Em nghe câu đó hoảng hồn qúa, đang đêm ma nhập hay sao mà lảm nhảm mấy câu xui xẻo:
– Em nói linh tinh gì vậy, đang đêm hâm vừa thôi. Gở chết à.
– Em chả biết, tự nhiên nghĩ vậy thôi. Ngủ trên sông ở cái thuyền bé tẹo thế này em sợ lắm anh ạ. Em có biết bơi đâu.
Hóa ra là nói nhảm chứ ko phải là ma nhập, làm mình cứ tưởng. Xong cái em ghì chặt bé vào lòng, thơm lên mắt bé 1 cái rồi 2 đứa lại tiếp tục hôn nhau.
Ngày hôm nay sao vậy trời. Cứ đang hứng thì lại bị làm phiền. Lão tàu bên í ới gọi hỏi mượn đoạn cáp, lại phải chui ra đi tìm cho lão. Bực cả mình, xong xuôi em ra tháo mẹ nó dây thuyền ra tính phi xuống dưới kia nằm cho yên tĩnh khỏi ai làm phiền xoi mói. Mới lại mấy ông đó lại nghĩ bé Liên là phò thì sao, bạn gái của mình mà bị gán cho cái đó thì mang tiếng lắm.
Phi xuống chừng hơn trăm mét thì em ghé vào cái mom bãi ném chiếc leo nhỏ lên bờ sau đó gá máy dựt thuyền cho ăn leo. Ở đây thì 1 mình 1 cõi nhá, làm gì thì làm. Rồi đôi nam nữ trong cái thuyền bé nhỏ lại cuộn lấy nhau, thôi đoạn này ko tả chi tiết nữa nhá KIA vì tội viết sex thì bỏ mợ. Chỉ biết là rất tuyệt vời, bé Liên trắng lắm body khá chuẩn, nói chung là ngon từ thịt ngọt từ sương.
Sau khi 2 đứa thỏa mãn thì em cũng khá là mệt mỏi rồi, đêm hôm trước rồi cả ngày nay có được ngủ đâu. Nằm ôm bé Liên, 2 đứa người ko mảnh vải ôm nhau ngủ. Đang liu thiu thì bé Liên lay lay người em:
– Anh ơi bật đèn lên xem cái gì rớt trên ngực em mà tanh như máu vậy này.
Em vớ lấy cái đèn pin soi vào ngực thì thấy 1 giọt máu ở giữa khe ngực của Liên. Giọt máu to đỏ tươi to bằng đầu đũa vậy. Xoi lên mái liếp và xung quanh thì ko thấy cái gì nữa, 2 đứa cùng sợ sợ và tự an ủi nhau rằng đó là máu của con muỗi nào đốt xong rớt vào đó. An ủi vậy thôi chứ tuyệt nhiên ko phải máu muỗi, chả có cách nào giải thích được. Cái chuyện đó đến tận bây giờ em cũng ko hiểu được luôn.
Rồi tiếp tục ngủ, đến tầm hơn 4h sáng thì em hơi mê man có cảm giác gì đó không ổn. Người lành lạnh và có vẻ như thuyền như là đang bị trôi tự do. Lúc này vẫn đang ngủ say và mê man nhá, kiểu như là do bản năng vậy. Giống khi mà ta đang ngủ say trên giường nhưng khi gần rớt xuống đất thì đột nhiên phát hiện ra vậy. Mắt vẫn nhắm và quờ tay sang bên cạnh xem thì ko thấy bé Liên đâu nữa, em bừng dậy mở tấm liếp phía sau lái ra nhưng ko nhìn thấy bé Liên đâu. Chạy hẳn ra ngoài nhìn thì hóa ra thuyền bị trôi thật, đang ở mãi giữa sông rồi, nhưng ko thấy bé Liên đâu cả, quay người lại nhìn về phía bên kia thấy bé Liên đang trần truồng đứng ở sát mũi thuyền có vẻ như là đang định nhảy xuống sông. Em quát to:
– Liên…! Quay lại đây.
Bé vẫn không để ý gì đến em và đột nhiên bước thêm bước nữa sau đó hẫng chân bị rơi xuống sông. Em thấy vậy nhảy xuống luôn và bơi về phía trước, bé Liên đập đập 1 chút rồi chìm nghỉm luôn. Em ra gần đến nơi rồi lặn xuống tìm bé Liên, trời tối om đâu thấy gì đâu, cứ quờ quạng dưới nước mà ko thấy bé đâu. Em hết hơi định nhoi lên mặt nước lấy hơi rồi lặn xuống mò tiếp, bỗng nhiên thấy tay bé Liên đập vào tay em, em cố chúi xuống nhằm sốc nách bé kéo lên mặc dù cảm thấy đuối hơi và 2 cái tai buốt đến tận óc. Cái tay em vừa đặt chớm đến ngực thì bị bé Liên nhoài lên 2 tay cứ ôm đầu em kéo xuống. 2 đứa cú vùng vẫy sau trong nước, em có cảm giác như là mình sắp chết đến nơi theo bản năng mồm và mũi đói hơi cứ liên tục sặc nước vào miệng. Thế rồi cong 2 chân lên đạp mạnh vào đầu bé, dựt dựt lát thì tay bé cũng bung ra. Em ngoi lên mặt nước nhưng vẫn cảm nhận được cánh tay của em đang quờ quạng yếu dần chới với trong nước.
Nhoi lên được mới biết là mình còn sống, thở 1 lát rồi nghĩ đến bé Liên còn nằm bên dưới nên quyết định xuống kéo em ấy lên bằng được. Chả nghĩ được nhiều đến vậy đâu cứ thế phi xuống, vừa xuống vừa quờ quạng và xác định cái vị trí vừa rồi. Xuống phải đến 4m thì chạm đáy, tay em đụng trúng đầu bé. 2 tay em túm tóc bé rồi dùng chân đạp mạnh xuống đáy đẩy lên trên. Có vẻ như là bé chưa chết vì thấy cái đầu bé cứ ngắc ngắc đập vào tay em.
Lôi được hẳn lên mặt nước em nhoai người ra tay víu lấy mạn thuyền. Rồi cũng kéo được bé lên, người bé mềm nhũn lạnh toát. Nhìn da bé nhợt nhạt, môi thâm đen, thậm chí 2 cái đầu vú cũng tóp lại thâm đen sì luôn. Em kéo hẳn vào trong lều, qườ được cái đèn bật sáng lên và để cạnh. Lấy 2 tay ấn ngực 1 lúc thì bé phụt nước khỏi miệng ra và từ từ thở được.
Giờ bình tĩnh mới nhận ra mình khóc từ lúc nào không hay, bé Liên cũng bắt đầu khóc. Đúng là phải ở giữa cái ranh giới giữa sống và chết thì mới nhận ra nó đáng sợ đến thế nào, việc chứng kiến tận mắt người mình yêu thương mất đi nó sợ hãi ra sao. 2 đứa ôm nhau 1 lúc rồi tìm quần áo mặc vào. Bé Liên ngồi im trong lều còn em ra nổ máy phóng về. Có chuyện gì không biết, cái thuyền mình leo chắc rồi mà, bé Liến tự nhiên sao lại như người vô hồn nhảy xuống sông. Dù sao cũng may mắn và từ giờ sẽ chẳng bao giờ dám dẫn người thân mình ra sông nước như vậy nứa. Âu cũng là 1 kinh nghiệm, nếu lần sau cứu người chết đuối thì nên để người ta gần chết hãy phi xuống ko thì bị kéo chết cùng như chơi, thế nên việc nhiều người rõ ràng bơi giỏi chết cùng với đám ko biết bơi là ở cái chỗ đó.
Ngồi đợi đến tầm 6h thì em dẫn bé Liên lên đường để bắt xe ôm về. Xong xuôi lững thững ghé vào đám ma 1 chút xem đưa đi chôn chưa tiện thể gặp mẹ xin mẹ cho về chứ sợ lắm rồi ở đây nữa có mà chết lúc nào ko biết. Vào đám ma thì vẫn thấy đông người lắm, đội cờ quạt chiếng trống và chiếc xe tang vẫn còn nguyên. Tưởng phải nghe lời thầy hạ huyệt từ lúc 5h rồi chứ, vào hỏi mẹ mới biết được là khi mấy ông khiêng quan tài vừa ra khỏi cửa thì đột nhiên 2 ông đi đầu vấp phải cái thành gỗ giáp hiên ngã bò xoài ra làm rớt cỗ quan tài xuống. Quan tài ông Tầm bị bung 2 tấm vách ra, 1 tấm gãy nên ko dùng được nữa. Chắc là người nhà mua phải gỗ đểu, mọi người đâm ra phải chờ người nhà
đi mua cỗ quan tài mới. Em vào được 1 lát thì mọi chuyện đâu vào đó và chuẩn bị rước ông đi.