Bà vừa dứt lời thì bỗng dưng có những tiếng cộp cộp như kiểu có người ném đá lên mái nhà. Đang định bụng chửi thằng nào nghịch ngu ném đá lên mái nhà người ta nhỡ vỡ ngói thì sao nhưng em nhớ ra bây giờ là gần 3h sáng thì làm gì có đứa nào rảnh mà đứng ở ngoài đường ném đá. Cứ cách nhau độ 5 phút thì lại nghe thấy tiếng đấy, bà họ ra dấu bảo mọi người im lặng rồi nói thầm:
– Nó đấy
Nó là ai? Mọi người xôn xao không biết chuyện gì đang xảy ra. Bà em nói nhỏ:
– Nó về đấy, con Hạ nó về đấy!
Tiếng ồn ào dường như tắt hẳn, mọi người ngồi im, những hình ảnh trong câu chuyện bà vừa kể hiện về rõ mồn một trong đầu tất cả như một thước phim, về ông, về cô Hạ, về tất cả mọi chuyện. Không còn những tiếng ném đá nữa, nhưng bỗng dưng có tiếng khóc ré lên ở đằng sau nhà, rồi lại có tiếng cười khành khạch. Mọi người lúc này xanh mặt, nhìn nhau rồi lại im lặng. Bác em ra bàn thờ thắp hương cho các cụ và bác trai, vừa cắm hương vào bát xong thì bỗng dưng lửa bùng lên, ảnh ông em đổ vật xuống dưới bàn. Chạy vội ra chỗ mọi người đang đứng, bác vừa thở hổn hển vừa chỉ chỉ, có lẽ miệng bác đã cứng ngắt rồi, chả nói được câu nào. Mà cũng đâu cần nói, tất cả mọi người ở đấy đều đã chứng kiến hết, nét run sợ hằn rõ lên mặt của mỗi người. Kể cả mẹ em vẫn được xem là lì và bạo gan nhất cũng chả biết nói gì, người rung lên bần bật, em thì cũng không kém, nếu như nhỏ hơn 1 tý nữa khéo em khóc rồi tè ra quần luôn rồi.
– Á á á á…..
Tiếng hét của anh Quang ở nhà dưới làm mọi người chú ý. Chạy vội ra xem thì đập ngay vào mắt em là 1 cảnh tượng vô cùng kì dị. Nhà anh Quang nằm ở cuối bờ ao, đối diện thẳng với nhà bác Hoa, lúc này em thấy chị Xuyến đầu tóc rối bù, đang lững thững đi ngược lên phía trên chỗ mọi người đang đứng, không hiểu sao trời tối mà em có cảm giác mặt chị ấy rất sáng, nhoẻn miệng cười điệu cười vô cùng kì quái, trên tay cầm 1 bọc gì đó, à không phải bọc nhìn kỹ lại thì em thấy hình như nó là 1 đứa bé, có tiếng cười khanh khách phát ra từ đấy nên em đoán vậy. Chị cứ lũi thũi bước ngược về phía nhà bác Hoa. Sau 1 lúc hoàn hồn thì bà họ em bảo mọi người vào trong rồi đóng ngay cửa lại, lúc cánh cửa từ từ đóng vào hình như em thấy loáng thoáng chị Xuyến phóng vụt lên, đi rất nhanh, như là cố chạy để chui kịp vào nhà trước khi mọi người khép cửa. Cái giây phút em nhìn thấy chị như vậy nó ảm ảnh em đến tận bây giờ các bác ạ..
5p, 10p trôi qua, mọi thứ yên ắng đến dễ sợ, không thấy bên ngoài có động tĩnh gì. Đột nhiên có tiếng cộc cộc, rồi cạch cạch ở phía cửa ra vào. Em ngồi ở ngay cái ghế gần đấy mà có cảm giác như có ai đang cố mở cái cửa, mồ hôi em túa ra như tắm, em cũng không biết em sợ cái gì nữa, nó như kiểu nỗi sợ 1 con quái vật nào đó sẽ đạp tung cửa và ăn thịt mọi người vậy. Rồi mọi thứ lại im lặng, mọi người căng thẳng nhìn nhau, bỗng dưng đùng 1 cái, cánh cửa như có người đạp mạnh ở bên ngoài nó chấp chới cái then cảm tưởng như cửa có thể bung ra bất cứ lúc nào. Mẹ vẫy vẫy em vào rồi đưa cho em 1 cái bát bắt em tè vào đó, trời, bây giờ thì còn tâm trí đâu mà tè với tiểu nữa, em nhăn mặt lại, lắc đầu nguầy nguậy. Tiếng đạp cửa thứ 2 lại vang lên, cánh cửa gỗ yếu ớt hình như không chịu được nữa rồi, mẹ vùng lấy em rồi bắt em đái vào đấy nhanh lên, nhắm mắt nhắm mũi em chĩa cần câu thẳng vào bát và tè.
Lần này lại im lặng, mọi người cố gắng nín thở chờ đợi động tĩnh nhưng không thấy gì. 30p trôi qua bà họ em bắt đầu đứng lên và đi ra phía cửa, mọi người cũng lững thững theo sau. Cánh cửa vừa mở ra thì mọi người chả thấy ai bên ngoài cả, ngó nghiêng xung quanh cũng chẳng thấy gì, đang định đi xuống xem anh Quang bị làm sao thì từ chỗ nhà tắm chị Xuyến đang lững thững đi lên. Bà em hô to:
– Xuyến đấy hả, mày làm gì mà đêm hôm mò ra đấy thế con.
Không có tiếng trả lời, chị cứ bước thẳng về phía mọi người. Còn cách độ 3 mét thì từ phía sau mẹ em cầm bát nước đái em vừa tè vào đấy hắt thẳng vào người chị. Bỗng dưng chị rú lên, thằng bé bế trên tay thì cũng ré lên mấy câu the thé, mẹ em liền chạy ngay ra chỗ chị em, trên tay vẫn cầm cái cành dâu mà mẹ giữ từ buổi tối đến giờ, nhưng hình như lần này nó được nhúng nước tiểu của em thì phải, em thấy có nước chảy xuống. Mẹ nhắm mắt nhắm mũi quất, mỗi lần mẹ giáng roi dâu xuống là chị Xuyến lại rú lên những tiếng rợn người. Lần này em thấy mẹ cứ nhằm mắt cá chân của chị mà đánh, được 1 lúc thì chị vật xuống, ngất lịm, còn thằng bé thì hình như nó đang ngủ, ngủ từ bao giờ rồi đó. Cũng may là lúc chị ngã thằng bé không đập đầu xuống đất, dù nó ma nhưng vẫn mọi người vẫn coi nó là cháu, mà chẳng ai muốn thấy cháu mình bị làm sao cả. Bế thốc chị vào giường để bác em cạo gió, còn mẹ và bà thì chạy xuống dưới xem anh Quang thế nào, vừa xuống đến nơi thì mọi người thấy anh Quang nằm vật ngay trước cửa, miệng há hốc. Có lẽ vì sợ quá mà anh ngất, mẹ em tát tát vài cái thì anh tỉnh, mặt lấm la lấm lét nhìn trước ngó sau, rồi hỏi:
– Bà ấy, à không, vợ cháu đâu rồi cô
Mẹ em kể hết mọi chuyện vừa xảy ra, anh Quang mặt cắt không còn giọt máu, rồi vừa thở vừa nói:
– Cô dặn cháu dải nước tiểu ở cửa mà cháu quên mất, lúc ấy đang ngủ tự dưng cháu nghe thấy tiếng lục đục nên tỉnh. Lúc dậy cháu thấy vợ cháu đang bế thằng bé rồi mở cửa đi ra ngoài, cháu gọi nhưng không thấy cô ấy đáp lại nên chạy ra xem cô ấy bị làm sao. Nhưng vừa ra đến nơi thì cháu nhìn thấy mặt vợ cháu, à không bà ấy…..
Anh cứ lắp bắp mà không nói thành lời được, mẹ em đưa vội cho anh cốc nước rồi anh kể tiếp:
– Cháu nhìn thấy mặt vợ cháu là 1 bà nào đó đang cười nhe nhởn, cháu sợ quá thế là ngất luôn
Lại không ai nói với ai 1 câu nào, mọi người im lặng. Gần sáng bà em mới bảo với mẹ em, cũng may mà mẹ em tuổi Hổ không thì hôm qua nhà mình gặp họa rồi. Mà đúng thế thật các bác ạ, mẹ em sinh năm 1962 – Nhâm dần, từ trước đến giờ mẹ đã chẳng sợ ma rồi, mẹ bảo mẹ chỉ sợ ma đầu đen mà thôi. Hình như em là con mẹ nên nước tiểu của em ma cũng sợ hơn nước tiểu thường các bác ạ.