Ngày trước ở quê mình còn nghèo lắm, trường mẫu giáo và tiểu học từ lớp 1 đến lớp 3 chung với nhau được xây ở nhà Vuông, mà phần trước bạn nào có theo dõi truyện của mình sẽ biết những chuyện ma mị ở đây. Còn từ lớp 4 trở đi phải đi 7, 8km, ra trung tâm xã mới có trường học. Trên đường ra xã toàn là đường đất thôi, mùa nắng thì bụi, mùa mưa thì sình lầy thôi rồi. Trên con đường đó phải đi qua một cái cầu ngày trước có tên là cầu Dĩ. Cây cầu này bắt qua một con suối nhỏ, cầu được làm bằng những tấm ván gổ ghép lại với nhau, hai bên không có rào bảo vệ gì cả. Do cầu nằm ở dưới thấp hơn so với đường đi, nên xuống cầu có một cái dốc cao lắm, xe ai mà đứt thắng thì coi như thã hồn cho trời luôn. Mùa nắng thì không sao vì nước ở dưới suối chỉ qua đầu gối một chút thôi. Còn mùa mưa thì không thể nào diễn tả được. Khi nghĩ đến Bình Dương, người ta sẽ nghĩ đây là một vùng đất cao yên bình, không bị chịu ảnh hưởng nhiều của thiên tai lũ lụt như các tỉnh miền Trung và miền Tây. Nhưng ở nơi mình thì khác, vào năm 1999 lúc này mình học lớp 1, năm đó trời mưa bão nhiều lắm. Có hai học sinh lớp 7 trong ấp của mình, buổi chiều đi học về, hôm đó trời mưa to lắm, cộng thêm những đợt mưa của những ngày trước, nên nước suối lên cao qua khõi mặt cầu, chỉ nhìn thấy nước thôi, không thấy cầu đâu cả, muốn qua cầu phải nhắm hướng mà đi. Nhưng mà xui cho hai học sinh đó, khi qua cầu nước chảy xiết quá một người bị té xuống suối, rồi người kia mới nhãy xuống cứu, nhưng không ai lên được cả. Cho tới sáng hôm sau người ta mới tìm thấy xác, cách đó cả cây số. Cả tuần sau mới tìm thấy chiếc xe đạp còn sót lại. Người nhà ra đó khóc như chết lên chết xuống. Thấy cảnh đó ai củng không kiềm được nước mắt. Rồi thời gian củng qua, đến năm 2003 mình học lớp 4 và củng phải ra trung tâm xã học, lúc đó dù xa nhưng vẩn phải đi xe đạp, vì ba mẹ còn phải lo làm việc, đâu ai rãnh đưa rước mình, và điều quan trọng là bắt buộc củng phải đi qua cây cầu “tử” đó. Lúc này cây cầu xuống cấp nhiều hơn, có nhiều đoạn cây bị mục nát tạo thành những lổ to nhỏ, như cái tô củng có, cái mâm củng có khắp mặt cầu, mỗi lần đi qua mình sợ lắm, kèm theo cái dóc cao chót vót nữa càng tạo thêm độ nguy hiểm khi qua cầu. Năm đó trường mình tổ chức cấm trại, buổi đêm sau màn văn nghệ thì mọi người chuẩn bị đi ngủ, nhà trường củng tạo điều kiện cho học sinh ở lại trường ngủ và nếu học sinh nào có người nhà đến rước thì cứ về rồi sáng vào tiếp vì cấm trại còn ngày mai nữa. Lúc chiều mình đi xe đạp tới trường và định là tối ngủ lại, nhưng mà lớp mình ai củng được ba mẹ chở về hết rồi, một mình ở lại thì thôi đi về nhà còn cảm thấy an ủi hơn. Và mình quyết định ra về lúc ấy là gần 10h rồi, mình cứ thong dong đạp xe. Nhà hai bên đường cứ thưa dần thưa dần và không còn nhà ai cả khi gần tới dốc cầu, trời 16 trăng sáng thấy rõ mặt đường nên củng yên tâm, hai bên đường là những hàng cây tràm tỏa mùi hoa thơm nhẹ nhàng, mình thích ngửi mùi hoa tràm lắm. Vừa đạp xe vừa hít thở không khí đêm lành lạnh, kèm với mùi hoa tràm thì còn gì bằng, nói thật lúc đó dù có đi một mình, mình củng chẳng thấy sợ gì cả. Khi xuống dốc cầu, hai bên đường những cây tràm cao to che hết ánh trăng, không khí trở nên lạnh đột ngột. Khi đi đến những khu vực nhiều cây cối ban đêm chắc ai củng cảm thấy lạnh như vậy. Mình cứ thả xe từ từ xuống dốc, nhưng mình giật mình khi thấy hai người mặc áo trắng như học sinh đang ngồi bỏ chân xuôi theo dòng nước và mặt thì củng cúi nhìn xuống xuối, quái lạ giờ này là giờ nào rồi mà còn học sinh ngồi trên cầu như vậy, mình biết chỉ có thể là cái đó thôi. Mình sợ lắm muốn quay xe trở lại, nhưng mà không được vì đang đổ dốc cầu với lại tự dưng cái thắng xe mình nó không ăn, mặc cho mình bóp cở nào xe vẩn chạy ào ào xuống cầu. Mình chỉ biết giử tay lái thật chặt, lao xuống cầu như con thiêu thân, và củng biết đang sắp lao vào hai con ma kia. Khi gần tới đầu cầu, xe mình vẩn còn chạy tốc độ nhanh mặc dù mình không hề đạp, y như là có ai phía sau đẩy xe mình vậy. Mình thấy hai người đó đứng lên, quay ra nhìn về hướng mình, nhưng mình không nhìn rõ mặt, chỉ thấy hai gương mặt một màu trắng toát, không thấy mắt, mủi, miệng đâu cả. Rồi hai cái bóng cả người xuống, thả rơi tự do xuống nước. Nhưng mà mình chắc chắn là không nghe tiếng ùm hay bất cứ tiếng động nào, khi có người từ trên cao nhãy xuống nước. Chỉ ngoại trừ, tiếng kêu ken két của cái thắng xe mình. Khi qua hết cây cầu, mình thở phào nhẹ nhõm và cái thắng xe củng hoạt động lại bình thường. Mình cố gắng đạp thật nhanh về nhà, về tới nhà mình leo lên giường và không biết gì nữa, sau đó mình bị bệnh phải nghĩ học ba ngày. Từ ngà định mệnh đó, mình chẳng dám qua cây cầu ấy vào ban đêm nữa. Đến năm 2006, mới có cây cầu bê tông thay thế. Và năm 2011, ở quê mình thành lập khu công nghiệp nên một cây cầu khác được được dựng lên to hơn song song với cây cầu bê tông cũ để thuận tiện cho việc xe tải qua lại. Và cây cầu cũ ấy, bị bõ hoang tới bây giờ. Mới đây, khoảng tháng 9/2016, chiều hôm đó trời mưa rất to, nước suối dân lên mấp mé mặt cầu có một người đàn ông từ trên chiếc cầu cũ vì buồn chuyện gì không biết, mà nhảy xuống suối tự tử. Cho tới chiều hôm sau, người ta mới vớt được xác và chở về quê ở ngoài Bắc ngay trong đêm. Không biết có dính dáng gì tới hai cái bóng người mình thấy lúc xưa không, nhưng mà mình hy vọng đừng có thêm chuyện gì xãy ra ở cây cầu này nữa.