Home Truyện Ma Kinh Dị TRUYỆN MA LỜI THỀ ĐỘC

TRUYỆN MA LỜI THỀ ĐỘC

loi the doc

Hưng không hứng thú gì khi theo mẹ vào chùa. Nhưng bà Thái thì lại phấn khởi lắm, cứ hối hoài:

– Con đi nhanh lên, sư cụ chỉ có thời giờ ít thôi, ông còn phải đi dự trai đàn ở xa mà cố gắng đợi mẹ con mình đó!

Hưng càu nhàu:

– Con nói rồi, chuyện cầu xin làm chi cho mất công, bề nào cũng…

Anh muốn nói điều gì đó, nhưng kịp ngừng lại. Bà Thái không để ý lắm, bà chỉ gấp gáp thôi:

– Nhanh chút nữa con!

Từ ngoài đường cái vào tuy là quãng đường đất khá xa, vậy mà chỉ mất chưa đầy nằm phút là hai mẹ con vào tới nơi. Ngửi được mùi hương nhang từ trong tỏa ra, bà Thái vui hẳn lên:

– Sư cụ còn chờ mình trong đó!

Bà vừa dứt lời thì từ trong chánh điện đã có tiếng vọng ra:

– Mời bà và cậu vào trong này.

Bà Thái nói nhanh với con:

– Nhớ là phải lễ phép với sư cụ đó, không được hỏi lôi thôi!

Hưng bỏ giày ra rồi theo mẹ bước tới sau lưng vị sư già đang ngồi xếp bằng trước bàn thờ Phật.

– A di đà Phật, con kính lễ thầy!

Hưng cũng chấp tay xá theo chứ không nói được như mẹ. Lúc này vị sư già mới ngẩng mặt lên, quay lại. Ông cất tiếng hiền từ:

– Thầy tưởng phải chờ lâu.

Bà Thái mau mắn:

– Dạ, đã được thầy cho phép thì đệ tử đâu dám chần chừ.

– Không phải bà, mà là cậu đây…

Hưng giật mình, anh lí nhí:

– Dạ… con… con…

Nhà sư vẫn giữ nụ cười hiền hòa, ông vừa đứng lên vừa đưa tay chỉ ra sau:

– Mình ra ngoài nói chuyện cho thoáng mát.

Theo ông ra hoa viên phía sau chùa và không đợi bà Thái lên tiếng, sư cụ Chơn Phước đã chủ động nói:

– Sao, có chuyện gì hai vị cứ nói tự nhiên, thầy nghe.

Bà Thái nói liền:

– Bạch thầy, như đệ tử thưa với thầy hôm qua, thằng con trai của con nó có vấn đề…

Không để bà nói hết, nhà sư đã nói:

– Chuyện cái tâm không được an trước ngày lấy vợ phải không?

Bà Thái giật mình:

– Sao thầy biết?

Nhà sư nói mà không nhìn Hưng:

– Sắc diện cậu đây đã nói hết điều trong lòng. Cậu không hài lòng điều gì ở người con dâu mà mẹ cậu chọn?

Bà Thái định nói thay con, nhưng sư Chơn Phước đã chận lời:

– Thầy muốn nghe chính cậu đây nói thôi.

Bấy giờ Hưng mói thật sự lúng túng:

– Dạ… bạch thầy, con…

Bà Thái khuyến khích:

– Thầy đã hỏi thì con nói thật hết cho thầy nghe.

– Cậu không phải nói hết. Chỉ trả lời thầy tại sao cậu không thích người mẹ cậu chọn?

– Dạ… không phải con không thích. Nhưng… không dám thích thì đúng hơn!

Câu trả lời của Hưng làm cho bà Thái ngạc nhiên, trái lại nhà sư thì không, ông gật gù nói:

– Đây là lời thật lòng của cậu. Vậy điều gì khiến cho cậu sợ?

– Dạ…

Bà Thái lại chen vào:

– Con sợ cái gì? Con nhỏ này là con nhà gia giáo, nói lại nết na đằm thắm mà chính con cũng nhiều lần khen. Hơn nữa con và nó từng quen biết nhau nhiều năm, từng hẹn ước nữa…

Hưng chừng như không muốn mẹ mình nói ra những điều đó, anh hơi xẳng giọng:

– Chuyện đó là của con…

Nhà sư nghiêm giọng:

– Chuyện này không đơn giản đâu.

Nghe ông nói thế, bà Thái lo lắng:

– Có gì nghiêm trọng sao thầy?

Nhà sư lại nhìn Hưng:

– Thầy nói không đơn giản không phải về phía cô gái, cũng không phải từ đôi bên cha mẹ, cũng không phải do bản thân cậu. Mà do một nguyên nhân khác…

Hơi giật mình bởi câu nói, Hưng lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt nhà sư, nhưng mới vừa nhìn anh đã vội tránh đi ngay, bởi hình như trong ánh mắt ấy như có cái gì đó khiến Hưng phát sợ!

Thấy sự lúng túng của Hưng, sư Chơn Phước nhắc:

– Hơn lúc nào hết, giờ đây cậu cần phải bình tĩnh. Bởi việc cậu sợ có liên quan tới tâm linh, nên thái độ của cậu sẽ quyết định cả cuộc đời cậu!

Vừa nghe tới đó bà Thái đã kêu lên:

– Có gì nghiêm trọng sao thầy? Trời ơi, con tôi…

Nhà sư dịu giọng:

– Chuyện này chỉ có mình cậu đây giải quyết được thôi, xin bà cứ bình tĩnh. Mà thôi, để cho dễ cả hai mẹ con, xin bà tạm ra hậu điện ngồi uống nước. Thầy cần nói thêm với cậu đây vài câu…

Bà Thái đành phải tránh đi, nhưng vẫn hướng mắt đầy lo lắng về phía con trai. Trong khi đó sư Chơn Phước chỉ nhìn về phía Hưng, không nói gì, nhưng hình như đang khuyến khích anh nói. Và Hưng nói rất thật lòng:

– Con sợ một cái gì đó vô hình! Cụ thể là mỗi khi con có ý định tới gặp Diệu Hương, người mà mẹ con định cưới cho con thì y như là con bị cái gì đó hành xác con dữ lắm, đến nỗi có lần con đang ngồi trên xe mà bị rớt xuống đất lúc nào không hay! Mà không phải một lần, nó cứ xảy ra hoài mỗi lần con gặp hay nghĩ tới cô gái ấy. Lúc đầu con tưởng mình bị bệnh, nhưng sau này ngẫm lại con mới hiểu, nếu con không nghĩ tới ai khác phái thì không có chuyện gì… Con đã đi khám bệnh tâm thần, thầy thuốc không phát hiện bất cứ bệnh tật gì ở con. Con hoang mang quá, mà ngày mẹ con muốn con cưới vợ cũng không còn xa nữa. Vậy con phải làm sao?

Nhà sư trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Thầy không rành chuyện thần bí đó, nhưng nhìn khí sắc con ta đoán chắc con bị một ám ảnh gì đó lớn lắm. Ta hỏi thật, từ nào đến giờ con đã từng qua đời vợ nào chưa?

Hưng đáp ngay:

– Dạ chưa! Từ nào đến giờ con ở nhà cha mẹ, con đi học, rồi bây giờ mẹ con bắt đi lấy vợ. Con chưa hề…

Nhà sư lại thêm một phút trầm ngâm:

– Ta có nghiên cứu quẻ dịch, cho nên khi mẹ cậu và cậu chưa tới đây ta đã có bói một quẻ, ta lấy làm lạ là sao… cậu còn trẻ như vầy mà đã vướng chuyện tình trường?

Hưng lại chối bai bải:

– Không có đâu thầy! Năm nay con mới có mười tám, mà mấy năm trước con chỉ biết lo học hành…

Nhưng chợt anh khựng lại, bởi trong đầu Hưng dường như đang có một tiếng khóc nức nở của ai đó, lúc thì như vọng lại từ bên ngoài, lúc lại như đang ở trong đầu… đủ khiến cho Hưng vừa sợ hãi lại vừa như tò mò…

– Cậu sao vậy? Có phải…

Hưng đành thú thật:

– Con đang nghe ai đó khóc! Mà điều này cũng thường xảy ra! Người ta chỉ khóc văng vẳng thôi, vậy mà con nghe như triệu triệu lời trách móc, đay nghiến… Con làm sao bây giờ đây thầy?

Nhà sư đột ngột đặt tay lên giữa trán của Hưng trong vài giây rồi nói nhanh:

– Cậu mắc nợ ai đó một lời thề hay một lời hứa gì đó quan trọng lắm!

Hưng chợt thoát ra khỏi trạng thái đang mắc phải sau câu nói của nhà sư Nhưng anh vẫn không thừa nhận:

– Con không hề có điều gì với ai hết! Hay là…

Trong đầu anh lại tiếp tục nghe những âm thanh như lúc nãy, điều này khiến Hưng hiểu rằng hễ anh chối bỏ điều như nhà sư nói thì anh bị… ai đó làm cho rơi vào tình trạng khó chịu này!

Sư Chơn Phước bỗng đứng dậy, ông nói dứt khoát:

– Cậu về suy nghĩ kỹ lại coi, mình có phạm điều gì như thầy vừa nói không? Phải tìm ra căn nguyên thì mới hy vọng giúp cậu thoát qua trạng thái này.

Ông ra ngoài báo cho bà Thái:

– Bà đưa cậu ấy về đi, không có gì đáng lo cả. Nhưng theo thầy thì bà nên hoản chuyện tính cưới vợ cho cậu ấy, cho đến khi nào tự cậu ấy thấy cần.

Bà Thái lo lắng định hỏi thêm, nhưng nhà sư đã lặng lẽ bước về chánh điện, bắt đầu buổi kinh sáng như thường lệ. Mà một buổi cầu kinh của thầy thì kéo dài đến giữa trưa, không gì làm cho ông bỏ dở buổi kinh…

Hưng giục mẹ mình:

– Mình về thôi, má!

Suốt trên quãng đường về dù bà cố dò hỏi, nhưng Hưng không hé răng nửa lời về buổi trò chuyện với nhà sư. Chỉ khi về đến gần nhà Hưng mới đột nhiên nói:

– Con muốn đi qua bà nội!

Bà Thái ngạc nhiên:

– Qua bên đó làm gì con, để bữa khác đi cho sớm, bây giờ gần giữa trưa rồi, đây qua đó đến hơn trăm cây số.

Nhưng Hưng vẫn cương quyết:

– Con có việc này cần lắm, con phải đi!

Chưa bao giờ bà Thái thấy con như vậy! Bà nghĩ có lẽ nhà sư đã nói gì đó nên Hưng mới gấp đi như thế. Bà đành phải chấp thuận, nhưng căn dặn:

– Nếu liệu không về sớm được thì con ở bên đó ngủ với nội, bữa sau về cũng được.

Hưng đáp gọn lõn:

– Vài bữa con mới về!

° ° °

Thấy cháu nội về bất ngờ, bà nội Năm đã ngạc nhiên, mà bà còn ngạc nhiên hơn khi Hưng hỏi:

– Nội nhớ ông giáo Luận không nội?

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x