“Aaaaa…” tiếng hét của bố tôi vang lên vào khoảng 2h đêm.
Trong lúc tôi còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì thì mẹ tôi khóc thét ẩm ĩ
“Ông ơi…ông ơi…”
Tôi vội chạy sang phòng của bố mẹ, anh trai cũng từ phòng của anh ấy lao sang.Bố tôi đang lăn lộn trên giường còn mẹ tôi thì vừa khóc vừa lao tới ngăn cản ông tự cào cấu cơ thể mình.
Tôi phải nói là tự cào cấu, bởi lẽ bố tôi lúc này đang tự cào vào mặt mũi, đầu, cổ, ngực mình đến rướm máu mà không có dấu hiệu ngừng lại.
“Bố sao thế…” tôi lắp bắp trong cơn hoảng hốt và đờ đẫn không biết mình phải làm gì.
Còn anh trai thì phản ứng nhanh hơn, lấy chăn quấn quanh bố tôi rồi dùng người đè lên ông, sau đó quát “Mày gọi cho cấp cứu ngay…còn đứng đó làm gì…”
Tôi như người mơ sực tỉnh, vội lao về phòng lấy điện thoại gọi cho 115. Sau lưng tôi lúc ấy chỉ có tiếng gào thét của bố, tiếng khóc của mẹ cùng tiếng thở dốc mệt mỏi của anh trai.
Tôi không biết rằng tất cả chỉ là mở đầu. Mở đầu cho một chuỗi những ngày dài u ám nhất cuộc đời mình.
“Vậy…vậy bố cháu bị làm sao?”
Anh Tuấn Anh hỏi bác sỹ. Lúc này bô tôi vẫn đang giãy dụa và gào thét trên giường, mặc dù tay chân đều bị trói chặt.
“Thực ra chúng tôi đã khám rất kỹ…” bác sỹ nhíu mày nhìn bô tôi, lại nhìn chúng tôi
“Chụp CT đều không thấy bất kỳ vấn đề gì khiến bố của cô cậu bị kích động đến thế. Tôi nghĩ có thể ông ấy có vấn đề gì đó về tâm lý. Dạo gần đây ông ấy có gặp cú shock tinh thần hay trở ngại gì lớn không?”
Trong đầu tôi thoáng qua một hình ảnh mơ hồ nhưng rất nhanh trôi mất.
Anh trai tôi thì lắc đầu “ông ấy rất bình thường, sáng vẫn đi làm, chiều đi làm về thì đi thể dục thể thao. Thậm chí tối qua trước khi đi ngủ ông ấy còn cùngmẹ tôi xem phim ở phòng khách…” Bác sỹ có vẻ khó hiểu, day day trán sau đó nói “Vẫn phải tiêm thêm an thần và theo dõi, tạm thời chúng tôi phải tróiông ấy lại, nếu không ông ấy sẽ tự làm đau mình!”
Chúng tôi đau khổ vô cùng. Một người khoẻ mạnh bỗng dưng phát điên trong một đêm mà không rõ nguyên do. Gia đình chúng tôi phải làm sao bây giờ? Làm thế nào để bô tôi khỏi bệnh? Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu khiến tôi khó chịu.Đêm đầu tiên tôi chịu trách nhiệm trông bố trong bệnh viện vì mẹ tôi quá mệt mỏi, còn anh tôi có bài thi cuối kỳ ở trường.
Tôi mới học năm thứ nhất nên bài vở cũng dễ hơn, có thể nghỉ 1 vài ngày mà không ảnh hưởng đến kết quả học tập. Bác sỹ vừa tiêm cho bô tôi một mũi an thần, ông thiêm thiếp ngủ.
Tôi lặng lẽ đứng trước giường ông nhìn khuôn mặt già nua đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm của bố, rớt nước mắt. Bỗng, người đang nằm ngủ, chợt mở mắt nhìn tôi trừng trừng bằng ánh mắt vằn đỏ những tơ máu khiến tôi nhảy dựng lên lùi lại mấy bước, va cả vào tùđựng đồ đằng sau.
Khi tôi hoàn hồn nhìn lại thì lại không thấy ông mở mắt nữa, bố tôi vẫn đang ngủ. Tôi vuốt nhẹ lên ngực mình tự nhủ, có lẽ mình vừamệt quá mà sinh ảo giác mất rồi. Ngày thứ 2 sau đêm cấp cứu, bố tôi có dấu hiệu bình tĩnh hơn, không gào thét như đêm trước cũng không tỏ vẻ muốn làm đau mình nữa nên bác sỹ không trói tay ông lại.
Tuy không giãy dụa và tự cào cấu mình nhưng bố tôi lại luôn nhìn trừng trừng vào chúng tôi mà thì thầm “Nó ở dưới da tôi…”
“Nó” là cái gì?Tôi hỏi
“Cái gì ở dưới da bố cơ ạ?”Bố tôi trợn mắt nhìn tôi, xa lạ như thể không phải người bố tôi ở bên cạnh 19 năm, trầm giọng
“Nó. Nó đang ăn tôi!” Bố tôi cũng chưa bao giờ xưng “tôi” với tôi hết, chưa bao giờ.
Tôi thấy gai gai sống lưng, lui lại một bước nhìn bô như một người hoàn toàn xa lạ. Ông điên rồi ư? Thật sự điên rồi ư?
Cuối ngày thứ 2, sau khi mẹ tôi trông bố cả ngày thì tối tôi vào trông thay bà một lúc để đêm anh tôi vào trông. Bố tôi đang ngồi trên giường, an tĩnh nhìn ra cửa sổ bằng đôi mắt trống rỗng.
Tôi níu tay mẹ hỏi “Bố sao rồi mẹ?”
“Chẳng nói gì cũng chẳng gào thét nữa, chì thỉnh thoảng lẩm bầm “Nó đang ăn tôi…” tôi rõ ràng thấy mẹ tôi rùng mình, sau đó mẹ bám tay tôi nước mắt chảy dài
“Vân ơi mẹ sợ lắm, mẹ sợ lắm. Vì sao bố con bỗng dưng lại như vậy? Mẹ sợ lắm Vân ơi…”
Tôi vỗ tay bà an ủi, tiễn bà ra cửa sau đó quay trở lại giường của bố, hít một hơi thật sâu sau đó cố nở nụ cười:
“Con trở lại rồi đây, bố thấy tốt chưa ạ?”
Bố quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng, chỉ vào bụng “Nó ở trong này, đang ăn tôi…”
Nó là cái gì? Tôi kiềm chế câu hỏi trong miệng vì tôi biết nếu nghe câu trả lời từ ông ấy, tôi sẽ còn cảm thấy đáng sợ hơn tất cả những gì mình tưởngtượng.
Ngày thứ 3
Tình trạng của bố tôi có vẻ đỡ hơn, chỉ là ông ấy trầm lặng ngồi một chỗ nhìn ra khoảng không trước mặt, có đôi khi còn nói chuyện một mình hoặc thốt ranhững lời khó hiểu. Bác sỹ cho rằng ông ấy bị sang chấn tâm lý gì đó, hiện vẫn còn thất thần nhưng gia đình có thể đưa về nhà theo dõi thêm vì ông ấy không còn gào thét,giãy dụa hay tự làm mình đau nữa.
Sự thực thì ngoài tiêm an thần họ cũng không làm được gì nhiều bởi họ không tìm ra bệnh lý cụ thể nên quy vào bệnhdo tâm lý.
Gia đình tôi làm thủ tục đưa bố ra viện về nhà, vì dẫu sao ở nhà cũng tiện chăm sóc hơn là ra ra vào vào bệnh viện, ở nơi đầy mùi thuốc sát trùng đáng sợnày, không có bệnh cũng thành có bệnh.
Trở vể nhà, khi đi ngang qua căn phòng nhỏ mà trưốc đây các đời giúp việc hay ở, bố tôi bỗng sững lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa không chịu đi.
“
Đi thôi bố!” Anh tôi đẩy nhẹ vào người bố.
Bố tôi chợt nói bâng quơ “Hai cô đứng cạnh nhau cứ như là chị em sinh đôi, nhưng đều đẹp cả!”
Rồi quay đi trở về phòng của mình. Tôi đi sau bọn họ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ndi đã gần 4 tháng không có người ở, từng tầng da gà nổi lên khắp cơ thể.
Cuối ngày thứ 3.
Tôi mệt mỏi ngủ chập chờn trong phòng mình, có chút yên tâm vì bệnh tình của bố tôi đã có chiều hướng tốt lên, được về nhà, lại có mẹ tôi chăm sóc.
Tôi có một giấc mơ.
Tôi mơ thấy bố đứng trên sân thượng nhà, vẫy tay chào tôi sau đó nhảy xuống dưới đất. Tôi vùng dậy hét lên một tiếng. Cũng là lúc chó nhà hàng xóm sủa inh ỏi, tiếng người rú lên
“Aaaaaa…có người nhảy lầu…có người nháy lầu…”
Hoá ra tất cả không phải mơ, đêm đó bố tôi tự sát, là sự thật.
Tôi còn nhớ khi cấp cứu 115 đến khiêng xác bố tôi đi, có tiếng 2 y tá, bác sỹ nói chuyện với nhau “Không hiểu sao lẫn trong tử thi lại thấy 3-4 con rết, connào con nấy to bằng hai cái đũa. Lúc ấy nó còn ngọ nguậy nữa, vẫn sống thêm 1 lúc, căng tròn đầy máu, lẫn trong phổi…”
“Eo ôi. Tôi sợ nhất là rết!”
Không hiểu sao lúc ấy trong đầu tôi văng vẳng câu nói của bố “Nó đang ăn tôi!”
Đám tang bố tôi được tổ chức trong nhà tang lễ của bệnh viện sau đó gia đình chúng tôi đưa ông lên đài hoá thân Hoàn Vũ hoả thiêu.
Rất nhiều bạn bè, anh chị em đến dự và chia buồn nhưng trong lòng tôi chẳng hiểu sao lại canh cánh một câu hỏi
“Cô ta có đến không?”
Cho đến khi gần kết thúc buổi tang lễ, bác trai tôi đang đọc điếu văn cảm ơn mọi người tới đưa tiễn bố về nơi an nghỉ cuối cùng thì tôi nhìn thấy “cô ta”.
Dịu đứng đó, sắc mặt trắng bệch trong cảnh chiều 5h của mùa đông Hà Nội, mái tóc đen óng thả xuống ngực.
Cô ta mặc một chiếc váy đen dài quá đầugối, trên tay là chậu cây có duy nhất một bông hoa đỏ chót như máu. Tôi thề mình không ảo giác rằng lúc ấy Dịu đã cười, một nụ cười thoả mãn độc ác.
Cho đến lúc tôi bừng tỉnh nỗi sợ hãi tới gai người, muốn tiến ra ngoài nhìn cô ta rõ hơn thì cô ta lại “biến mất” không tăm tích.