Truyện Ma Có Thật
  • Truyện Ma
  • Truyện Ma Hay
  • Đăng truyện
  • Truyện Ma
  • Truyện Ma Hay
  • Đăng truyện
  • Truyện Ma Thành Viên
  • Truyện Ma Hay
  • Truyện Ma Kinh Dị
  • Audio Truyện Ma
Next

Bà Năm Phước - Chương 1

  1. Home
  2. Bà Năm Phước
  3. Chương 1
Next

Tiếng nhạc chát chúa ầm ầm vang lên trong căn phòng nhỏ . Ngọc Trâm đang ôm chặt chiếc điện thoại , chốc chốc lại lăn lộn rồi cười lên sung sướng , đoạn lại hôn gió và ghì chặt chiếc điện thoại vào lòng với vẻ mặt mãn nguyện .

– Sao con mở nhạc lớn vậy Trâm ? Làm phiền bà con hàng xóm rồi họ chửi nhà mình đấy !

Tiếng bà Năm Phước bị tiếng nhạc ầm ĩ át đi , Ngọc Trâm với tay vặn nhỏ loa rồi gắt lên :

– Cái gì ? Bà nói cái gì cơ ?

Bà Năm Phước thở dài nhìn đứa con gái mới mười sáu tuổi, đang tuổi ăn học rồi ôn tồn bảo :

– Con mở loa nhỏ thôi , đừng làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi chứ !

Ngọc Trâm cắm chiếc điện thoại vào ổ sạc , rồi nhìn bà Trân rít lên đầy bực dọc :

– Bà không thấy tôi đang nghe nhạc à ? Hàng xóm nào bước qua cái nhà này xem ! Tôi đập chết mẹ nó chứ ở đấy mà ý kiến, phàn nàn ! Mà tôi có thấy đứa nào đâu ? Bà ý kiến đúng không ?

Bà Năm Phước nhìn con chau mày rồi vẫn bằng chất giọng nhẹ nhàng mà trách cứ :

– Con á ! Con gái mà hỗn hào , mở mồm ra là chửi tục , chửi thề ! Con gái người ta phải để ý lời ăn tiếng nói chứ !

Ngọc Trâm hất lọn tóc vàng ra sau lưng rồi liếc xéo mẹ mình :

– Mệt quá ! Bà im đi ! Nói mãi không chán à ?

Bà Năm Phước nhìn đống quần áo bày bừa trên giường , mỗi nơi một cái thì lên giọng nhắc nhở :

– Con gái mà quần áo bừa bộn , con xem lại cái nếp ăn ở của mình đi !

Với tay lấy chiếc áo mỏng khoác lên , đứa con gái ngỗ nghịch gầm lên :

– Bà im mồm đi ! Cả ngày chỉ biết lải nhải suốt vậy ?

Bà Năm Phước đang dọn đống bừa bộn , thấy con gái mặc chiếc áo mỏng tanh , hở cả rốn thì thốt lên :

– Con đi đâu giờ này ? Có biết đêm hôm ra đường mà ăn mặc thế này nguy hiểm lắm không ? Xã hội phức tạp lắm con ơi ! Nghe lời mẹ đi con !

Ngọc Trâm rút điện thoại rồi bước xuống giường nhìn bà Trân khiêu khích :

– Đi đâu thì kệ mẹ tôi ! Bà quản được à ? Ở nhà cũng không yên , ra ngoài thì cằn nhằn . Bà làm ơn im giùm tôi một lúc được không ?

Bà Năm Phước nhét đống quần áo đã được gấp gọn gàng và hộc tủ rồi hỏi :

– Thế con đã học bài chưa ? Cô giáo nói dạo này con học hành đi xuống lắm đấy ! Sắp thi đến nơi rồi …

Ngọc Trâm gào lên :

– Học ! Học cái mẹ gì mà suốt ngày học ? Nhắc đến là nhức đầu à !

Nói rồi , Ngọc Trâm giận giữ tính bỏ ra ngoài thì tiếng ông Kha gầm lên làm nó giật mình :

– Cái gì vậy ? Cái gì mà đêm hôm ầm ầm lên vậy ? Mày nha … con mất dạy … mày nói chuyện với mẹ mày vậy hả ? Bây giờ mày còn ăn mặc thế này đi đâu ?

Ngọc Trâm ngồi xuống giường nhìn hai ông bà như thách thức :

– Đi đâu thì kệ mẹ tôi ! Liên quan gì tới ông bà à ? Bố dượng mà ông làm như bố ruột tôi không bằng ! Bố tôi còn không bao giờ căn vặn tôi , ông là cái thá gì mà có quyền hỏi

Ông Kha hầm hầm sắc mặt chỉ tay vào mặt đứa con riêng của vợ mà quát :

– Mày mà bước chân ra khỏi nhà này , tao đánh mày gãy chân !

Ngọc Trân đứng phắt dậy , đưa mặt giễu cợt :

– Ông ngon nhỉ ? Ngon thì ông đánh tôi cái xem !

Ông Kha giận sôi máu , rít lên qua kẽ răng :

– Mày tưởng mẹ mày nuông chiều mày mà mày được thói hỗn láo à ? Hôm nay tao dạy cho mày biết phép tắc cái nhà này

Tiếng bà Năm Phước sụt sùi van vỉ :

– Thôi con ơi ! Mẹ xin con …

Mặc cho bà Năm Phước ôm ghì lấy mình và luôn miệng xin xỏ .Ngọc Trâm sấn sổ tới gần và ngước mặt lên :

– Ông đánh tôi hả ? Này … đánh đi … ông đánh đi lão già …

Bốp !!

Ông Kha không kìm được giơ tay tát một cái trời giáng vào mặt đứa con gái hỗn hào làm nó ngã lăn ra giường . Tiếng bà Năm Phước bàng hoàng thốt lên trách móc :

– Trời ơi … con ơi là con … sao ông lại đánh con hả ?

Ngọc Trâm cũng không vừa , giơ tay lên xoa mặt , miệng bù lu bù loa :

– Ông đánh tôi hả ! Ông là cái thá gì mà dám động vào tôi !

Con bé gạt tay mẹ mình ra rồi gào lên :

– Bà xéo ra kia cho tôi !

Ông Kha cú lắm , run giọng với vợ :

– Con hư tại mẹ , cháu hư tại bà . Bà nuông chiều nó quá để nó được đằng chân , nó lân đằng đầu . Nó có coi ai trong cái nhà này ra cái gì đâu ? Bà để tôi dạy nó ! Không thì nó theo cái thằng cô hồn kia chỉ có mà hỏng đời thôi !

Ngọc Trâm nhìn ông Kha đầy giễu cợt :

– Cô hồn ? Ông nghĩ ông là ai ? Thằng bán than nghèo nàn mà dám bảo người yêu tôi là cô hồn ? Ông nhìn lại bản thân ông chưa ? Bất quá có khác gì thằng ăn mày không ?

Mặc cho vợ đang ghì chặt mình , ông Kha vẫn gầm lên :

– Đồ mất dạy ! Mày lấy tiền ở cái nhà này rồi mày mang đi ăn chơi với nó . Mẹ mày không cho thì mày làm mặt nặng , mặt nhẹ … mày tưởng đồng tiền làm ra dễ dàng lắm à ?

Ngọc Trâm cong môi chửi tục :

– Ông im mẹ cái mồm ông đi !

Đoạn quay sang nhìn bà Năm Phước mà gằn hắt :

– Bà tránh ra cho tôi ! Bà là cái loại chưa đoạn tang chồng , rồi đem cái loại này về chung sống . Để hôm nay lão đánh đập tôi đấy ! Bà vừa lòng bà chưa ?

Bà Năm Phước khuỵ xuống ôm tay con gái mà khóc lóc :

– Trâm à ! Mẹ xin con mà … mẹ xin con !

Ngọc Trâm gạt mẹ mình ra rồi cầm điện thoại chạy luôn ra khỏi nhà . Ông Kha thở dài rồi tiến lại đỡ vợ mình dậy và quay mặt ra hướng cửa gầm lên :

– Nghịch tử ! Thứ con mất dạy mà !

Tiếng cãi nhau ầm ầm phát ra tại căn nhà gỗ ọp ẹp trong khu phố nghèo là ở nhà bà Năm Phước – một người đàn bà nghèo khổ năm nay đã ngoài bốn mươi . Dường như cái khu ổ chuột này đã quá quen với tiếng cãi nhau , chửi bới nên chẳng ai thèm quan tâm .

Bà Năm Phước cũng như bao người dân cùng khổ ở cái khu nghèo nàn , nằm xa nội thành Hà Nội này . Mấy trăm hộ quanh đây đều là dân tứ xứ đổ về , lấy công việc chân tay làm kế sinh nhai mà đắp đổi miếng ăn , miếng mặc qua ngày . Theo vòng xoáy của xã hội , bà Năm Phước chọn nghề ” đẩy phụ ” làm kế mưu sinh . Cái nghề nặng nhọc ấy thì chẳng cần chữ nghĩa gì , chỉ cần có sức khoẻ là được .

Mỗi khi có chuyến hàng nặng từ mấy chiếc thuyền buôn ở sông dỡ lên bờ , bà Năm Phước chỉ cần è cổ mà đẩy giúp chủ thuyền lên bờ là có tiền . Công việc nặng nhọc đó chỉ đem lại thu nhập hơn hai trăm ngàn một ngày , cùng với tiền công chở than của chồng mình là ông Kha , lại nuôi hai đứa con đang tuổi ăn học nên có phần chật vật lắm .

Hai mươi năm về trước

Bà Năm Phước là một cô gái dịu dàng, mộc mạc nét đẹp của cô thôn nữ chân quê . Hai mươi hai tuổi , bà nên duyên với một người đàn ông nghèo . Ở với nhau có hai mặt con một trai, một gái .

Chồng bà cũng xuất xứ từ gia đình bần nông nên của ăn, của để trong nhà không bao giờ có . Cuộc sống nghèo túng với hai đứa con nheo nhóc làm ông đánh liều bảo bà cùng lên Hà Nội để thay thời đổi vận .

Cuộc sống của hai vợ chồng và hai đứa nhỏ cứ lầm lũi giữa Hà Nội hoa lệ . Dù miếng ăn , miếng mặc còn đói kém nhưng trong căn nhà ổ chuột chưa bao giờ ngớt tiếng cười .

Trách con tạo xoay vần , mà nghiệt ngã đã đến với chồng bà khi đang xây dựng cho một căn nhà ba tầng thì trượt chân té xuống đất . Chủ thầu chỉ đưa chồng bà đi thăm khám qua loa rồi thanh toán tiền công ông làm, và ném thêm cho bà ba triệu bạc để thang thuốc .

Sức khoẻ của ông cứ thế yếu dần , rồi ông ra đi trong một đêm Hà Nội ầm ầm giống tố . Trước khi trút hơi thở cuối cùng , ông đã cầm tay người bạn chí thân của mình đặt vào tay vợ mà thều thào :

– Kha ơi …. mày sống …. ráng lo cho vợ … cho con tao … tao nhờ mày …..

Ông Kha là người đàn ông thâm tình , nặng nghĩa . Nên hết lòng chuyển xác bạn mình về quê mà an táng cho trọn nghĩa tử . Nhớ lời bạn dặn , ông luôn ở bên chăm sóc cho mẹ con bà Năm Phước . Sau hai năm đoạn tang , ông thắp lên ba nén nhang rồi khấn vái trước tấm di ảnh trắng đen , trên chiếc bàn thờ bạn mình mà xin thực hiện lời hứa năm nào .

Sau khi bà Năm Phước chảy hai dòng nước mắt xúc động mà gật đầu đồng ý . Kể từ đó , ông Kha dọn hẳn vào sống cùng ba mẹ con và trở thành cha dượng của hai đứa nhỏ .

Không quản nắng mưa dãi dầu , ngày mưa cũng như ngày nắng . Người dân trong cái khu ổ chuột này bắt gặp ông làm việc luôn chân tay . Khi thì còng lưng chở mấy tạ than đi giao trong nội thành , khi thì đánh mớ cá tôm ở con sông ….

Có kẻ bảo ông gàn dở , đem cả thanh xuân mà cưới người đàn bà hai con . Bà Năm Phước cảm cái nghĩa tình ấy , nên tình cảm vợ chồng gắn bó lắm .

Nhưng thời cuộc cứ thay đổi theo năm tháng . Sau khi cha ruột mất , con gái út của bà là Ngọc Trâm lại sinh ra cái thói ương bướng hư hỏng . Bà Năm Phước vì thương con nên chẳng bao giờ mắng mỏ con bé bao giờ . Thành thử từ lúc nào nó giao du với đám bạn xấu , ông Kha cũng mấy lần khuyên nhủ :

– Bà mà làm thế là hại con bé đấy , các cụ đã bảo thương thì cho roi cho vọt , ghét thì cho ngọt cho bùi . Bà mà không nghiêm khắc có ngày nó hỏng to . Lúc ấy có hối cũng chẳng kịp đâu . Nó đang tuổi dở người , thấy hào nhoáng hư danh là lao theo ngay !

Bà Năm Phước cũng hiểu đạo lí đó , nhiều lần cũng thủ thỉ nhỏ to nhưng con gái bà luôn bỏ ngoài tai . Dần dà , nó quen với đám bụi đời mà trốn học . Lại còn trộm tiền nhà mà mang đi , lao đầu vào thói hư tật xấu . Đã vậy, về nhà nó còn hỗn hào với bà .

Tối nay , sau bao nhiêu uất ức dồn nén . Ông Kha đã thẳng tay tát cho con bé một cái vậy mà nó đùng đùng bỏ đi , cả một đêm không về làm ông bà đứng ngồi không yên !

Thằng con trai lớn của bà thì đang học đại học ở nội thành Hà Nội . Thành thử trong căn nhà gỗ ọp ẹp đó chỉ có ba người .

Bẵng đi ba ngày mà bóng dáng con Trâm vẫn bặt vô âm tín . Bà Năm Phước hoảng loạn lắm , thấy bóng ông Kha vừa phanh chiếc xích lô ngoài sân, bà đã lao ra cầm tay chồng khẩn khoản :

– Ông ơi ! Mấy ngày rồi mà con bé không về . Hay là ông chở tôi đi báo công an đi ! Tôi .. tôi bất an lắm !

Ông Kha kéo cái khăn mặt ướt sũng trên cổ , lau nhanh mồ hôi đang chảy dài trên mặt mà cáu bẳn gắt lên :

– Bà lo lắng làm gì cho cái ngữ mất dạy ấy ? Nó có chân đi thì có chân về ! Bà cứ chiều nó quá nên nó sinh hư , nó đi lần này thì sẽ có lần khác ! Vác cái mặt về đây thì tôi dạy cho nên người !

Next
thanh-giao
THÁNH GIÁO
Chương 8 Tháng 10 7, 2024
Chương 7 Tháng 10 7, 2024
khuc-ca-doat-hon
KHÚC CA ĐOẠT HỒN GIỮA ĐÊM KHUYA
Chương 32 Tháng 9 30, 2024
Chương 31 Tháng 9 30, 2024
hoa-quy-hon-nguoi-me
Bảo vệ: HOÁ QUỶ HỒN NGƯỜI MẸ
Chương 5 Tháng 9 30, 2024
Chương 4 Tháng 9 30, 2024
Truyện Ma Có Thật

Là website chuyên về truyện ma lớn nhất Việt Nam. Bao gồm nhiều thể loại kinh dị, truyện ma có thật, truyện ma ngắn, truyện ma nguyễn ngọc ngạn, truyện ma người khăn trắng  và nhiều thể loại truyện ma có thật khác

    © 2025 Madara Inc. All rights reserved