Chương 247 (V71.1): Lao vào chỗ chết (1)
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Tô Trừng Tương rất tò mò về bí mật của Mộc Như Lam nhưng ngặt nỗi cô không phải thánh thần. Làm một nhà tâm lý học, cô cùng lắm chỉ biết Lục Tử Mạnh đang giấu giếm một chuyện chứ hoàn toàn không biết đó là chuyện gì. Miệng Lục Tử Mạnh kín như bưng, nhất quyết không nói là không nói. Tô Trừng Tương cũng không ép anh, bởi cô hiểu rằng, Lục Tử Mạnh biết chuyện của Mộc Như Lam thì nhất định là đã được Mặc Khiêm Nhân cho phép, mà Lục Tử Mạnh vốn là một người bạn trung thành.
Mấy ngày nay Tô Trừng Tương vẫn luôn lấy cớ ở lại nhà bạn để gạt người Tô gia, nghỉ ngơi một lát, cô quyết định đến tứ hợp viện thăm lão Tô. Lục Tử Mạnh lòng đầy bất an, nhà tâm lý học chạm trán với kẻ thái nhân cách, chuyện này thật đáng lo, nhất là khi lễ đính hôn đã gần kề, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Tại tứ hợp viện thuộc quân khu.
Mẹ Mặc và Akutsu Junko đang nghiên cứu lễ phục cho Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân, ra chiều muốn tự mình may. Lão Mặc và Kha Xương Hoàng thì cãi cọ về việc có mời lão Hoắc hay không, lão Mặc bảo Hoắc gia và Mặc gia có giao tình lâu năm nên đương nhiên phải mời, còn Kha Xương Hoàng thì lại bảo Kha gia với Hoắc gia không đội trời chung, lão chả muốn thấy bản mặt lão Hoắc ở tiệc đính hôn của cháu gái cưng đâu.
Trong khi đó, hai nhân vật chính một thì ngày ngày đi học, một thì hôm nào cũng lặn mất tăm từ sáng sớm đến tối mịt, rõ ràng hai tháng này hắn rất rảnh, phía chính phủ cũng không có chuyện gì cần nhờ đến hắn.
Tứ phong viện. Trên tầng hai của tiệm trang sức theo phong cách cổ trong con hẻm nhỏ.
Đằng sau khung cửa tròn phủ rèm loáng thoáng bóng dáng hai con người.
Trong phòng bày biện các loại dụng cụ với đủ kích cỡ. Người đàn ông với khí chất lạnh lùng tựa trăng đêm đứng sau chiếc bàn, trước mặt là một khối ngọc gần bằng nắm tay hắn, chất ngọc trong suốt màu đỏ tươi, hoàn hảo không chút tì vết. Hắn cầm một dụng cụ trông giống như dao nhỏ, hết sức tập trung vào động tác tay của mình.
Ông lão ngồi xe lăn thỉnh thoảng nói vài câu, vẻ mặt khi thì thống thiết cứ như Mặc Khiêm Nhân quật mồ tổ nhà ông, khi thì đau đớn như thể Mặc Khiêm Nhân vừa quất cho ông một gậy.
Cùng lúc đó, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở ngoại ô thủ đô hẻo lánh, ống bô mệt mỏi khạc hơi xăng, cửa xe mở ra để một đám đông ô hợp bước xuống, hành lý nối hành lý, người nối người.
Quấn một cái khăn lụa màu trắng che đi gương mặt hốc hác, Bạch Tố Tình cúi người bước xuống xe, cô ta nhìn quanh thăm dò, thấy không có gì bất thường thì mới chầm chậm ra khỏi nhà ga. Tinh thần rệu rã mấy ngày qua nay dần phấn chấn trở lại nhờ dã tâm thức tỉnh, tới thủ đô rồi thì các bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn, cô ta chỉ cần tìm được Mộc Như Lam là xong, những thứ mình hằng khao khát đã gần ngay trước mắt!
Bạch Tố Tình mải hớn hở mà không để ý đến đám đàn ông xấu xí đang đứng tụ tập gần đó, không biết chúng nói gì với nhau mà thi thoảng lại liếc nhìn cô ta, giống như bọn buôn người đang bàn bạc với người mua về hàng hóa.
Lát sau, một tên đàn ông cười hiền lành đuổi theo Bạch Tố Tình, “Em gái, em có muốn quá giang không? Bọn anh có thể đưa em đi miễn phí một đoạn.”
Bạch Tố Tình đang không xu dính túi thì đi xe sao được, vả lại đã từng bị Mộc Chấn Dương bán một lần rồi, đời nào Bạch Tố Tình sập bẫy lần thứ hai? Cô ta là kiểu người có khả năng học hỏi cực nhanh từ những chuyện bất lợi cho mình, đây cũng chính là chiếc chìa khóa giúp cô ta sống sung sướng trước khi gặp Mộc Như Lam.
Vì vậy Bạch Tố Tình lập tức sinh lòng cảnh giác, đang định từ chối thì cô ta chợt nhớ ra một chuyện, lời sắp nói bị đổi ngay tức khắc và biểu cảm khuôn mặt cũng chuyển nhanh như lật sách, cô ta mừng rỡ, “Thật ạ? Anh đưa em đi một đoạn miễn phí thật ạ?”
“Không thành vấn đề, bọn anh rất thích giúp đỡ người khác, bây giờ bọn anh chuẩn bị đi chuyển hàng, ngoài kia có con đường cái, rẽ trái là hướng xe buýt vừa tới, rẽ phải là vào nội thành, vừa hay tiện đường!” Bọn buôn người nói khá rõ ràng hợp lý, ai cả tin sẽ không nghi ngờ ý đồ của chúng.
Bạch Tố Tình càng mừng hơn, “Ôi vậy đành phiền anh ạ! Em rất muốn vào thành phố nhưng lại không có tiền!” Thấy trong mắt bọn buôn người lộ rõ vẻ khoái trá khi cá mắc câu, Bạch Tố Tình thầm cười lạnh. Đến đây vẻ mặt cô ta bỗng trở nên khổ sở, “Em bị trộm mất tiền, mấy nghìn đồng lận. Dạo trước chị của em mê được một tên nhà giàu trong học viện Mộ Hoa ở thủ đô, cái gì cũng cho hắn. Vậy mà hắn chơi chán thì đá chị ấy, thậm chí còn đuổi chị ấy ra khỏi trường hu hu… Em chưa dám nói với bố mẹ, chỉ biết mang tiền tới tiếp tế chị, bây giờ chị ấy đang đợi em đón về nhà, bây giờ hu hu hu…” Bạch Tố Tình than thở khóc lóc, diễn vai em gái ngây thơ đạt đến mức bọn buôn người lập tức tin sái cổ.
Đám đàn ông đứng đằng xa nghe Bạch Tố Tình nói vậy thì sáng mắt, học viện Mộ Hoa? Ai ở thủ đô cũng biết chỗ này! Đó chính là địa bàn của các thái tử, hoàng tử, công chúa, con em quan chức. Có cả đống người sẵn sàng tìm mọi cách để tạo dựng quan hệ với một người trong Mộ Hoa!
Nhưng đây không phải trọng điểm, bọn buôn người và bán dâm chỉ quan tâm đến diện mạo và vóc dáng của con mồi mà thôi. Cô ta nói chị gái mình mê được một người trong học viện Mộ Hoa? Nhìn cô em thì cũng biết là con nhà nghèo, vậy thì cô chị kia còn vốn liếng gì để mê hoặc người ta ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp và dáng người bốc lửa?
Tên đứng gần kích động không thôi, cô em đã xinh thế này rồi thì cô chị nhất định là tuyệt đẹp, quan trọng hơn là người nhà hoàn toàn không hay biết chuyện hai chị em! Ha ha! Đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống, ngu mới không nhặt!
Bọn buôn người nháy mắt trao đổi với nhau, tên đàn ông đứng gần càng tỏ ra ân cần hơn, Bạch Tố Tình lên xe, “Chị em vẫn còn thương nhớ tên phụ bạc kia, luôn đứng chờ gần trường mong gặp được anh ta…”
Gã tài xế gật đầu, ừ, con gái như thế đúng là dại, bị đá thẳng cẳng mà vẫn hạ mình cầu xin đối phương hồi tâm chuyển ý.
“Anh ơi, lát nữa anh giúp em với, em sợ đến lúc đó chị em lại đổi ý không chịu về nhà với em hu hu… Nếu vậy thì biết phải làm sao hu hu…” Bạch Tố Tình vừa nói vừa khóc, gương mặt đẫm lệ làm đám đàn ông nhộn nhạo trong lòng, nghe cô ta nói vậy chúng gật đầu cái rụp, bớt giỡn đi, được thái tử coi trọng thì nhất định con nhỏ đó phải đẹp như tiên, ngu gì bỏ qua cơ chứ? Gần đây cửa tiệm đang ế dần vì không có hàng mới! Ngoài ra chúng còn có thể nếm thử, nếm thử một con ả từng qua tay đám hoàng tử trời sinh cao quý kia, ha ha, đây cũng xem như một loại vinh quang!
Bạch Tố Tình thấy chúng gật đầu thì đôi mắt thoáng lộ vẻ độc ác, cô ta thỏ thẻ, “Em sẽ nói chuyện với chị em trước, nếu chị ấy không chịu, em ra dấu tay cho các anh, các anh đi ra giúp em kéo chị lên xe nhé? Tính chị em ương bướng từ nhỏ, cả bố mẹ em cũng phải bó tay.”
Bạch Tố Tình định nếu Mộc Như Lam không chịu nói chuyện đàng hoàng thì cô ta sẽ dùng biện pháp mạnh! Cô ta chịu bao cay đắng, vượt ngàn dặm xa đến đây mà lại để mình thất bại trong gang tấc sao?! Đừng có đùa!
Gã đàn ông gật đầu lia lịa, như vậy càng tiện cho mục đích bắt cóc của chúng!
Bạch Tố Tình kéo khăn che đi nụ cười âm hiểm, quay đầu nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Thủ đô, nơi tụ tập của những nhân vật quyền quý nhất, ở đây Mộc Như Lam nhất định là như cá gặp nước. Thật đáng ghét, trong khi mình bị chà đạp nhục nhã thì nó lại được làm cái rốn của vũ trụ; trong khi mình bẩn thỉu lầy lội, thì nó vẫn thánh khiết tựa thiên sứ…
Phải, thánh khiết tựa thiên sứ, từ lần đầu tiên thấy Mộc Như Lam, đối phương đã cho cô ta cảm giác này. Cô ta phải đeo mặt nạ tìm cách lấy lòng người khác để tồn tại, còn Mộc Như Lam thì chỉ cần đứng yên là đã có thể chiếm trọn cái mà cô ta cần trăm phương nghìn kế mới lấy được. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô ta đã căm ghét sự thuần khiết trong sạch của Mộc Như Lam, cái thuần khiết từ trong xương tủy đó khiến cô ta ghen tị đến phát điên! Ghen tị đến mức muốn hủy diệt!
Bắt đầu lại từ đầu, quá trình khác sẽ cho kết quả khác. Bạch Tố Tình nghĩ, nếu cô ta thật sự đánh bại được Mộc Như Lam thì cho dù Mộc Như Lam đã không còn nguy hiểm nữa, cô ta vẫn sẽ không bỏ qua. Cô ta muốn thấy Mộc Như Lam trở nên dơ bẩn, trở nên xấu xí, hèn mọn quỳ ra đất cầu xin cô ta như một con chó! Cô ta ghê tởm cái thuần lương của Mộc Như Lam!
Đợi đấy! Mộc Như Lam, Bạch Tố Tình tao sẽ cho mày biết thế nào là ác mộng! Tao sẽ lôi mày xuống khỏi thần đài, khiến mày phải sống dở chết dở!
Như thể đã tưởng tượng được hình ảnh đó, nụ cười của Bạch Tố Tình càng trở nên dữ tợn khủng bố.
Chương 248 (V71.2): Lao vào chỗ chết (2)
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Vì cơn mưa bất ngờ, trận đá bóng đã phải kết thúc khi chưa kịp phân thắng thua. Cả đám con trai vội vàng chạy về thư trai rồi đứng giữa nhà ăn tầng hai mà cởi bộ đồ thể dục đã ướt đẫm mồ hôi và nước mưa. Mọi người đều là nam, hơn nữa còn chơi thân với nhau thì có gì đâu mà ngại?
Các cậu trai đá bóng vui quá nên nhất thời quên rằng ngoài đám nam sinh bọn họ ra, ở đây còn có một cô gái.
Trong lúc nhóm nam sinh đi tới nhà ăn tầng hai thì Mộc Như Lam đã thu dọn xong đồ đạc trong căn phòng ở tầng một mà cô giành được từ Hoắc Dạ Chu. Đi ra không thấy ai, tưởng là họ đã về phòng học, cô cầm cốc nước lên nhà ăn tầng hai định tự lấy nước ép cà chua chứ không nhờ nhân viên. Các cậu con trai để cửa khép hờ, nhân viên trong nhà ăn đã quen cái kiểu coi nhà ăn thành phòng thay đồ và để đồ của mấy thiếu niên lười này rồi. Vì thế khi một đám mông trần đang phách lối đung đưa, Mộc Như Lam đẩy cánh cửa khép hờ…
Cửa phòng lặng lẽ mở ra, một cơn gió lạnh theo đó ùa vào.
Đang cầm quần lót chuẩn bị xỏ chân vào, Liễu Phong Phong rùng mình, “Thằng ác ôn nào mở cửa… Cứu!” Liễu Phong Phong quay lại thấy Mộc Như Lam thì sợ tái cả mặt, vội cầm quần che mắt ra bộ “Đừng có nhìn”.
Các nam sinh khác cũng quay đầu lại, thế là một loạt tiếng kêu sợ hãi thay nhau vang lên. Những thiếu niên thảng thốt một là trốn ra sau bàn ghế, hai là trực tiếp cầm quần áo mới cởi ra (hoặc chưa kịp mặc vào) che lại bộ phận quan trọng.
Thời Ngũ ngây ngô liếc quanh rồi mới nhìn về phía Mộc Như Lam, cậu lặng lẽ lấy tay che lại em trai trước người. Đừng-đừng nhìn, ngượng lắm ngượng lắm!
Đang so xem em trai nhà ai ngon hơn, Tô Bắc Thiệu và Hạ Hỏa hoảng hốt chộp cái quần để trên bàn lại che chỗ nhạy cảm, xui xẻo thế nào lại chộp cùng một cái, thành ra sau một loạt va đập, cả hai ngã uỵch ra đất, Hạ Hỏa đè lên người Tô Bắc Thiệu, tạo thành một tư thế làm người nhìn khó thể nào nghĩ trong sáng.
Trong nhà ăn gà bay chó sủa.
Mộc Như Lam vô tội đứng nhìn, cô đâu có ngờ sau cánh cửa lại là một hình ảnh khiến sắc nữ phải chảy máu mũi như thế này, vốn đã định lặng lẽ lui ra để tránh kinh động những thiếu niên vừa bị cô vô tình phi lễ bằng mắt rồi, ai dè da của Liễu Phong Phong nhạy quá, lạnh có tí mà cũng nhận ra được. Cả nhà ăn đã loạn hết cả lên, bây giờ cô mới lui ra thì có phải quá muộn rồi không?
Biến thái không biết ngượng không nghĩ cảnh này có gì để phải đỏ mặt hay hét lên, vì thế cô mặc kệ vẻ kinh hoảng của các thiếu niên. Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, Mộc Như Lam cười dịu dàng như thể thứ cô vừa thấy chỉ là mông trẻ con, “Từ giờ đến lúc tan học còn mười phút, mọi người thay quần áo xong thì cứ tự do hoạt động. Các bạn lớp hai đừng quên ngày mai phải nộp bài tập.” Dứt lời xoay người đi, ngay khi các thiếu niên đang định thở phào, cô bất ngờ quay lại, “Đúng rồi, nếu các bạn lớp một muốn nghe giảng thì hãy bưng bàn sang lớp hai, tôi không muốn phải lặp lại bài giảng đâu. Vậy nhé, mai gặp.”
“…” Nhìn cái vẻ bình tĩnh như chẳng có gì của Mộc Như Lam, không hiểu sao, bọn họ đồng loạt thấy nhức trứng.
Đáng lẽ trời chỉ nhiều mây thôi mà sao lại đột nhiên đổ mưa, sắp đến mùa xuân nên mưa nhiều hơn chăng?
Lúc xuống cầu thang Mộc Như Lam mới nhớ hôm nay mình không mang ô, cô đứng trên hành lang tầng một nhìn màn mưa trắng xóa tựa sương, bầu trời xám xịt những mây như thể sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
“Cần tôi giúp không?” Giọng của Lương Khâm Luân vang lên khá gần, Mộc Như Lam ngoái lại thì thấy người đàn ông đeo kính mặc vest trông không quá đặc biệt đang cầm một cái ô che.
Mộc Như Lam cười lắc đầu, nhìn vào màn mưa mịt mờ, đôi mắt đen như ngọc lưu ly từ từ cong lên.
Lương Khâm Luân nhướng mày quay sang, thấy có một bóng dáng chậm rãi đi ra từ mảnh rừng trúc đã bị nước mưa phủ trắng, hình ảnh trông mông lung là thế nhưng cảm giác nó mang đến lại hết sức rõ ràng – tựa như vầng trăng, luôn treo lưng trời dù cho tròn hay khuyết.
Mặc Khiêm Nhân che ô đi tới, ôm Mộc Như Lam vào lòng rồi lại trở ra ngoài, trận mưa này có vẻ khá dai nên hắn không muốn phí thời gian chờ nó tạnh hẳn.
Lương Khâm Luân nheo mắt nhìn hai bóng dáng dần biến mất sau rừng trúc, Mộc Như Lam với Mặc Khiêm Nhân, tuyệt phối thì tuyệt phối thật, nhưng hai người này tự dưng cặp nhau làm cả thủ đô sửng sốt. Chẳng phải rất đáng kinh ngạc sao? Mặc Khiêm Nhân hai mươi lăm, Mộc Như Lam mười sáu, đây là khoảng cách tuổi tác giữa anh cả và em út. Đương nhiên, trong tình yêu ngày nay thì tuổi tác đã không còn quá quan trọng, thứ khiến người ta kinh ngạc là, mười năm trước Mặc Khiêm Nhân là một huyền thoại, mười năm sau Mộc Như Lam cũng là một huyền thoại, thường thì xác suất để hai huyền thoại cặp nhau là rất nhỏ, cho dù đó có là một nam một nữ trông đẹp đôi đến mức nào chăng nữa.
Mặc Khiêm Nhân với Mộc Như Lam, không thể không nói, cặp đôi này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của họ, thậm chí còn ít ai hình dung Mặc Khiêm Nhân sẽ có cô bạn gái ra sao, Mộc Như Lam sẽ có anh bạn trai thế nào. Ấy vậy mà hai huyền thoại không ai xứng nổi – hai con người mà chẳng ai nghĩ họ liên quan gì đến nhau trừ việc đều là thiên tài tạo nên kỳ tích – cuối cùng lại hút lấy nhau.
Thật ra như thế cũng tốt, mọi người rất kỳ vọng vào mối quan hệ này. Trước giờ họ luôn mong Mặc Khiêm Nhân về nước, nếu Mộc Như Lam sống tại quốc nội thì thể nào Mặc Khiêm Nhân ở hải ngoại cũng sẽ có ngày nhớ vợ không chịu nổi mà chuyển hẳn về Trung Quốc.
Khóe môi Lương Khâm Luân chậm rãi vẽ một nụ cười thâm thúy, sao cứ có cảm giác như họ là cặp vợ chồng mạnh nhất thế giới nhỉ?
Lương Khâm Luân nào biết, đây không chỉ là cặp vợ chồng mạnh nhất thế giới mà còn là cặp đôi khẩu vị nặng nhất lịch sử – một nhà tâm lý học tội phạm chỉ hứng thú với biến thái và một nữ biến thái mê mẩn búp bê rối hiếm có.
Mặc Khiêm Nhân ôm Mộc Như Lam, hơi nghiêng ô sang để cô không bị ướt. Mộc Như Lam ôm eo Mặc Khiêm Nhân nép dưới sự bảo vệ của hắn, hương bạc hà mát lành bọc quanh thân, cô híp mắt thư thái, mơ màng chỉ muốn thiếp đi.
Chương 249 (V71.3): Lao vào chỗ chết (3)
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Một chiếc xe van đậu lại ven đường ngoài học viện Mộ Hoa. Bạch Tố Tình xuống xe với cái đầu quấn kín khăn chỉ chừa ra nửa mặt, tên lái xe cũng xuống theo, hai người che dù đi tới gần cổng. Bạch Tố Tình nhìn vào thăm dò, có một chiếc xe màu đen đỗ trước cánh cổng xanh xa hoa đậm chất cổ, xung quanh vắng tanh không một bóng người.
“Bây giờ chưa tan học.” Bạch Tố Tình nói.
“Chị của em ở gần đây cơ mà?” Bọn buôn người lần đầu đến một chỗ như thế này nên không khỏi thấp thỏm, đây chính là địa bàn nhà quan, những tên phạm pháp như chúng làm sao không chột dạ cho được?
Bạch Tố Tình là một kẻ miệng lưỡi trơn tru, đối với cô ta, bịa đặt và lường gạt chỉ đơn giản như ăn một bát cháo mà thôi. Đám đàn ông luôn coi Bạch Tố Tình thành bông hoa trắng mỏng manh còn lâu mới đấu lại cô ta, bị xoay mòng mòng còn không biết nữa là.
Bọn họ núp sau góc tường một lát thì thấy Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam cùng đi ra, chói mắt đến mức Bạch Tố Tình không muốn nhìn cũng không được.
Chứng kiến sự thân mật giữa hai người họ, Bạch Tố Tình trợn mắt kinh ngạc, sau đó cả khuôn mặt vẹo đi hung tợn. Đến cả cô ta cũng phải thừa nhận người đàn ông đó nhìn cao quý vĩ đại hệt như một đế vương lạnh bạc coi rẻ thiên hạ, vậy mà Mộc Như Lam lại được ở cạnh hắn ta trong khi mình phải chịu bị giày xéo khổ cực!
Khốn kiếp! Chết tiệt! Rõ ràng nó là một tên sát nhân! Một tên biến thái xảo trá! Vậy mà nó vẫn có được biết bao nhiêu thứ mà mình không thể có! Khốn kiếp!
Chờ đấy! Hôm nay mày hạnh phúc bao nhiêu thì ngày mai tao sẽ cho mày đau khổ bấy nhiêu!
Vì sự xuất hiện của Mặc Khiêm Nhân nên hôm nay Bạch Tố Tình đành tạm rút lui. Cô ta không có số điện thoại của Mộc Như Lam hay bất kì phương thức liên lạc nào khác, hiện tại cách duy nhất là ôm cây đợi thỏ tại Mộ Hoa, nhưng yên tâm đi, Bạch Tố Tình cô ta chưa bao giờ thiếu cách!
Năm ngày chớp mắt đã qua ba, hôm nay là ngày Mặc gia phát thiệp mời mà lão Mặc và Kha Xương Hoàng vẫn còn khắc khấu về vấn đề có mời Hoắc gia hay không. Kha Xương Hoàng bị chọc nổi khùng, đập bàn giận dữ, “Mẹ nó, mối hôn này ta không chịu!”
“Ai cần ông đính hôn! Người đính hôn là Khiêm Nhân và Lam Lam!” Lão Mặc cũng ầm ĩ chẳng vừa.
Những người phụ nữ trong nhà thì bận bịu đủ việc, thậm chí còn không có nổi thời gian trêu ghẹo Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân, ngoài ra còn hai người nữa cũng bị làm ngơ là Tô Trừng Tương và Lục Tử Mạnh đến đây thăm lão Tô.
Thấy đã đến giờ, Tô Trừng Tương chuẩn bị rời khỏi đây. Cô không muốn đụng mặt Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, như thế chỉ khiến cô thêm lúng túng khó xử mà thôi, Mặc Khiêm Nhân cũng đã bảo cô đừng đến đây nữa rồi. Nào ngờ, bọn họ vẫn đụng mặt bởi Mộc Như Lam về nhà sớm mười phút.
Lục Tử Mạnh thấy hai cô gái mặt đối mặt thì sốt ruột quay sang Mặc Khiêm Nhân theo phản xạ. Nhìn thần sắc bình thản của hắn, anh chợt thấy mình thật dở hơi, hoàng thượng còn chưa động đậy mà thái giám đã cuống lên rồi. Nhưng Tô Trừng Tương không phát hiện ra gì thật à? Cô ấy là nhà tâm lý học tội phạm cơ mà? Là nhà tâm lý học tội phạm đấy!
Hay là do Mặc Khiêm Nhân trị liệu hiệu quả nên Mộc Như Lam sắp khỏi hẳn? Nhưng mà cũng không thể nhanh như vậy được. Đã tìm hiểu sách tâm lý học vì Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh rối rắm không thôi.
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Tô Trừng Tương, nhẹ nhàng như thể chưa hề có gì xảy ra, “Buổi chiều tốt lành.”
Tô Trừng Tương đáp lại bằng cái gật đầu cứng nhắc rồi cúi mặt đi nhanh qua mà không dám nhìn Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh cuống quít đuổi theo cô.
“Đi thôi.” Mặc Khiêm Nhân nắm tay Mộc Như Lam vào nhà, ngay sao đó cả hai bị mẹ Mặc lôi đi phụ việc.
Nghiêm túc đi, ngày mốt là đính hôn rồi đấy.
Khi bận rộn thời gian thường trôi nhanh hơn.
Hôm sau.
Từ sáng sớm Bạch Tố Tình và bọn buôn người đã chực sẵn trên trường để bắt Mộc Như Lam.
Bạch Tố Tình là kẻ thông minh có thể tận dụng triệt để mọi vốn liếng, tối qua cô ta đã dùng khuôn mặt và lời nói dụ bọn buôn người thuê cho mình một phòng trọ để tắm rửa, thay đồ, và ăn một vài món ngon. Nghĩ đến số tiền bán hai chị em và tiền hoa hồng trong tiệm, chúng đáp ứng rất dễ dàng.
Bọn buôn người đang mặc áo khoác dày mà vẫn lạnh phát run, đã thế còn ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Giờ này với chúng là quá sớm, còn chưa đến tám giờ nữa, thế nhưng Bạch Tố Tình – người đã biết rõ thói quen sinh hoạt của Mộc Như Lam lại cứ sợ tới trễ. Được cái ông trời ủng hộ cô ta, từ khi có Mặc Khiêm Nhân bên cạnh, đồng hồ sinh học của Mộc Như Lam chậm đi khá nhiều.
Từ rất xa đã thấy cặp đôi nọ nắm tay nhau đạp khí ẩm đi tới. Trên môi Mộc Như Lam treo nụ cười hiền hòa, thi thoảng cô nắm tay Mặc Khiêm Nhân quay một vòng, vừa dịu dàng lại vừa sống động đáng yêu. Cái kiểu đó, nhìn thật ngứa mắt!
Bạch Tố Tình lòng đầy căm ghét nhưng vẫn chưa quên Mặc Khiêm Nhân đáng gờm ra sao, vì vậy cô ta vội kéo bọn buôn người núp vào.
“Có thể tối nay lại mưa, em cứ đứng chỗ dãy phòng học đợi anh.” Mặc Khiêm Nhân