn Voz
Chap 1 : 28/7
Chuyện xảy ra liên tục trong hơn 1 tuần nay rôi. Khi em đang viết những dòng này thì em bật điện khắp phòng, mở hết các cửa duy nhất cửa sổ phòng em là đóng kín, mở 50% volum bài Bye bye beautiful của Nightwish. Lúc đầu thì bố mẹ em không tin nhưng con em gái cũng khẳng định như em thì dần dần cũng tin vài ba phần. Giờ nằm cạnh là đứa em gái mới học cấp 3. Nó sợ không dám ngủ một mình toàn phải sang nằm với bố mẹ em. nó ngủ muộn giống em nên sang phòng em rồi lát em dẫn nó sang phòng bme ở tầng 3.
Hai tuần trước bố mẹ có mua một ngôi nhà 3 tầng, có một căn phòng nhỏ đối diện với phòng tầng 3 nới bme em ngủ, căn nhà nằm sâu trong khu đô thị xây từ năm 2009 rồi. bme em mua nhà để cho em tiện việc đi lại. Hiện tại em đang học nam 2 đại học Giao THông. Chủ nhà tên C trước nói vì căn nhà trước mua của một người đàn ông nhưng vì chuyển sang nước ngoài nên bán cho. Hồi chú C mua cách đây khoảng 5 tháng rồi ạ. Nhưng chú bảo là muốn về quê sống nên bán lại. Hôm đó em với bố em đến ngôi nhà và gặp chú ấy. Chú ấy dẫn vào xem các phòng, em thấy ngôi nhà này được lắm, các thiết bị còn mới, có 7 cây lộc vừng trồng xung quanh nhà, trước cửa sổ phòng em có cây to lắm, phải nói là to nhất trong 7 cây. Chuyện xảy ra vs cái cây này em sẽ kể sau. Khi chú C mời 2 bố con em uống nước, em cảm thấy nước có vị lợ lợ các bác à, Cái vị này không hẳn là vị lợ của bột nêm Vidan hay lợ của mí đường mà lợ kiểu chua chua ấy! Một điều lạ nữa là hôm đó trời nắng và nóng lắm, thế éo nào ngồi trong phòng không có điều hòa mà vẫn cảm thấy lành lạnh. Em có hỏi lại :”chú bật điều hòa à” Chú ấy kêu :”từ hồi chú ở thì chưa bao giờ phải bật điều hòa vì xung quanh trồng nhiều cây xanh” Em ngó ở phòng khách thì nổi bật có treo một bức tranh rất to, tranh một đứa bé gái kháu khỉnh lắm. Thấy em nhìn lâu thì chú nói :”Đây là ảnh đứa con gái của chủ nhà trước, chú thấy đẹp nên vẫn giữ nó đấy”. Kết thúc cuộc gặp, sau khi thống nhất giá cả, cách thức giao dịch vì bố con em xin phép về, hẹn ngày gần nhất ạ. Em tưởng sau khi bố con em đi thì chú sẽ ở đó rửa chén, ai ngờ bỗng ket”””””””””””””” một tiếng dài phát da từ cái then cổng sắt. Chú khóa cổng lại rồi chào 2 bố con em lần nữa.
Giờ em cài lại win đã, reset lại mấy lần rồi…Nếu sớm thì em viết tiếp luôn cho các bác
Sau hơn 1 h cài lại win thì cuối cùng em cũng online được…
Đưa con em gái lên tầng ba phòng bố mẹ. Đi qua cái căn phòng nhỏ trên tầng 3 ấy, căn phòng này em nói qua một chút: nó rộng tầm 20 mét vuông, bên trong phòng chỉ có 1 cửa sổ nhỏ, lúc nào cũng đóng chặt. Phòng đựng đồ linh tinh đủ thứ. Cái đáng sợ nhất của căn phòng đó là mấy con búc bê, gấu bông cũ để trong góc tủ các thím à. Đến giờ em vẫn chưa dám đụng vào nó. Em phát hiện ra đống đồ chơi này cách đây 4 ngày thôi. Lần đầu tiên em vào căn phòng này thì đã có cảm giác bất an, cái cảm giác như mình đang bị theo dõi, đang bị nhìn từ đằng sau lưng. Chuyện là sau khi chuyển nhà mới, một đống đồ lủng củng quần áo, giầy dép, tivi … nếu chưa kịp bày đều cho vào đây! Bên trong có một cái tủ gỗ nhìn cổ và đẹp lắm ạ, em thắc mắc tại sao không mang vào phòng khác mà để vào đây thế này. Chính cái tủ này có chứa nhiều gấu và búc bê ở đằng sau cánh tủ, nếu không mở hết cỡ thì sẽ không biết. Loại gấu bông Teddy nhỏ nhỏ ấy. Chính lúc đầu tiên em định mang khoe đứa em nhưng thấy nó bụi quá nên thôi, em có xếp lại ngay ngắn vào chỗ cũ. Đang khởi động cái máy tính thì rùng một phát, cái điện thoại có tin nhắn. :”wtf, tml nào nhắn giờ này, làm tao tý đứng tim” Mở ra xem thì con em gái nhắn tin :”anh ơi. anh ngủ chưa. Em sợ lắm” lúc đấy bao nhiêu sợ hãi, bực tức tan biến hết. Em gái em ngoan hiền lắm các thím ợ, em sai gì được nấy, em nhắn tin với nó một lúc rồi kêu nó mai đầu tuần đi sớm đi, anh đi ngủ đây, khóa cửa chặt rồi mày yên tâm. Ma làm thế éo nào được anh. (em đang dối lòng mình và các thím à).
Quay ngước lại quá khứ. Đó là hôm đầu tiên cả gia đình em đến. Sau hơn nửa buổi thì tất cả đồ đạc đã được xếp gọn vào trong phòng. Em có nhiệm vụ mang chăn, đệm vào phòng nhỏ tầng 3 mà theo chú C là nơi để đựng đồ. “wtf sao điện trong phòng vẫn còn sáng thế này” Cái bóng đèn trong phòng là màu đỏ các thím nhé, cái loại bằng quả nhót ấy. Hôm xem nhà chú C kêu dùng màu đỏ để cho bọn dán và chuột nó sợ đỡ phá. Thực sự lúc này em cũng hơi sợ sợ. các thím tưởng tượng mà xem. Cái phòng tối thui. cái ánh sáng màu đỏ đỏ, đục đục của bóng đèn nó quyện vào nhau. Khi em bước vào thì dm con mèo từ trên nóc tủ nó nhảy xuống. Lúc đấy em đứng tim luôn. Nó kêu :”ngao ngao” 2 tiếng rõ dài, nó nhìn về phía tủ chứ éo về phía em, em biết là có chuyện gì đó rồi. Hồi sưa bà nội em bảo là con mèo nó nhìn được người chết đó, sau đó nó chui qua cái khe nhỏ ở cửa sổ. Cái khe nhỏ này đã bị em bịt lại ngay trong ngày nhé! đảm bảo sẽ không có con ruồi nào lọt qua.
Tầm gần trưa thì em mang máy tính vào để kê, em chọn tầng 2 vì phòng rộng, gần cửa số tha hồ mát, Em hay đi về muộn nên không muốn làm phiền bố mẹ. Nói qua chút về phòng của em nhé: Phòng có cửa sổ rộng, cửa làm bằng gỗ, có rèm. Trong phòng có bàn, cái bàn này khá chắc chắn. Em nghĩ là bàn của con gái vì trên đó có dán mấy cái hình nữ tính lắm! Điều làm em sợ ở cái bàn này đó là trên mặt cái ngăn kéo tủ có ghi một dòng chữ chìm mà em bị ám ảnh :” con sai rồi, con xin lỗi, đừng trách con” Lúc đó em chửi thầm :” bọn trẻ trâu”.
Được một lúc thì con em đi học về. Chưa thấy mặt nó mà đã nghe rõ tiếng :”mẹ ơi,,, bố và anh đâu rồi” Mẹ em chỉ lên tâng kêu nó lên đó mà xem. Nó chạy lên thì gặp em. “Sướng nhất mày, tao và bố mang bao nhiêu đồ lên hết rồi. Xem chọn phòng nào thì chọn! lady fist” Nói vậy thôi, em quý nó lắm. Nó ngó qua tất cả các phòng rồi chọn cái phòng đối diện em ở tầng 2. …