Chương 229 (V65.1): Chinh phục (1)
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Mặc Khiêm Nhân lạnh mặt, chính hắn cũng tốt nghiệp từ Harvard nên đương nhiên biết việc lấy bằng tiến sĩ ở đó khó đến mức nào, Tô Trừng Tương lấy được chứng tỏ cô ta không quá ngu ngốc. Tất nhiên hắn không hứng thú với chuyện cô ta có thông minh hay không, nhưng quan trọng là ý trong câu Lục Tử Mạnh vừa nói, cô gái Tô Trừng Tương kia sẽ xuất hiện trước mặt hắn hoặc Mộc Như Lam sao?
Chậc, chỉ nghĩ thôi là đã thấy ghét. Trừ hắn ra, tất cả những nhà tâm lý học xuất hiện trước mặt Mộc Như Lam đều đáng ghét. Tất cả những thứ có thể đe dọa Mộc Như Lam, đều cực kì đáng ghét.
Thấy đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Lục Tử Mạnh nghi hoặc gọi, “Khiêm Nhân? Cậu có nghe được lời tôi nói không?”
Lục Tử Mạnh lo lắm, lo cho Mặc Khiêm Nhân, hơn nữa càng lo cho Tô Trừng Tương, Tô Trừng Tương không phải tiểu nhân nhưng chẳng phụ nữ nào có thể chấp nhận chuyện người đàn ông mà mình mải miết theo đuổi bỗng tự dưng yêu một cô gái khác, nhất là khi cô gái đó cũng rất rất ưu tú. Tô Trừng Tương sẽ không bỏ cuộc, ít nhất cô ấy sẽ dùng hết sức để cạnh tranh với Mộc Như Lam.
Mà đã cạnh tranh thì bắt buộc phải tiếp xúc. Mộc Như Lam có bệnh tâm thần, Tô Trừng Tương là nhà tâm lý học, Lục Tử Mạnh sợ Mộc Như Lam bị đối phương nhìn thấu. Tô Trừng Tương mà biết chuyện thì chắc chắn cô sẽ không giúp Mặc Khiêm Nhân qua mắt người Mặc gia như hắn, khi đó cuộc tình vốn xuôi chèo mát mái của Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam sẽ bị ngăn cản, mà Mặc Khiêm Nhân vốn dĩ không phải tuýp người chịu vâng lời phụ huynh, Tô Trừng Tương sẽ bị hắn căm ghét hoàn toàn, tạo thành cục diện ai ai cũng đau lòng.
“Nghe.” Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh đáp.
“Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy chứ?!” Lục Tử Mạnh có phần không thể tin nổi, mẹ nó, hắn ngồi đây lo lắng mấy tiếng liền, kết quả tên này vẫn bình chân như vại? Chẳng lẽ EQ của hắn thấp đến nỗi không hiểu hậu quả của chuyện Mặc gia phát hiện Mộc Như Lam có bệnh tâm thần hay sao?!
Mặc Khiêm Nhân nhếch môi cười châm chọc, “Cậu tưởng ai cũng có thể phát hiện thứ mà người khác không thấy à?” Đến cả hắn cũng phải dựa vào trực giác trời phú và sự thẳng thắn của Mộc Như Lam thì mới xác định được tâm lý của cô bất thường, Tô Trừng Tương kia tuổi gì? Không phải ai lấy bằng tiến sĩ cũng có thiên phú và chỉ số thông minh giống nhau, trí tuệ có thể mãi dũa từ nhỏ nhưng thiên phú thì phải trời ban mới có, mà số người có thể so tài với hắn, trên thế giới này không có quá ba.
“Mặc Khiêm Nhân!” Sự mỉa mai và khinh thường của Mặc Khiêm Nhân rõ ràng tới mức Lục Tử Mạnh hơi không vui, dù gì Tô Trừng Tương cũng là người hắn thích từ bé, tuy rằng Mặc Khiêm Nhân không thích cô ấy, coi cô ấy thua cả một sợi tóc của Mộc Như Lam, nhưng đối với Lục Tử Mạnh hắn, chỉ cần cô ấy đồng ý, hắn sẵn sàng móc tim móc phổi để yêu cô!
“Đã yêu thì tự đi mà bảo vệ, giấu trong lòng rồi oán trách là hành động của kẻ yếu đuối.” Từ khi ở cạnh Mộc Như Lam, chỉ số EQ của Mặc Khiêm Nhân có cao lên đôi chút, chí ít hắn nhận ra được Lục Tử Mạnh thích cô gái tên Tô Trừng Tương thông qua thái độ của cậu ta.
“Im đi tên chết tiệt!” Lục Tử Mạnh tức chỉ muốn đánh Mặc Khiêm Nhân, tên chết tiệt này từ nhỏ đã kiệm lời lại cao ngạo vậy mà con gái cứ thích lao vào. Làm gì có chuyện hắn chưa từng cố gắng? Nhưng liệu có tên đàn ông nào có cơ hội khi đứng cạnh Mặc Khiêm Nhân không? Hắn dám cá, các cô gái thấy Mặc Khiêm Nhân anh tuấn đẹp trai vậy rồi, đến khi nhìn sang đàn ông khác thì chẳng bì nổi!
Mặc Khiêm Nhân chuẩn bị cúp điện thoại, như biết hắn định cúp máy, Lục Tử Mạnh vội vàng nói, “Tôi không biết khi nào thì Trừng Tương tới nơi, tối qua lúc gọi điện cô ấy chỉ bảo là đã về, không nói bao giờ mới đến, tốt nhất cậu nên về nhà xem, nói không chừng cô ấy đang uống trà tại nhà cậu đấy… Đồ chết tiệt!” Lục Tử Mạnh nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt cuộc gọi, tức tới nỗi đầu bốc khói, hắn đúng là xui tám đời mới có một thằng bạn nối khố đáng ghét như vậy!
Chống tay lên hông thở sâu mấy cái, sắc mặt Lục Tử Mạnh trông có chút buồn bã, một lúc sau mới khôi phục vẻ cà lơ phất phơ thường ngày. Hắn mở tủ quần áo bắt đầu xếp hành lý, không được, hắn phải đi thủ đô, thay vì thấp thỏm ở thành phố K thì chẳng bằng tới thẳng thủ đô, để có gì còn biết mà nghĩ cách đối phó.
Cùng lúc đó.
Khu biệt thự Thanh Hòa. Hắc ốc.
Bạch Tố Tình cẩn thận kiểm tra từng cửa sổ trong hắc ốc, đóng kỹ, khóa chặt, đoạn đóng cửa căn phòng cuối hành lang tầng hai và khóa hẳn hai ổ để tránh có ai lẻn vào rồi phát hiện bí mật giống như cô ta. Sau đó cô ta thu thập vài bộ quần áo trong tủ của Mộc Như Lam, một tô mỳ ăn liền lấy từ tủ lạnh, ăn xong cầm đồ đạc ra ngoài, khóa thật kỹ cửa chính và cổng sắt.
Cô ta đứng ngoài cổng sắt, trên môi treo một nụ cười đắc ý, tất nhiên cô ta phải khóa kỹ rồi, chuyện này tuyệt đối không thể để có người thứ hai phát hiện, bí mật Mộc Như Lam cũng không được phép đến tai bên thứ ba, nếu không cô ta đe dọa Mộc Như Lam kiểu gì? Mộc Như Lam đưa Kha gia cho cô ta kiểu gì? Cho nên bây giờ cô ta tạm thời phải giúp Mộc Như Lam giấu thật kín bí mật của căn nhà này, đến khi lấy được Kha gia rồi, cô ta lật tẩy đẩy Mộc Như Lam từ thiên đường xuống địa ngục cũng không muộn! Ha ha ha ha…
Bây giờ trong túi Bạch Tố Tình chỉ còn bảy trăm đồng do cô ta nhét đại trong lúc chạy trốn khỏi chốn ăn chơi, và hai trăm đồng mà chàng trai tốt bụng cho tối hôm qua.
Bảy trăm đồng, không đủ để đi thủ đô, đã thế cô ta còn không có chứng minh thư và đang là một kẻ tình nghi bỏ trốn, không được lên máy bay, không được ngồi tàu hỏa, không được tiếp xúc với quá nhiều người, cô ta chỉ có thể tìm một chiếc xe tư nhân mà đi, tuy chậm nhưng hết cách rồi, công ty TMT chắc chắn sẽ không giúp cô ta nữa, vả lại cô ta cũng không có thời gian, sắp đến hạn cuối mà anh trai đưa ra rồi.
Bây giờ phải chịu đựng một chút để cuộc sống sau này tốt đẹp gấp trăm ngàn lần, không sao, cô ta nhất định sẽ không bỏ cuộc!
Bạch Tố Tình siết chặt nắm tay, xoay người rời khỏi biệt thự, bây giờ cô ta còn phải tìm đường qua mắt bác Bao để đi ra ngoài, cuộc đời đúng là đầy rẫy những trận chiến.
Chương 230 (V65.2): Chinh phục (2)
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Không giống Lưu Tư Lan và Tử Viên theo thiên hướng phương tây, học viện Mộ Hoa mang phong cách Trung Hoa cổ xưa, nhà ăn gỗ lim với kiến trúc cổ đặc trưng, dãy phòng học xây hình bảo tháp, rồi đình đài lầu các, cầu nhỏ sân vườn, cả ngôi trường đem đến cảm giác như xuyên qua thời không, rời xa trần thế hiện đại ồn ào.
Đồng thời, diện tích của nó cũng không thua kém Tử Viên và Lưu Tư Lan chút nào, thậm chí còn rộng hơn một ít. Thủ đô tấc đất tấc vàng mà Mộ Hoa vẫn sừng sững đứng ở đây, có thể nói là ngạo nghễ vô cùng.
Ngôi trường rộng lớn là thế nhưng số học sinh thì chưa đến năm nghìn, bởi không phải ai cũng muốn gửi con vào Mộ Hoa để rồi tương lai chúng nó phụ thuộc vào việc nịnh bợ người khác. Danh tiếng của Mộ Hoa quá tệ, không biết từ khi nào nó đã trở thành nơi tụ tập của các cậu ấm cô chiêu. Tuy nhiên ít ai biết, mỗi năm có khoảng 10% viên chức chính phủ xuất phát từ Mộ Hoa.
Ngôi trường này cất giấu rất nhiều bí mật.
Mộc Như Lam chưa nhận đồng phục Mộ Hoa nên vẫn mặc đồng phục màu trắng của Lưu Tư Lan, lúc này cô đang đứng ngó nghiêng trên một cây cầu nhỏ giữa rừng trúc xanh ngắt, phía dưới là một con suối nhân tạo trong veo, ở đó tung tăng những chú cá đủ màu.
Thật xấu hổ nhưng Mộc Như Lam vẫn phải thừa nhận, trong học viện Mộ Hoa, cô lạc đường rồi.
Rộng thế này, đường thì nhiều mà cô thì không có bản đồ, lại thêm các mảnh rừng trúc rừng cây, cô không thể nhìn một phát đã biết đằng trước có gì được, vì thế hậu quả của việc đi đại đi càn chính là hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, nên đi tiếp như nào.
Phía sau bỗng đi tới một cô gái, tóc đen dợn sóng, vóc dáng cao gầy, áo khoác đỏ, mặt trái xoan, da trắng nõn, cả người tỏa ra hơi thở ôn nhã, trông cô ta cùng lắm chỉ hai ba hai bốn tuổi nhưng đã có khí chất thành thục mê hoặc, là một người đẹp trí tuệ.
Mộc Như Lam thấy cô ta, cô ta dường như cũng thấy Mộc Như Lam. Mắt hạnh xinh đẹp thoáng vẻ ngạc nhiên, giữa rừng trúc xanh ngắt, cô đột nhiên bắt gặp hình ảnh một cô gái, cô ấy nhàn tĩnh đứng đó với nụ cười trên môi, ánh mắt cô ấy trong veo ấm áp, cả người như bao phủ một lớp sương trắng mỏng manh, ngăn cách những xô bồ chốn trần gian, trong một khoảnh khác, cô có ảo giác như mình vừa bước vào tiên cảnh và nhìn thấy thiên sứ.
Nhưng nhờ nhiều năm học tập và tin vào khoa học nên cô hoàn hồn lại rất nhanh, sau vài giây ngạc nhiên khi thấy cô gái đó mặc đồng phục Lưu Tư Lan, cô mỉm cười ôn hòa, đút tay vào túi tiến về phía Mộc Như Lam.
“Bạn học sinh này, em lạc đường à?” Tô Trừng Tương lại gần hỏi, quả nhiên giống hệt cảm giác của cô, càng tới gần cô càng thấy thư thả thoải mái, tốt quá, mới ngày đầu về nước mà đã gặp được một cô gái kì diệu như vậy rồi, đúng là một khởi đầu tốt, chuyện cô sắp làm nhất định sẽ rất thuận lợi.
Mộc Như Lam mỉm cười, vị tiểu thư này quả là đúng lúc.
Tô Trừng Tương biết Mộc Như Lam lạc đường thì cười tươi hơn, “Lần đầu tới đây đúng là rất dễ bị lạc, em muốn đến dãy năm ba thì để chị dẫn đi cho, đường ở đây nhiều lắm, thể nào em cũng lạc nữa cho xem.” Tuy cô mới vừa ra khỏi dãy năm ba nhưng mà đang vui, phí chút thời gian cũng được.
“Vậy cảm ơn chị, tiểu thư.” Mộc Như Lam mỉm cười cảm ơn, đoạn đi theo vị tiểu thư lạ mặt.
Theo con đường đá cuội gấp khúc, hai người đi vào một rừng trúc xanh tươi, bầu khí lạnh nhuần hương trúc làm tinh thần họ sảng khoái.
Tô Trừng Tương kiềm không được quan sát Mộc Như Lam, nhìn gò má xinh xắn trắng hồng, nhìn bước chân và tư thái thả bộ, càng nhìn cô càng ngỡ ngàng, vì sao trên đời lại có người chỉ đi thôi mà cũng đem đến cảm giác kì diệu như vậy? Cứ như cô ấy đang bước trên mây, nhẹ bẫng và đầy thích thú, cô ấy cười ấm áp, ánh mắt như chứa hai vầng mặt trời, có lẽ ai cũng muốn được chúng soi sáng.
“Ừm?” Nhận thấy Tô Trừng Tương đang nhìn mình, Mộc Như Lam hơi quay sang.
Tô Trừng Tương giật mình, cô hơi ngượng ngùng nhưng tâm trạng thì lại càng tốt hơn, bên cạnh đó cũng có chút tò mò, “Em vui lắm à?” Tuy không biết vì sao học kỳ này có học sinh trao đổi từ Lưu Tư Lan sang, sau khi Mộc Như Lam lên chức hội trưởng thì học viện Lưu Tư Lan đã vươn tới tầm quốc tế, nhưng học sinh hai trường kia hẳn chưa biết Mộ Hoa là nơi tập trung toàn những thành phần bất hảo, khu này không có ai còn đỡ, chỉ sợ đến khu dạy học rồi, cô bé này sẽ bị dọa khóc mất.
Mộc Như Lam gật đầu, thế giới kiếp sau tốt đẹp lắm, bầu không khí lúc nào cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào làm cô vui thích đến tột cùng.
“Hình như chị cũng rất vui.” Mộc Như Lam hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Tô Trừng Tương cười híp đôi mắt hạnh, “Vì cuối cùng chị có cũng đủ can đảm và tự tin để giành lấy thứ mình muốn.”
Tô Trừng Tương mới về nước, trước đó cô đã nỗ lực học tập không ngừng để có thể lấy được bằng chứng chứng minh địa vị của mình hoàn toàn xứng với người trong lòng. Hắn quá ưu tú, từ nhỏ đến lớn cô chỉ biết ngước nhìn, thậm chí còn ngước đến nỗi tự ti. Nếu không cố gắng đuổi kịp, không làm mình trở nên tài giỏi và tự tin hơn, thì đến cả cho mọi người biết cô thích hắn cô cũng không dám, đến cả trò chuyện với hắn mấy câu cô cũng không dám, sợ làm hắn thấy khó chịu, hoặc là thấy cô kém văn hóa.
Đã vậy cô sẽ cắt đứt liên lạc với hắn, cô muốn cho hắn một ấn tượng hoàn toàn mới, không còn là con nhóc gầy teo quê mùa năm xưa nữa, cô muốn làm hắn ngỡ ngàng, để gương mặt cô khắc sâu vào tâm trí hắn, để hình ảnh cô in hằn vào trái tim hắn.
Nhằm tránh xao nhãng việc học, cô dằn lòng không hỏi thăm tin tức về Mặc Khiêm Nhân, mãi đến khi nhận được tấm bằng tiến sĩ từ tay giáo sư thì mới kích động sắp xếp hành lý. Đầu tiên cô đi Mỹ, sau biết Mặc Khiêm Nhân đã về thủ đô thì cô lại vòng về, có điều chưa kịp đi Mặc gia, đầu đuôi là do em trai cô cãi lời ông nội, nó nằm viện chưa đầy hai giờ thì đã bỏ tới Mộ Hoa rồi ở lì trong đó, không chịu về nhà cũng không chịu gặp bác sĩ, vậy nên cô đành thăm em trai trước rồi mới đến Mặc gia, nếu không người ta biết ý của cô thì ngượng lắm.
Nghe thế, Mộc Như Lam cười bình thản, “Vậy chúc mừng chị.”
“Cảm ơn.” Tô Trừng Tương cười tươi rói, “Có lời này của em, coi bộ chị sẽ rất may mắn.”
Mộc Như Lam không hiểu lắm nhưng cũng không có hứng đào sâu, vì nghe có vẻ không phải chuyện gì thú vị.
“Đúng rồi, không biết em tên gì? Chị là Tô Trừng Tương.” Tô Trừng Tương hỏi.
“Chào Tô tiểu thư, tôi là Mộc Như Lam… À, cũng là Kha Như Lam.”
Tô Trừng Tương kinh ngạc không tin nổi, “Em chính là Mộc Như Lam lừng danh đấy sao? Sao em lại ở đây?”
“Như chị thấy đấy, tôi làm học sinh trao đổi đến đây học hai tháng.”
Tô Trừng Tương vẫn ngỡ ngàng không thôi, không ngờ Lưu Tư Lan lại đưa báu vật của họ đến Mộ Hoa này, nhưng bao thắc mắc cuối cùng chỉ hóa thành một cái nhún vai cho qua, dù sao cũng không liên quan đến cô.
Mộc Như Lam đi qua vài ngã quẹo, theo con đường đá đến một sân bóng khá rộng, cách đó không xa là một dãy phòng học ba tầng trông như một thư trai cổ, kiến trúc Trung – Âu kết hợp thoạt nhìn khá tinh tế.
“Rồi, đấy chính là khu năm ba, nếu em muốn tìm hiệu trưởng thì đến phía sau thư trai.” Tô Trừng Tương xem đồng hồ, hơi nóng lòng muốn tới tứ hợp viện để gặp ông nội, và quan trọng nhất là nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân.
“Được, cảm ơn.” Mộc Như Lam nhìn theo Tô Trừng Tương hai giây rồi xoay người đi tới phòng hiệu trưởng nằm sau thư trai.
Cùng lúc đó, tầng ba thư trai.
Trên hành lang, người thì nô đùa đuổi bắt, người thì ngồi tựa vào tường chân kê máy tính chơi trò chơi, người thì tán tỉnh yêu đương, người thì đóng cửa phòng học lén lút làm chuyện xấu, nhìn vào lộn xộn hết nói nổi, chẳng có gì là giống một trường học.
Có người uể oải ườn trên lan can, bỗng đôi mắt khép hờ bắt gặp một hình ảnh xa lạ, đến khi nhìn thấy trang phục nổi phục trên thân người nọ, hắn thích thú huýt sáo hỏi người đằng sau, “Đoán xem tôi vừa thấy gì?”
“Em gái cậu*?” Đang ngồi chơi vi tính, Hoắc Dạ Chu đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu.
*Em gái cậu: ngoài nghĩa đen ra thì cụm từ này còn mang ý chửi thề, tương tự với “mẹ mày” bên Việt Nam.
“Còn tôi là anh cậu đây.” Thời Nhất mệt mỏi phản bác, “Một đứa con gái mặc đồng phục Lưu Tư Lan…”
Chương 231 (V65.3): Chinh phục (3)
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Ngay lập tức cả hành lang im phắt đi, tất cả mọi người nhìn về phía tên con trai vừa lên tiếng, hắn trỏ ngón cái xuống dưới làm cả bọn háo hức bu lại xem, nhưng đáng tiếc họ chỉ có thể nhìn thấy một bộ váy trắng cùng một mái tóc dài đen mướt.
“Phải gái đẹp không?”
“Nhìn thì có vẻ đẹp.”
“Đẹp hơn đứa Tử Viên lần trước không?”
“Xì, nhỏ đó mà đẹp gì, tôi đẹp hơn nó nhiều.” Liễu Phong Phong ẻo lả chắp lan hoa chỉ.
“Thằng gay này xê ra coi.”
“Nói chung, mọi người mau mau chuẩn bị đi.” Hoắc Dạ Chu ngồi chơi máy tính dưới đất thờ ơ nói, những người xung quanh nghe thế thì phấn khích không thôi, chuẩn bị cái gì? Đương nhiên là chuẩn bị làm cô ta hiểu rõ ai mới là trùm. Tại Lưu Tư Lan cô ta có thể là một hội trưởng uy quyền ngập trời, nhưng ở Mộ Hoa thì đừng mơ, dù có được quốc gia coi trọng cũng đừng mơ!
Không hề biết rằng đám bạn học tương lai đang hưng phấn chuẩn bị chỉnh mình, Mộc Như Lam tới phòng hiệu trưởng, gặp được vị hiệu trưởng với quyết tâm chỉnh đốn Mộ Hoa, đó là một thanh niên trông rất ngay thẳng, tiếp đãi Mộc Như Lam xong, anh ta thành khẩn lên tiếng, “Trò Kha, tôi nhờ trò một chuyện được không?”
“Vâng?”
“Sau nửa năm theo dõi, tôi nhận ra nguyên nhân học sinh không chịu học là vì chúng quá thông minh, không có hứng thú với những kiến thức tẻ nhạt trong sách vở. Hơn nữa chúng quá ư kiêu ngạo, tôi mời hết giáo viên này sang giáo viên khác mà ai cũng bó tay, chỉ cần không vừa ý một chút là chúng sẽ tìm cách gây rối, các giáo viên chịu không nổi phải bỏ cuộc…”
“Xin hỏi, trọng tâm là gì?” Mộc Như Lam mỉm cười cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của anh ta, tình huống anh ta kể giống hệt lớp F Lưu Tư Lan trước đây, có điều bên này ác và quá đáng hơn nhiều, bởi thủ đô là thiên hạ nhà bọn họ, các thái tử chưa bao giờ phải hạ mình nhân nhượng người khác.
Lương Khâm Luân nâng kín, che đi đôi mắt đầy dã tâm trên khuôn mặt nhã nhặn, “Tôi muốn nhờ trò Kha hỗ trợ bồi dưỡng hứng thú học tập của các học sinh.”
“Xin hỏi ý thầy là gì?”
“Là trò dạy học cho chúng.”
Mộc Như Lam im lặng vài giây, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, “Ngài hiệu trưởng đề cao tôi quá. Dạy học là việc của giáo viên các ngài mà.” Trong lớp hầu hết là những người lớn tuổi hơn cô mà vị hiệu trưởng hiền lành này lại muốn cô giảng bài cho họ? Chà, phía dưới sẽ có người ném trứng thối vào cô cho xem.
“Xin đừng xem nhẹ bản thân, tôi nghĩ với Kha tiểu thư thì kiến thức trung học chỉ là chuyện đơn giản, thay vì lãng phí hai tháng để nghe giáo viên giảng những thứ mà trò đã hiểu từ lâu, chi bằng chính trò lên bục giảng, vừa củng cố kiến thức có sẵn, vừa nâng cao khả năng lãnh đạo và năng lực diễn thuyết của trò, việc này rất có lợi cho cuộc sống đại học nửa năm sau và cho tương lai khi trò bước ra xã hội…”
Có vẻ ngay từ đầu, ý định của anh ta đã là để Mộc Như Lam tới đây dạy học chứ không đơn thuần là làm học sinh trao đổi.
Lương Khâm Luân nghĩ bụng, cấp trên đã bắt đầu kế hoạch bồi dưỡng Mộc Như Lam rồi, đây là thử thách đầu tiên mà họ dành cho cô. Vốn dĩ nếu hội học sinh Lưu Tư Lan phản đối thì họ sẽ liên hệ ban giám hiệu Lưu Tư Lan, không ngờ thư mời lại được một cô gái tên Thư Mẫn chấp thuận. Vậy cũng tốt, tránh cho Mộc Như Lam và những người khác sinh lòng nghi ngờ, phải thế mới thấy được hiệu quả rõ ràng nhất.
Sau cùng Mộc Như Lam vẫn chấp nhận đề nghị của đối phương, thái độ của anh ta rất ân cần, ngẫm một chút về hoàng thành sau lưng Mộ Hoa, cô có thể đoán được vài chuyện.
Cầm theo sách vở và chiếc ô mà Lương Khâm Luân đưa cho, Mộc Như Lam rời phòng hiệu trưởng tới khu dạy học, nhìn chiếc dù hết sức khả nghi trên tay, cô nhếch môi cười, xem chừng sắp có chuyện vui.
Bên thư trai, trên hành lang tầng ba, một cậu con trai dựa người vào lan can gỗ lim uể oải nhìn xuống, lâu lâu ngáp một cái, cậu vò vò đầu, mắt rưng rưng nước muối sinh lý, sao cái cô Mộc Như Lam kia còn chưa chịu tới? Cậu buồn ngủ gần chết rồi.
Đầu càng ngày càng gục xuống, đột nhiên phía sau có một tấm bảng con bay ra đập bốp vào đầu cậu ta, vung lên mái tóc đen một đống phấn trắng.
“Đồ khờ! Không được ngủ! Muốn chết à! Nhỏ đó tới chưa?” Một giọng nói nóng nảy từ trong vang lên.
Năm ba ở đây chỉ có ba lớp, mỗi lớp chỉ có mười lăm học sinh, cái bảng đen vừa nãy là do lớp trưởng lớp số một ném ra. Lớp trưởng ba lớp được xưng là tam đại đầu sỏ Mộ Hoa, và cũng là những vị thái tử có gia thế thân phận vượt trội hơn hẳn những người khác.
Thời Ngũ mơ màng tỉnh dậy, trong mắt phủ một lớp sương mệt mỏi. Quay đầu sang trái, cậu chẳng thấy gì cả, quay đầu sang phải, cậu ngẩn người ngơ ngác, nhìn chăm chăm về phía cả buổi. Cùng với quả đầu rối bù, trông cậu chẳng khác gì một tên khờ ngây thơ.
Mộc Như Lam đứng ở đầu cầu thang nhìn cậu con trai lạ mặt ngốc nghếch, cô nghiêng đầu, lại có trò gì đây? Ban nãy trên cầu thang cô thấy rất nhiều hạt thủy tinh nhỏ trong suốt, nếu cô không tình cờ cầm ô đụng phải đống hạt dưới chân thì nhất định đã ngã lăn quay trên cầu thang rồi, tuy chỉ là trò chơi khăm đơn giản nhưng cũng đủ làm người sập bẫy không biết giấu mặt vào đâu.
“Tiểu Ngũ nhìn thấy thiên sứ…” Thời Ngũ thì thào đi về phía Mộc Như Lam, còn vươn hai tay như chuẩn bị ôm ai, Mộc Như Lam bình tĩnh giơ ô lên, nắm chóp ô chĩa tay cầm vào ngực Thời Ngũ, ngăn