Tôi cố an ủi mẹ, song bản thân thì đang toát mồ hôi lạnh đầy tay. Mẹ đăm chiêu nhìn tôi tiếp lời :
- Hay sáng nay con đi luôn đi, mẹ không an tâm để con ở nhà thêm ngày nào nữa.
Đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi cũng gật đầu, quyết định đi đến nhà bác Tiến sớm hơn dự kiến.
Trời đã tảng sáng, tiếng gà gáy vọng từ đống rơm nhà hàng xóm, tôi uể oải đứng dậy về phòng. Một đêm sợ hãi, cùng những điều khó tin, nó khiến tôi mệt mỏi và muốn ngủ một giấc.
- Con về phòng ngủ đã, tầm buổi trưa mẹ gọi con dậy nhé !
- Thế con định mấy giờ đi ?
- Chắc hai giờ chiều đi ạ.
Bước chân rệu rã lên từng bậc thang, tôi ngã người lên tấm chiếu gỗ. Buổi sáng sớm, vô cùng mát mẻ, ánh trăng cũng đã lặn, chỉ còn lại mình tôi trong căn phòng, suy nghĩ về những điều mà mình vừa trải qua, và nghe thấy. Liệu mọi thứ là thật, hay chỉ là sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, hoặc một vụ giết người liên hoàn trong cái làng quê đầy u ám này.
Mải suy nghĩ nên ngủ từ lúc nào, trong giấc ngủ, cứ chập chờn hình bóng điên khùng, da đen nhẻm, cùng đôi mắt đen tuyền của dì hiện lên. Giọng chửi của dì văng vẳng ngoài đầu ngõ như cái thời còn nhỏ tôi đã từng nghe thấy.
Bỗng giật mình khi dì tiến tới gần gọi lớn :
- Dung ơi ! Dung ơi !
Tôi mở choàng mắt ra, lúc dì tới gần, với gương mặt đầy máu, tóc rối ren, rủ xuống, che đi gần hết mặt.
- Dung ! Mẹ đây !
Tôi khuya mạnh, gạt cánh tay mẹ, khiến mẹ ngã nhào, tay đập mạnh vào thành giường, nghe một tiếng rắc. Mơ hồ chạy tới đỡ mẹ dậy.
- Mẹ có sao không ?
Mẹ ôm chặt cánh tay dường như đã bị gãy, khi ngã, cơ thể đè lên. Tôi sợ hãi hô lớn một tiếng xuống dưới nhà :
- Bố ơi ! Bố ơi !
Tiếng gọi gấp rút làm bố cũng vội vàng chạy lên, chân nện uỳnh uỳnh vào nền bậc cầu thang lên tầng hai.
- Có chuyện gì thế ?
- Hình như mẹ bị gãy tay rồi bố.
Bố chạy tới :
- Bà có sao không ?
- Đi viện thôi ông, tay tôi không cử động được nữa rồi.
Bố dìu mẹ xuống nhà bắt taxi, tôi cũng lẽo đẽo theo sau. Không ngờ chỉ một cú va đập nhẹ, lại khiến mẹ có thể gẫy tay như vậy. Cái số đen đủi đã tới thì có làm gì cũng không tránh nổi. Nước mắt giàn giụa, phụ bố đỡ mẹ. Thấy tôi lo lắng, mẹ liền giảm bớt căng thẳng dỗ dành tôi.
- Mẹ không sao, chỉ là gãy tay thôi, đi viện bác sỹ bó bột là khỏi mà, đừng khóc nữa.
Bất giác mẹ chạm vào cánh tay tôi giãy nảy lên :
- Con bị sốt rồi.
Bố lúc này mới nhìn tôi, gương mặt tiều tụy, đỏ bừng lên. Bố sờ vào trán tôi, phát hiện tôi bị sốt rất cao. Bố giục taxi đi nhanh, chở hai mẹ con tới viện.
Tôi cảm giác cơ thể mình lâng lâng, khó chịu, miệng khô khốc vì mất nước. Trời trưa nắng chang chang, nhưng cơ thể tôi lại lạnh ngắt.
- Mẹ ơi con lạnh quá !
Tới bệnh viện huyện, cổng viện cũ mèm như lâu không được sơn sửa. Thường ở quê, mọi người hễ có bệnh gì là đi phòng khám tư nhân, hoặc lên tận tuyến tỉnh. Vì vậy, bệnh viện huyện thường ít người lui tới, kinh phí xây dựng không có, nên nó càng xuống cấp trầm trọng.
Tôi cố gượng, tự mình đi vào bệnh viện. Mùi nước khử trùng xộc lên mũi, nó khiến tôi dần lịm đi, không còn biết gì nữa. Tiếng mẹ và bố gọi ngay bên cạnh mà tôi không sao mở mắt ra được.
Đến khi tỉnh lại thì trời cũng đã tối. Nằm trên chiếc giường sắt ọp ẹp, màu sơn xám đã bị rỉ sét. Tôi cựa mình, tiếng giáp nối của các thanh sắt vang lên cọt kẹt.
Bất chợt, nhìn ra cửa sổ, hình bóng một người phụ nữ tóc dài đến ngang hông, quay lưng về phía tôi. Cô ấy nghe thấy tiếng giường của tôi kêu lên, liền quay lại. Một gương mặt vô cùng đẹp và thanh tú, nước da trắng nõn nà, đặc biệt là đôi mắt trong veo, nhưng cảm tương nó có một chút gì đó vô cùng quen thuộc như đã nhìn thấy ở đâu đó.
- Dung ! Đi theo ta !
Một chất giọng ấm áp, mềm mại phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cô ấy.
- Chị quen em ạ ? Chị là ai ?
Người phụ nữ đó chỉ khẽ mỉm cười, tiến lại gần, cầm tay tôi kéo ra ngoài. Đôi tay cô ấy lạnh ngắt, không hề có sức sống. Nhưng không hiểu sao, có một thế lực nào đó, khiến cho tôi đi theo chị. Không gian xung quanh, phát ra một mùi nồng nồng như có chuột chết lâu ngày ở đâu đó.
Ngoài trời vẫn còn tối đen, có một vài người nhà bệnh nhân còn đang ngủ say trên ghế ngoài hành lang. Cứ như vậy, chị kéo tôi về phía cuối dãy hành lang, càng đi càng tối hơn.
Tôi không thể tự chủ được bản thân nữa. Cơ thể hệt như khi bị bóng đè, muốn cựa quậy, phá tan cái không khí u ám, vung khỏi bàn tay lạnh ngắt của chị, nhưng không sao thoát khỏi được.
- Dung ! Dung ơi !
Tôi sợ hãi nhảy ra khỏi yên sau xe, chạy thật nhanh, tránh xa người phụ nữ đó. Tiếng gió mạnh vi vút phía sau, hệt như tiếng gió của mùa đông lạnh lẽo phả tới người tôi. Cắm đầu chạy, không dám quay đầu nhìn lại phía sau.
Bịch.
Do đường tối, tôi va phải một cái gì đó dưới chân vô cùng cứng, ngã nhào ra phía trước. Tay bất chợt bám phải một chiếc cổ chân lạnh lẽo.
Rụt tay lại, ngước mắt nhìn lên, người đó không ai khác chính là Quang. Cậu ấy chìa cánh tay ra, đôi mắt đầy dịu hiền nhìn tôi:
“Cầm tay tớ!”
Tôi vội vàng đưa tay ra nắm lấy, nhưng cái tôi nắm được không phải là tay Quang, mà là một khúc gỗ rắn chắc. Tôi vội vàng đứng dậy trước sự truy đuổi sát nút của con ma nữ phía sau.
“Á…”
Tôi bị hẫng rơi xuống tầng tầng lớp lớp hố sâu, tôi tăm. Cảm giác như những lần tôi ngủ bị bóng đè mà không tỉnh lại được vậy. Không biết bao lâu, cái mông của tôi bị va đập mạnh vào một đống lá khô lớn. Xung quanh toàn thân tối om không một chút ánh sáng nào. Tôi căng mắt ra nhìn, tay khua khoắng khắp nơi. Bỗng một con đom đóm từ đâu bay ngang qua, nhìn thấy ánh sáng như nhìn thấy hy vọng, tôi chạy đuổi nhanh theo.
Cuối cùng tôi đã tìm ra đường thoát khi ánh trăng ở cuối đường hầm đã lấp ló. Một cánh tay giật mạnh tôi, kéo lê tôi vào một nhánh đường hầm nhỏ hơn. Cánh tay rắn chắc, lạnh lẽo, đầy dứt khoát. Tôi cố rướn người hét lớn, nhưng nó đã kịp thơi ngăn miệng tôi lại.
“Suỵt… suỵt! Tớ Quang nè! Đừng kêu! Im lặng nào!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Quang, tôi cũng dần dừng lại, không vùng vẫy nữa. Quang ghì chặt cơ thể tôi, nép vào một góc tường. Một phút sau, cái bóng trắng của ma nữ cũng vụt qua, đuổi theo tôi. Nhưng nó vừa lướt qua liền quay đầu lại. Đưa cái mũi về phía tôi và Quang khịt khịt vài cái. Tay quờ vào bên trong. Tôi nghe rõ tiếng thở gấp gáp của Quang ở phía sau. Đầu óc tôi quay cuồng vì sợ hãi.
Hơi thở của tôi trở lên nặng nhọc, nghe rõ mồn một trong sự im lặng bất thường của không gian xung quanh.
Quang quay tôi lại, chặn miệng tôi bằng một nụ hôn. Trái tim tôi lúc đó dường như đóng bằng, không thở nữa. Bao năm du học, hầu hết bạn bè đều yêu đương, hoặc sống thứ. Chỉ có bản thân tôi thực sự chưa một lần động lòng. Đây chính là nụ hôn đầu đời, nó nhàn nhạt, mềm mềm, hơi thở nồng đậm của Quang phả vào miệng tôi.
Ma nữ kia sau một hồi không tìm thấy gì liền quay đi. Quang cũng vì thế mà buông tôi ra.
“Tớ xin lỗi! Tình thế khẩn cấp nên…”
Tôi ngơ ngẩn một hồi cũng kịp trả lời trước sự ngượng nghịu của Quang.
“Không sao! Tớ hiểu mà!”
Cả hai chờ đợi một lát thì cùng nhau ra khỏi chỗ ẩn nấp. Nhưng đợi chúng tôi bên ngoài, lại chính là ma nữ. Nó chộp mạnh lấy cổ tôi mà kéo mạnh. Quang hét lên, cố kéo tôi trở lại.
“Buông cô ấy ra! Tôi xin bà!”
Quang cầu xin, trong khi cổ họng của tôi nghẹt không sao thở được. Cơ thể tôi đang căng cứng vẫy vùng, dần mất đi ý thức, hơi thở yếu dần, mềm nhũn ra.
Quang thả cánh tay tôi ra, người phụ nữ cũng vì thế mà lôi tôi đi vào bên trong của màn đêm của phía sau căn hầm.
“Dừng lại!”
Giọng của Quang từ phía sau gắt lên đầy mạnh mẽ. Quỷ nữ bị giật mình, khựng người lại. Từ cửa hang đang le lói ánh trăng đó, phát ra một thứ ánh sáng chói lòa, rọi thẳng tới chỗ cả ba người chúng tôi. Gương mặt người phụ nữ trắng bệch, đôi mắt rỉ ra đầy máu, đang đưa cánh tay lên che mắt, che đi thứ ánh sáng từ bên ngoài rọi tới.
Bất chợt Quang kéo mạnh tôi ra khỏi tay của bà ta:
“Đi ngay!”
Quang đẩy mạnh tôi ra khỏi nơi đó, chỉ còn lại một mình Quang ở lại, giang hai tay chặn phía trước bà ta. Lực đẩy của Quang đã làm cơ thể tôi bống bềnh, dường như được đẩy lên tầng tầng lớp lớp của cái hang mà tôi vừa rơi xuống.
Càng lên cao, hơi lạnh càng giảm dần, sự ấm áp cũng bao trùm lên xung quanh cơ thể tôi hơn.
“Dung! Dung! Con hãy mở mắt ra!”
Tiếng khóc nức nở của mẹ khiến tôi bừng tỉnh. Mở mắt ra đã thấy bố mẹ ngồi ngay bên cạnh. Nước mắt mẹ giàn giụa nhìn tôi, còn bố mắt cũng đỏ hoe, cố gắng che đi sự yếu đuối.
“Con đang ở đâu đây mẹ?”
“Đêm qua bố không thấy con trong phòng, liền đi tìm thì thấy con đang bị treo cổ bên trên cành khế. May mà bố đã đến kịp, không thì con đã tắt thở rồi.”
Nói xong nước mắt mẹ lại thi nhau trào ra. Tôi lúc này còn khá yêu, nhưng vẫn cố gắng cầm tay mẹ trấn an.