Home Truyện Ma Người Khăn Trắng Truyện Ma Người Khăn Trắng Phần 1

Truyện Ma Người Khăn Trắng Phần 1

Hương Lan tỏ vẻ sợ nên đứng lui ra sau vài bước, bởi trước mắt cô ông Hoàng Huy trông giống như một con thú dữ từng bị thương đang toát lên sự căm thù:
– Cô khiếp hãi rồi ư?
Hương Lan lắc đầu để xua đi nỗi run sợ bật ra từ lồng ngực. Cô cố giữ âm thanh để nói không lạc giọng:
– Thưa, tôi đâu có sợ. Chỉ tại ông làm cho tôi phải giật mình.
Sắc mặt ông Hoàng Huy dịu xuống nhưng cũng chưa hẳn đã dễ nhìn. Ông đứng trước pho tượng thứ hai mươi sáu ngắm nghía hồi lâu rồi mới quay sang phía cô nói:
– Đừng chạm mạnh vào “con búp bê” này nhé! Nếu cần thì cho nó mặc áo khoác một thời gian.
Hương Lan chợt đề nghị:
– Pho tượng này không khỏa thân, tôi nghĩ ông nên cho phép “con búp bê” thứ mười lăm mặc áo hoặc choàng tấm khăn sẽ thích hợp hơn. Nó sẽ không làm cho người chiêm ngưỡng cảm giác ngượng.
Vừa nghe qua, ông Hoàng Huy đã phản đối kịch liệt:
– Ồ, không được. Tôi muốn “con búp bê” thứ mười lăm này mãi mãi phải như thế!
Hương Lan nói theo suy nghĩ:
– Tôi có cảm tưởng đây là sự trừng phạt.
– Cô muốn nghĩ sao cũng được miễn là đừng làm gì trái ý tôi.
– Sao ông không đắp tượng nam mà chỉ chuyên về phụ nữ?
– Đó là cái “gu” mà bản thân người sáng tạo mới hiểu rõ.
– Tôi xin mạn phép nói ông là người rất đam mê phụ nữ.
Nói xong, Hương Lan vội đưa tay lên bịt miệng vì biết mình sắp sửa làm cho ông chủ nổi giận. Thái độ hoảng hốt của cô đã khiến ông Hoàng Huy quên mất cơn thịnh nộ không cho nó có cơ hội tuôn ra. Ông ngó cô rồi nói với vẻ châm chọc:
– Có gan nói còn biết sợ gì.
Hương Lan lí nhí:
– Tôi xin lỗi.
Ông Hoàng Huy chưa rời mắt khỏi cô:
– Dường như đàn bà thường thích phạm sai lầm để rồi chỉ vuốt ve đàn ông bằng một câu nói nhẹ nhõm như vậy!
Tuy rất kiêng dè ông chủ nhưng Hương Lan vẫn cãi lại:
– Không phải thế! Riêng bản thân tôi không phải là hạng người như ông nói.
– Cô cũng có cá tính đặc biệt đó.
– Cám ơn sự nhận xét của ông.
– Hương Lan, cô đã có người yêu chưa?
Đột nhiên bị tra hỏi chuyện thầm kín, mặt Hương Lan đỏ lên:
– Ông muốn biết đời tư của tôi để làm gì ạ?
Thái độ của ông Hoàng Huy đổi khác:
– Nếu không thích nói thì thôi vậy. Chuyện riêng mà phải không?
Rồi chẳng chờ trông thấy sự phản ứng của Hương Lan, ông Hoàng Huy bước ra khỏi cửa hiệu với dáng đi mệt mỏi. Hương Lan nhìn theo trong lòng chợt dấy lên niềm thương hại vì cô hiểu dù cao ngạo, bẳn gắt thế nào ông ta vẫn là một kẻ cô độc không có sự ấm áp của tình người.
Đã sắp tới giờ đóng cửa hiệu để ra về, Hương Lan bỗng phát hiện ra có kẻ gian đang ẩn nấp sau lưng pho tượng thứ mười lăm. Cô hoảng hốt toan kêu hét ầm lên thì tức thời bị hắn lao ra dùng tay bịt lấy miệng. Tiếng nạt của hắn nghe quen quen:
– Cô không được kêu la!
Hương Lan run giọng hỏi:
– Anh… anh là ai?
Kẻ đang khống chế cô dường như có ý định đùa bỡn nên hắn bật cười từ phía sau:
– Là ai cô không cần phải biết nếu như còn muốn sống để hưởng cuộc đời tươi đẹp.
Mặc dù rất sợ trước tình huống nguy hiểm bất ngờ này, Hương Lan vẫn kịp thời trấn tĩnh để tìm cách thoát thân. Cô cố cựa quậy bờ môi đang bị kiềm chặt bởi một bàn tay cứng nhắc:
– Buông ra đi kẻo tôi ngộp thở chết bây giờ.
Câu nói của kẻ gian từ phía sau lưng cô vọng bên tai:
– Yên tâm đi, cô không thể chết được đâu bởi chiếc mũi xinh đẹp của cô vẫn còn hít thở khí ôxy đều đều mà.
– Nhưng anh muốn gì ở tôi?
Tên kia bặm trợn:
– Tất nhiên tôi không hề có ý định vào đây để đánh cắp những pho tượng nặng nề này.
Vừa nghe thấy vậy, Hương Lan đã lạnh toát cả người. Cô lắp bắp:
– Anh… anh định làm gì tôi?
Kẻ gian có lẽ thuộc vào hàng ưa dí dỏm. Hắn buông lỏng bàn tay bịt miệng cô để làm động tác xoa nhè nhẹ bờ môi mọng đỏ của cô. Ngay lập tức hắn phải bị trả giá:
– Á!
Thì ra Hương Lan đã cắn vào ngón tay hắn, ngón tay đã dám xúc phạm bờ môi trinh nguyên của cô. Và nhờ thế mà Hương Lan đã thoát ra khỏi sự kiềm tỏa của kẻ gian. Cô bất ngờ đến há hốc cả mồm vì kẻ gian đáng nguyền rủa trước mặt cô chính là anh chàng thanh niên đã một lần gặp và đấu khẩu cùng nhau trên phố. Khoảng sửng sốt của Hương Lan đủ để cô tiếp tục bị khống chế. Nhưng lần này cô không tỏ ra sợ hãi nữa, mà giãy giụa ầm ĩ lên:
– Buông ra mau! Bộ anh không còn nghề nào để làm sao mà lại đi ăn cướp?
Gã thanh niên đang nắm giữ cô nghệch mặt ra:
– Tôi ăn cướp hồi nào?
– Không ăn cướp mà lại chơi trò quái đản như vậy hả?
Hương Lan hất hàm.
– Chỉ tại cô buộc tôi phải làm thế.
Nghe đính chính, Hương Lan phồng mồm mắng:
– Ai buộc? Ai khiến? Dẫu anh có nói gì cũng không lấp liếm được hành vi phạm tội của anh đâu. Tôi thông báo cho anh biết, anh chọn lầm nơi để cướp rồi, bởi đây chỉ là một cửa hiệu trưng bày hàng mỹ nghệ cho người ta đến coi chơi chứ không phải nơi mua bán. Nếu muốn cướp tiền thì hãy tìm đến các tiệm kim hoàn kìa.
Hai cánh tay gã thanh niên buông thõng cùng với bộ mặt khá căng thẳng:
– Tôi không hề có ý định xấu xa này. Chẳng qua là tại cô định tri hô nên tôi mới buộc lòng phải làm thế!
Vừa thoát khỏi sự khống chế, Hương Lan vội giữ khoảng cách an toàn cho mình rồi mới tranh cãi tiếp:
– Trong tình huống vừa rồi bất cứ người nào cũng đều phải la to lên cả.
– Nhưng tôi đâu có làm hại cô.
– Ai mà dám tin lời của anh.
– Thì cô hãy kiểm lại thân thể mình coi đã mất miếng thịt nào chưa.
Làn da mặt Hương Lan nóng rân ran:
– Chưa mất thịt, nhưng anh đã lợi dụng để đụng vào người tôi.
Gã thanh niên khẽ mím môi:
– Vậy cô đụng lại vào tôi cho huề.
– Ai thèm chứ. Nể tình đã gặp gỡ hôm nọ, tôi không truy cứu nhưng anh phải ra khỏi đây ngay.
Hương Lan cong môi hứ. Gã thanh niên vụt xuống giọng:
– Mong cô tỏ rõ lòng tốt thêm chút nữa để tôi được nán lại đây vài giờ.
Hương Lan la toáng lên:
– Không được. Đã tới lúc tôi phải đóng cửa hiệu để về. Anh đừng bày trò ma quỷ để thực hiện ý định xấu. Những pho tượng này nặng lắm, chẳng thể tự di chuyển đi nơi khác mà không bị phát hiện đâu.
Đến lượt gã thanh niên gãi đầu:
– Trời ơi, biết nói sao cho cô hiểu. Tôi thật sự không phải là kẻ cướp đâu mà.
Hương Lan hoạnh họe tới nơi, tới chốn:
– Không tự nhận ăn cướp thì phải có lý do chính đáng việc đột nhập vào cửa hiệu của tôi.
– Chỉ tại cô không chịu nghe thôi. Nếu mà tôi là tên cướp thật sự thì tôi đã xơi tái cô nãy giờ rồi, không để cô có cơ hội đứng đó mà ti toe cái miệng.
Lời gã thanh niên làm tim Hương Lan thóp lại rồi nhói lên một cái thật đau. Nhưng cô phải công nhận rằng gã nói đúng. Cố tỏ ra hòa nhã, cô nhìn kẻ đối diện bằng ánh mắt khác hơn:
– Anh nói đi. Sao anh phải ẩn nấp trong cửa hiệu để khiến tôi hiểu lầm?
Gã thanh niên không đáp thẳng vào câu hỏi mà chỉ ra hướng ngoài:
– Trước khi tôi kể lại sự tình thì nhờ cô bước ra xem những tên khủng bố tôi còn lẩn quẩn bên ngoài không.
– Lại chuyện gì nữa đây? Anh thuộc thành phần nào trong giới xã hội đen mà để bị rượt đuổi?
Hương Lan trợn mắt lên. Gã thanh niên thở hắt ra:
– Cô toàn đặt để cho tôi những vai trò ghê gớm. Nếu tôi là một tay anh chị thật sự tôi đâu cần phải trốn chui, trốn nhủi trong cửa hiệu này làm gì.
– Vậy thì anh nói đi.
– Tôi nghĩ cô đâu có tin tôi thành thật.
– Anh đừng kéo dài thời gian nữa, tôi cần phải đóng cửa hiệu để về.
Gã thanh niên đề nghị:
– Cô có thể cho tôi lưu lại cửa tiệm này tới sáng mai được không? Tôi xin hứa sẽ không đụng chạm vào vật gì cả.
Thêm lần nữa, Hương Lan tỏ thái độ sửng sốt:
– Anh đang đùa đó hả?
Bàn tay gã thanh niên chạm vào tay cô:
– Không. Tôi đang rất nghiêm túc. Tôi cần cô giúp đỡ để tránh tai họa.
Vừa chợt nghe những lời lẽ ấy Hương Lan rùng mình, toàn thân run lẩy bẩy:
– Ôi, tôi đang nghe điều gì vậy?
Gã thanh niên vội trấn an:
– Cô đừng quá sợ hãi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu tôi được cô giấu trong cửa hiệu này.
Rồi thấy Hương Lan cứ trố mắt ra nhìn mình, gã giải thích cặn kẽ:
– Để tôi nói rõ cho cô biết về tình hình của tôi hiện tại. Kể ra thì đúng là giúp người mang họa vào thân. Hồi trưa này khi tôi đang làm công việc phụ hồ ở đoạn đường đằng kia thì trông thấy một sự kiện bất bình, hai tên côn đồ ức hiếp thằng bé bán báo để trấn lột tiền nên liền ra tay ngăn cản. Không ngờ cứu giúp được người khác thì lại rước tai họa vào thân, ít phút sau bọn côn đồ đã đem mã tấu tới chỗ làm tìm tôi. May nhờ anh bạn đồng nghiệp tinh mắt đã kịp thời báo lại nên tôi mới chạy thoát và lần vào cửa hiệu này ẩn náu suốt nãy giờ.
Nghe xong Hương Lan ngẩn ngơ nửa tin, nửa ngờ:
– Liệu lời của anh có phải là thật không? Người đời bây giờ có lắm trò lừa bịp lắm, tôi không thể dễ tin.
Gã thanh niên giậm hai chân xuống nền gạch, vẻ mặt bực dọc:
– Cảnh giác cao như cô rất tốt, nhưng không phải vì thế mà cô lẫn lộn vàng với thau, đen với trắng.
– Hứ. Anh biện hộ cho mình nhiều rồi đấy.
Có lẽ không còn lời nào để giải thích thanh minh cho mình nữa, gã thanh niên bèn thả người ngồi phịch xuống giữa nhà lưng dựa vào pho tượng thứ mười lăm:
– Ấy coi chừng anh sẽ làm nó hỏng.
Hương Lan hối hả chộp vai áo gã lôi dựng dậy, mắng luôn một tràng:
– Liệu anh có đền nổi chúng hay không? Toàn là những thứ vô giá cả. Ông chủ của tôi mà trông thấy chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ đuổi tôi và anh ra khỏi cửa hiệu này.
Thái độ gã thanh niên bất cần:
– Đuổi thì đi! Nếu không gặp sự cố, dẫu có yêu cầu tôi cũng chẳng ham ở lại. Mà trong cửa hiệu ngoài pho tượng này đây thì có gì hấp dẫn đâu.
Hất mặt vào pho tượng thứ mười lăm, ánh mắt gã thanh niên như đắm chìm sự đam mê khiến Hương Lan nổi cáu:
– Anh đúng là người có cái đầu đen tối.
Gã thanh niên cải chính:
– Không phải đen tối mà là biết chiêm ngưỡng nghệ thuật.
– Chiêm ngưỡng gì? Nghệ thuật gì? Cái kiểu nhìn của anh chứ. Mắt “dê cụ” thì có.
– Nói năng như thế mà không biết xấu hổ hả? Cô thấy tôi sàm sỡ bao giờ chưa mà dám dùng từ “dê cụ” gán cho tôi?
Bị vặn lại Hương Lan lúng túng đáp không xuôi:
– Tôi… tôi nói tại ánh mắt của anh!
– Tôi phản đối sự nhận định lệch lạc ấy. Chẳng qua tôi thích ngắm pho tượng này vì nó có sức thu hút người khác mà thôi.
Hương Lan nói toạc suy nghĩ mình:
– Bởi vì nó khỏa thân, nó làm cho cánh đàn ông các anh không thể không ham muốn.
– Phụ nữ các cô tâm lý hơn nam giới rất nhiều.
Gã thanh niên liền cười cợt. Bây giờ kẻ bị ngượng là Hương Lan bởi tự cô đã làm cho rối rắm tình hình. Nếu như gã thanh niên này đang nuôi ý đồ xấu trong lòng thì cô tránh sao được gã chứ. Để bảo vệ tiết hạnh. Hương Lan bèn dịu giọng:
– Tôi không tranh cãi với anh nữa. Nhưng anh làm ơn hiểu cho rằng tôi chỉ là một kẻ giúp việc thôi. Tôi không thể giao cửa hiệu cho anh.
– Ôi, tôi có yêu cầu lớn lao đến như vậy. Tôi chỉ xin được nán lại để tránh họa rồi sẽ rời khỏi ngay ấy mà.
Hương Lan ngước nhìn đồng hồ rồi nhấp nhỏm:
– Muộn nửa giờ rồi, tôi phải ra về.
Gã thanh niên nhấn mạnh một câu nói:
– Nếu cô tin tôi là người ngay thì cứ khóa cửa hiệu lại. Tôi tự nguyện làm “tù nhân” của cô tới sáng mai.
Rất nóng lòng ra về, lại thêm sự lì lợm của gã thanh niên, Hương Lan không thèm đắn đo nữa. Cô khoác chiếc ví lên vai rồi hượm quay lưng:
– Tôi sẽ nhốt anh rồi đi trình báo với cơ quan chính quyền tới giải quyết.
Nào ngờ gã thanh niên lại mau mắn chấp nhận:
– Đồng ý gấp. Vì như thế tôi đã được bảo vệ, còn sợ gì.
Nói xong gã tự tìm cho mình một chỗ ngả lưng mà không màng đến sự bực dọc của Hương Lan:
– Tôi sẽ yên tâm chờ cô nhờ người tới giải vây. Nhưng cố gắng mau lên nhé! Tôi cũng không thích phải sống trong tâm trạng của kẻ bị giam cầm đâu. Hơn nữa tôi lại còn chưa ăn bữa cơm chiều.

Tức mình, Hương Lan dấn mạnh đôi chân bước ra ngoài không để lại lời nào. Cô xoay tròn ổ khóa nơi cửa kính, rồi thả tấm cửa sắt chắc chắn bên ngoài xuống. Dẫu có thuật tàng hình tên thanh niên kia cũng không thể thoát ra ngoài khi cô chưa quay trở lại. Với ý nghĩ như vậy, Hương Lan tạm yên tâm bỏ đi nhưng chỉ được một khoảng cách ngắn cô đã phải dừng chân ngoảnh đầu ngó về phía cửa hiệu với nỗi lo âu khác rằng không biết gã khùng ấy có phá phách gì các pho tượng hay không?

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận