Long kể là, hồi trước khi lên Hà Nội, nhà cậu ở một ngôi làng thuộc Bắc Giang. Hồi đó mảnh đất nhà Long rộng lắm, nhà Long lại có truyền thống làm tương để đem bán. Tương nhà Long làm rất thơm ngon, do ông nội và bà nội Long làm. Phải nói là gia đình thuộc vào loại khá giả vì tương bán rất được, cộng thêm cái ao cá và mấy thửa ruộng mà gia đình Long cũng có của ăn của để. Thế nhưng mà, lòng người hiểm ác, ở đời con người ta có một cái tính, đó là ghen ăn tức ở. Khi thấy một ai đó làm được cái gì hơn mình, là có một số người tìm mọi cách phá hoại, hoặc phải làm hơn người đó mới được. Chính vì cái lí do đó, mà có nhiều hộ làm tương khác thường ganh ghét ông bà nội cậu, cũng chỉ vì tương họ làm bán ra không đắt hàng như tương nhà cậu.
Hồi đó Long đang học cấp một, cậu là một cậu bé nghịch ngợm nhưng học được. Cái đợt bà nội Long ốm, cậu thương bà lắm. Mỗi lần đi học về, Long thường đến bên bà và kể cho bà nghe hôm nay đã làm những gì ở trường. Long không biết rằng bà mình có nghe thấy gì không, nhưng cậu ta vẫn kể, vẫn tâm sự cho bà mình nghe như lúc bà cậu ta còn khỏe. Cái sáng hôm đó, trước khi đi học, Long đứng bên giường bà và chào bà để đi học.
Câu chợt nghe bà mình nói nhỏ một vài điều:
– Sao bố mẹ chưa đưa con đi học? Muộn giờ đi học của con rồi.
Lúc đầu Long cứ nghĩ là bà hỏi mình, rồi cậu đáp vội lại:
– Bà ơi, con chưa muộn học đâu, vẫn còn sớm mà.
Thế rồi bà của Long cứ nói như vậy hoài. Rồi mẹ Long tiến lại đặt tay lên vai Long và nói:
– Chắc bà nội đang mê man nên nói linh tinh đó con ạ. Thôi con ra bố đưa đi học đi không có muộn học.
Long mặt buồn thiu, vì cậu cứ tưởng bà nội đã khỏe và nói chuyện lại với mình. Thế rồi mẹ Long dắt cậu ta ra để bố cậu đèo đi học. Vừa quay mặt đi,Long còn nghe bà nội câu ta nói nhỏ:
– Mẹ mua cho con cái này đi, con hứa sẽ học chăm mà.
Nhưng Long cứ nghĩ là bà đang mê man, nên cậu không nói gì. Chỉ vội ra xe để bố đèo đi học. Chiều hôm đó, Long thấy vô cùng ngạc nhiên khi người đi đón mình không phải là bố mình, mà là bác hàng xóm, tên là Vương. Leo lên xe máy, Long hỏi:
– Bác Vương ơi, bố cháu đâu sau không đến đón cháu ạ?
Bác VươNg nói tránh đi:
– Bố mẹ cháu đang ở nhà lo cho bà nội cháu.
Long lại hỏi:
– Thế bà cháu đã khỏe lại rồi ạ?
Thấy như không thể nào giấu Long sự việc được nữa. Bác Vương hạ giọng và nói:
– Long à… bà cháu… mất rồi.
Long ngồi đằng sau nghe xong câu nói đó, như không tin vào tai mình, cậu ta nước mắt lưng tròng:
– Bác nói sao… bà cháu…
Bác Vương thở dài, bèn nói nhỏ hơn:
– Bà cháu… mất rồi…
Nghe xong câu đó, mà Long trên đường về òa khóc, khiến cho bác Vương dỗ dành thế nào cũng không được. Về đến nhà, Long chạy ù ngay vào trong phòng, nơi bà nội đang nằm. Cậu vẫn đeo cặp, ngồi xuống lay người bà nội mà nói:
– Bà ơi… bà đừng bỏ cháu mà đi, bà ơi…
Thấy cảnh đó, không ai cầm được nước mắt. Mẹ Long cũng không cầm được nước mắt, chỉ chạy lại an ủi Long:
– Thôi con à, bà mất rồi… con đừng quá buồn… bà bây giờ đang ở trên trời đó, con cứ ngoan đi… Rồi bà sẽ phù hộ cho con…
Tuy có nói vậy, nhưng Long vẫn khóc lóc thảm thiết. Lúc đầu, làm cách nào cậu cũng không chịu rời xa bà nội. Mãi đến khi cả bố cậu và ông nội cậu vào dỗ dành mãi, cậu mới chịu buông ra. Đợi khi họ hàng tới đông đủ, bố cậu mới gọi xe đưa bà nội cậu vào nhà xác, để lo liệu cho việc tang lễ. Thật đáng buồn thay cho bà nội của Long, những lời nói của bà Long mà cậu nghe được trước khi đi học, chính là những lời nói từ quá khứ. Người xưa có một quan niệm rằng, trước lúc một ai đó ra đi, con người ta một là nhìn thấy cả cuộc đời mình hiện ra trong chớp mắt. Hai là người đó sẽ được sống lại những giây phút hạnh phúc nhất đời mình, và có lẽ đối với bà nội của Long, một trong những quảng thời gian hạnh phúc nhất là khi bà còn là một đứa trẻ, còn được đi học, được vòi vĩnh mua quà. Không lâu sau, Long có một đêm nằm mơ thấy bà nội hiện về, khắp mình tỏa ánh hào quang, bà ngồi bên Long, xoa đầu và nói rằng sẽ phù hộ độ trì cho đứa cháu yêu quý của mình.
Bà nội Long mất được hai năm. Thì có hai chuyện lạ đã xảy ra đôi với gia đình Long. Thứ nhất, là món tương mà ông nội cậu làm không còn được thơm ngon như ngày xưa nữa, mà giờ mỗi lần tương làm xong là có mùi hôi tanh rất khó chịu. Điều này càng ngạc nhiên hơn là công thức làm tương không có gì thay đổi, vẫn một công thức từ hồi làm cùng bà nội của Long đến giờ, vậy mà tại sao lại có hiện tượng này xảy ra. Điều thứ hai còn đáng sợ hơn gấp trăm ngằn lần, đó là Long bị ma trêu ghẹo. Nhớ có nhiều đêm, Long nằm ngủ thường mơ ma quỷ hiện về. Lắm đêm Long ngủ thì người giật đùng đùng, còn la hét trong mơ nào là “Tha mạng cho cháu” rồi thì “Bố mẹ ơi cứu con”… Cứ như vậy gần hơn một tháng, lúc đầu bố mẹ Long tưởng con mình coi phim và chơi game nhiều quá bị ám ảnh, nên cấm tiệt luôn. Nhưng sau một thời gian quản lý chặt chẽ, thấy con mình vẫn như vậy. Lúc này bố mẹ Long bắt đầu thực sự lo lắng vì không biết có chuyện gì sảy ra. Rồi được một tháng sau, thì Long ốm nặng, cậu sốt cao, toàn thân mỏi mệt không thiết ăn uống gì. Thấy tình trạng của Long có vẻ xấu đi, bố mẹ Long đã đưa cậu đi khắp bệnh viện, dùng cả đông y và tây y nhưng không có gì tiến triển.Cái điều lạ kì ở đây là, tại sao các bác sĩ đều nói đây là một cơn sốt bình thường, nhưng tại sao lại sốt hơn một tháng, mà hơn nữa người Long còn gầy đi rõ rệt. Bố mẹ cậu vô cùng buồn bã, cũng đành chịu thua, để cho cái cơn sốt, mà như lời các bác sĩ nói, tự qua.
Cái tối hôm đó, Long đang nằm bẹp dí trên giường. Bố mẹ Long đang ngồi ghế coi ti vi thì chợt nghe Long hét toáng lên, cả bố và mẹ Long giật mình quay lại nhìn cậu đầy hoảng hốt. Rồi Long khóc lóc dữ hơn nữa, cậu chỉ tay về phía cửa phòng mà nói trong nước mắt:
– Bố mẹ ơi… có ma… ma kia kìa…
Rồi cậu ngồi rúm ró lại vào góc tường, bố mẹ Long quay ra nhìn phía cái cửa thì không có gì cả. Rồi họ quay qua nhìn Long, cái vẻ mặt cắt không còn giọt máu, cả người run bần bật như nói lên rằng cậu thực sự nhìn thấy cái gì đó mà họ không nhìn thấy. Mẹ Long trèo lên giường ôm lòng vào lòng để an ủi. Bố Long thì tiến lại cái cửa, ông ngó nghiêng ra phòng khách một lúc, rồi đóng cái cửa lại. Bố mẹ Long nhìn nhau mà trong lòng họ buồn nói không nên lời, ngay cái giây phút này đây, họ như hiểu ra rằng, có chuyện gì đó thực sự đang xảy ra với gia đình mình, và nhất là với con họ. Sau hôm đó, bố mẹ Long có lên chùa xin một sợi dây chuyền mặt Phật về cho cậu đeo, với hy vọng cậu mau tai qua nạn khỏi. Nhưng ngay cả khi có vòng mặt Phật đeo, cậu vẫn không đỡ hơn chút nào. Long vẫn còn sốt cao nằm trên giường bệnh, và thỉnh thoảng đang nằm, cậu vẫn hét lên kinh hãi, vì liên tục nhìn thấy nhưng bóng ma lởn vởn ngay ngoài cửa, hay như bên cạnh cửa sổ. Theo như lời Long kể với bố mẹ cậu, đó là một người con gái mặc đồ rách rưới, cứ đòi dắt cậu đi đâu đó. Nhiều khi quá chán nản, bố mẹ Long chỉ còn biết ôm nhau mà khóc, họ không còn cách nào khác để giúp cậu con trai mình.
Thấy được tình cảnh như vậy, ông nội của Long bèn nhờ người bạn mình, là ông Tự giúp đỡ. Hôm đó ông Tự đến thăm nhà, coi phong thủy, và rồi đến coi Long ốm đâu ra làm sao. Nói Về ông Tự, ông không phải là thầy bùa hay gì gì cả, chỉ đơn thuần là ông coi bói và có duyên với cõi âm. Ông Tự coi kĩ phong thủy nhà Long, rồi đến bên Long ngồi một lúc. Sau đó ông Tự gọi bố mẹ Long và ông nọi ra ngoài nói chuyện để Long nghỉ ngơi. Ra đến ngoài sân trước, ông Tự đặt tay lên vai ông nội Long thở dài mà nói:
– Tôi nghĩ coi bộ ông phải chuyển nhà đi rồi.
Ông nội và bố mẹ Long vô cùng ngơ ngác, họ nhìn ông Tự chằm chằm. Ông Tự thấy vậy vội giải thích:
– Tôi thấy phong thủy nhà này rất hợp với ông và người nhà ông, tuy có điều rằng, không hiểu vì sao mà ám khí nặng nề lắm.
Ông nội và bố mẹ Long lại càng ngơ ngác và không nói lên lời. Ông Tự vội nói tiếp:
– Chả là nghe qua lời ông kể, tôi nghĩ có lẽ nhà ông bị bỏ bùa rồi.
Lúc này mẹ Long mới vội hỏi:
– Nhưng làm sao lại bỏ bùa nhà cháu ạ? Và bằng cách nào ạ?
Ông Tự nhìn mẹ Long thở dài:
– Có thể là vì họ ganh ghét với việc buôn bán tương của nhà ta nên mới làm vậy. Việc bỏ bùa thì đơn giản lắm, bốc một nắm đất trước cửa nhà người mình muốn bỏ bùa, mang đến cho thầy tà. Đọc địa chỉ, tên những người trong nhà. Sau đó thấy tà đọc thần chú, phái một oan hồn đến quậy phá. Cho nên, đó có thể tạm coi là lời giải thích cho việc tương nhà mình làm không còn thơm ngon như ngày trước nữa.
Rồi ông Tự quay lại, nhìn về phía trong nhà, nơi mà Long đang nằm nghỉ mà nói:
– Chỉ thương thay cho cháu Long, có lẽ nó hợp tuổi với cái vong đang quấy nhiễu nhà này nên oan hồn mới đang cố câu hồn cháu nó, để thế chỗ cho nó.
Nói đên đây, chợt bố mẹ Long rưng rưng nước mắt, còn ông nội Long mặt xa xẩm xuống. Ông Tự quay qua nói với ông nội Long:
– Thành thật xin lỗi ông, tôi không thể giúp gì được. Thậm chí cháu Long còn chưa đến mức nguy kịch có thể vì phong thủy nhà này vẫn trấn được mạng cháu, hoặc cũng có thể cháu nó chưa tới số mà thôi.
Đang nói đến đây, chợt con chó vàng đang nằm trong nhà chạy vội ra, sủa về phía ông Tự ầm ỹ như giận dữ điều gì lắm. Bố Long vội quát lớn:
– Ki! Im lặng nào!
Ông Tự nhìn thấy con chó vàng, chợt như hiểu ra điều gì đó. Rồi ông quay qua nói với ba người:
– Cháu Long rồi sẽ tai qua nạn khỏi thôi. Nhưng tôi khuyên thật, khi cháu khỏi bệnh hoàn toàn rồi, mọi người nên tính đến chuyện chuyển nhà sớm nhất ngay khi có thể.
Nói đến đó, ông Tự chào từ biệt mọi người ra về, bỏ lại bố mẹ và ông nội Long đứng đó mà trong lòng còn rất nhiều câu hỏi đặt ra.