Cùng lúc đó cậu cả ở cách nhà họ Hồ chừng mười dặm, cậu được bà cả giao cho nhiệm vụ tới chặn đoàn tiếp tế mà triều đình nhà Lý sai tới cứu viện dân chúng. Nhà Lý càng mất lòng dân, bà cả càng có thể danh chính ngôn thuận soán ngôi vua.
Cậu cả đứng trên một cành cây to, nhìn đoàn người do vị quan tam phẩm dẫn đầu. Người ngựa đã thấm mệt sau quãng đường dài từ kinh thành tới đây. Vị quan võ này ở trong triều giữ chức Tổng Binh Sứ, đi cùng có thị vệ và một đội quân áp tải đi cùng. Thị vệ thúc ngựa chạy lên đầu nói với quan :
– Bẩm Tổng Binh Sứ, đã sắp tới giờ Tuất (19h – 21h hiện nay). Vùng này lũ lụt lớn, đường xá khó đi, lại lắm bùn sình. Cứ đi tiếp vào ban đêm sợ không hay, ngài xem binh sĩ đã thấm mệt. Chúng ta đi từ đêm qua tới giờ vẫn chưa nghỉ ngơi.
Tổng Binh sứ nhìn lại sau lưng, binh lính chống dựa vào giáo, người gục lên gục xuống vì mệt mỏi, buồn ngủ. Chân họ đã bị bùn đất, đá sắc bén làm bật cả máu. Ông ấy cũng cảm thấy mệt, bảo thị vệ mình:
– Bổn quan cũng thấy ưng lời. Truyền lệnh tìm nơi cao hạ trại qua đêm.
– Dạ rõ.
Thị vệ chạy từ trên xuống, vừa đi vừa hô to lệnh của Tổng binh sứ. Binh sĩ nghe sắp được nghỉ ngơi thì phấn chấn lên hẳn. Họ đi hết con đường sình lồi, vừa hay phía trước là một ngôi đền cũ bị bỏ hoang. Đền này nằm ở nơi cao mà vẫn bị nước lũ càn quét, cổng đền xô lệch, bùn đất bám đầy trông hoang phế.
Khi nước rút thì toàn bộ cửa gỗ, cây cối đã hư hại quá nặng. Tổng Binh sứ đi tới trước đền, thấy ở cổng có ba chữ: ” Phúc Đẳng Thần”.
Tổng binh sứ dẫn theo quân lính làm lễ vái trước đền:
– Phụng thiên thừa vận, bổn quan tam phẩm Tổng Binh Sứ dưới hoàng triều nhận lệnh hoàng đế tiếp tế cho dân chúng vùng lũ. Đường đi gian nan, trời lại tối, người ngựa cần nơi chốn nghỉ. Xin phép Phúc Đẳng Thần cho chúng tôi tá túc một đêm. Mai này công cuộc cứu trợ hoàn thàn , sẽ ghé lại đây tu sửa đền cho Ngài.
Tiếng gió lạnh thổi lên vù vù, Tổng Binh Sứ bảo thị vệ của mình:
– Bảo mọi người chia nhau ra gác, nhóm lửa to lên, lấy lương theo mà phát . Nếu lấy nước gần đây phải nấu chín lên dùng, không uống sống. Đặc biệt, ở trong đền này có phát hiện xác chết thì chôn cất. Tuyệt đối không có tơ màng một vật, lấy cắp xử tội nghiêm cho ta. Rõ chưa ?
– Dạ Rõ
Binh lính đi lấy củi khô đốt lên sửi ấm và bắt từng cái nồi lên nấu cơm. Tổng binh sứ đi vào đền thờ, vừa may sau điện có một căn phòng bỏ hoang. Vừa vặn đủ cho một người to khỏe như ông ngủ qua đêm.
Tổng Binh Sứ sai binh lính dọn dẹp lại phòng cho mình, ông ấy khi thấy quân lính lấy rượu ra uống thì quát lớn :
– Uống ít thôi. Bọn đạo tắc, phường cướp nhân lúc các người say mèm xông vào đánh thì đỡ làm sao. Ta chỉ cho phép uống giữ ấm, giám quân đâu. Thấy ai uống say lập tức xử chém, không cần thưa lên!!
– Dạ.
Nghe lệnh nghiêm khắc của tổng binh sứ làm binh sĩ sợ xanh mặt, họ hì hục uống tém lại số rượu, còn lại xoa bóp ở tay chân, vùng cổ ngực giữ ấm.
Sau bữa cơm tối, tổng binh sứ đóng lại cửa sổ xiêu vẹo, lấy cây chốt lại cửa bên trong và trải 1 tấm vải lên cái giường đá để ngủ. Khi trăng lên cao, bên ngoài vang lên tiếng ngáy o o của binh lính. Từng tốp lính đứng canh gác, nghiêm túc cảnh giác giặc cướp tấn công.
Lúc này, một bóng hình lướt qua từng ngọn tre gần đó. Binh lính đang gác nghe thấy tiếng sột soạt cách mình chỉ vài bước chân thì lên tiếng :
– Ai ở đó? Ám hiệu canh gác là gì? Nói mau!
Ở trong quân thường vào các buổi canh gác, giữa gác binh với nhau sẽ có một loại ám hiệu, mật khẩu riêng. Khi phát hiện kẻ tình nghi thì hỏi ngay. Binh lính gác nhìn thấy một bóng người đang lụi cụi dưới gốc tre thì tiến lại gần, tay lăm lăm ngọn giáo. Tiếng nấc lên ọt ẹt làm binh lính sởn gai tóc, từ bụi tre đó trườn ra một thứ dài ngoằn lê thê:
– Mắt tôi bị cá ăn mất rồi!
Khuôn mặt người này bị ngâm lâu ngày trong nước tái nhợt, căng phồng lên như quả mít, hốc mắt là trống trơn, phần mũi lại bị tôm cá ăn mất. Binh lính thấy cảnh này thì cả sống lưng lạnh toát, một luồng gió lạnh thổi vào người làm anh ta say sẩm mặt mày, mắt tối lại ngã xuống đất.
Bấy giờ cậu cả mới hiện lại nguyên hình, phủi tay nói thầm:
– Dọa có tí đã ngất. Cho ta mượn thân xác của ngươi nào!
Người tới thay ca không thấy anh lính gác ca trước đâu thì lo lắng, khi định đi báo lên giám quân thì nghe tiếng gọi:
– Tới thay ca tôi hả? Đang đi nặng.
– Lẹ lẹ cái mông. Thối quá, tối có ăn khoai không đó!
Anh lính gác chạy từ bụi tre, tay vừa kéo quần lên. Mặt cười hề hề tới đổi ca, và đi vào trong đền mà không ai hay biết. Tổng Binh Sứ đang ngủ thì nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài, ông ta chinh chiến bao nhiêu năm nay thì trực giác luôn cao. Vội ngồi dậy, đưa tay cầm lấy gươm trên đầu giường:
– Ai đó?
Bóng người in bên ngoài cửa vẫn đứng im, tổng binh sứ thấy sự lạ liền rút gươm ra đề phòng. Tay châm đèn lên cho sáng, lại hỏi:
– Quân của ta mà hỏi không thưa, khinh nhờn thượng cấp thì đáng tội gì?
Ông ấy định xông ra ngoài, chân vừa bước đi tới gần cửa thì nó đổ sập xuống. Anh lính gác từ bên ngoài đổ nhào xuống nền bất tỉnh. Tổng Binh sứ thấy quân của mình thì định tiến lại gần kiểm tra xem đã chết hay chỉ là mộng du.
Bất thình lình cậu cả từ trong thân xác người lính thoát ra xông vào tổng binh sứ. Ông ta thấy một hình dáng hư thoát bay ra thì biết gặp ma quỷ, rút gươm chém về trước mà không trúng.
Cậu cả thuận thế thổi ra làn khói dập tắt đi toàn bộ đèn trong phòng. Tổng binh sứ gặp biến không hoảng, ông ta bước từng bước chậm rãi thủ thế:
– Ma quỷ phương nào. Bổn quan là mệnh quan triều đình. Mau nói ra họ tên!
Cậu cả lơ lửng ở trên không, từ trên cao phóng xuống nhắm vào đỉnh đầu tổng binh sứ. Ông ta cảm nhận được mối nguy hiểm, lập tức đưa gươm lên đón lấy.
Cậu cả vẫn bất chấp xông lên, đưa bàn tay mình chụp trảo. Lưỡi gươm tưởng như vô hại, ấy thế lại chém trúng cậu cả, làm cậu tái cả mặt đi, vẫn chưa hiểu tại sao, cậu đã tu luyện đến Tam Hành quỷ, đao kiếm bất xâm cơ mà.
Tổng Binh sứ đưa gươm lên đe dọa:
– Đây là gươm mà hoàng đế tế trời đất khi đánh giặc ban lại cho bổn quan, ma quỷ như mi sao chống được.
Cậu cả nghe tin dữ, biết chuyện chẳng lành thì vội vàng đánh nhanh rút gọn. Cậu thổi ra ngọn lửa muốn làm mù mắt tổng binh sứ. Ông ta đưa bảo kiếm đỡ lấy, dùng võ thuật áp đảo quỷ thuật.
Tổng Binh sứ phóng bảo kiếm lên trên, phân tán sự tập trung. Ngọn lửa kia phóng trúng bảo kiếm, làm nó rơi xuống đất. Cậu cả vung bàn tay mình muốn bắt lấy quan lớn.
Tổng Binh Sứ rụt hai cánh tay thoát ra khỏi áo choàng, làm cậu cả chỉ chụp trúng cái áo. Bảo kiếm rơi xuống được ông ta đón lấy, chém liên tiếp nhiều nhát về phía đầu. Cậu cả vùng lên, hai tay thi triển tam hành quỷ. Từng luồng quỷ khí nồng nặc lộ ra, nhưng không chống được lưỡi gươm.
Tiếng long ngâm rõ lớn, cùng với hư ảnh kim long đẩy lùi cậu văng ra ngoài cửa. Cậu cả bị trọng thương vội vàng nhảy lên mái đền, bỏ đi mất.
Chạy được một đoạn đường khá xa, cậu mới dừng lại, thật không ngờ quan tam phẩm này lại có bảo gươm do vua ngự ban, vua chính là con của trời, trên người có long ngự, có thể nói chính là thứ khắc chế yêu ma quỷ trên thế gian.
Hơn nữa trong thâm tâm cậu cả, thực tình không muốn giết chết quan tam phẩm, bởi quan tam phẩm mà chết, đoàn tiếp tế như rắn mất, không có người chỉ huy, thóc gạo không biết có tới tay được người dân không hay lại vào hết tay bọn tham quan, vì vậy cậu chỉ dùng ba phần công lực, có vết thương của bảo gươm, bà cả cũng không trách cậu được.
Cậu cả vừa định tìm một cái động trong núi sâu để dưỡng thương trước, chờ ngày mai sẽ trở về nhà họ Hồ tìm Liễu Thi thì một lưỡi gươm chém tới, cũng may cậu nhanh chân, kịp thời né sang một bên.
Tổng binh sư cưỡi ngựa, giọng nói âm vang khắp núi rừng:
– Thứ yêu ma quỷ quái nhà người còn muốn chạy.