Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: “Ngươi đang nói cái gì
Kiến Văn đế cười nhạt, “Ta đang nói chân tướng thì phải là thủ hạ của người bên trong, có người bị Tinh Nguyệt Nô thu mua, đem tin tức tiết lộ ra ngoài.”
“Ngươi đánh rắm!”
Không đợi Diệp Thiếu Dương nhảy lên, Tứ Bảo lao tới trước, bị Tiểu Mã ngăn lại.
“Được rồi được rồi, có chuyện hảo hảo nói, hoàng đế cũng là đang nói ra một loại khả năng.” Tiểu Mã đi ra hoà giải
“Sự thật gì! Sau cậu lại giúp hắn nói chuyện!”
Tứ Bảo phẫn nộ, đột nhiên nghĩ tới, “Ồ, cậu hiện tại là người của Phong Chi Cốc, cùng nhau lăn lộn với cùng hắn, cho nên khuỷu tay hướng ra bên ngoài.”
“Tôi hướng cái em gái cậu!” Tiểu Mã mắng một tiếng, “Tôi là người như thế nào, cậu không biết sao, cậu đây là ý tứ gì!”
Tứ Bảo bình tĩnh lại, cũng biết mình nói lỡ, trợn mắt nói: “Được rồi tôi nói sai rồi, nhưng cậu không nên hoài nghi các huynh đệ của mình.”
“Ta không hoài nghi nha, đây không phải thảo luận sao.”
Ánh mắt Kiến Văn để từ trên mặt mọi người quét qua, nói: “Ta nói câu không nên nói, các ngươi nhiều người như vậy, cho dù là một tấm sắt, cũng không có khả năng không có khe hở ngầm… Diệp Thiếu Dương, người làm sao xác định tin tức không phải một người nào đó trong các ngươi tiết lộ ra ngoài?”
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Vậy ta còn nói cho người, chúng ta thực sự chính là bền chắc như thép, không có khả năng có khe hở. Ta, tuyệt đối tin tưởng mọi người, tin tưởng mỗi người bọn họ. Bọn họ cũng tương tự.”
Đoàn người ùn ùn gật đầu. Lúc trước tình huống bên cạnh lối trì đồng sinh công tử còn rõ ràng ở trước mắt, bất cứ một ai trong bọn họ, đều có thể trả giá sinh mệnh vì đối phương. Nếu không phải như thế, cũng không có khả năng cùng nhau đi tới hôm nay.
Tiểu Mã cũng có chút khó chịu nói với Kiến Văn đế: “Ngươi nói như vậy thì có chút quá rồi, mọi người cùng làm việc một hồi, ta cũng không phỉ nhổ ngươi, đừng nữa lung tung nói.”
Kiến Văn để không nói gì. Dương Cung Tử nói: “Đúng vậy, sự tình còn chưa làm rõ, chúng ta không thể hoài nghi lẫn nhau.”
Lâm Tam Sinh gật đầu nói: “Vậy đặt xuống vấn đề này trước không nói, nhưng, Tinh Nguyệt Nô quả thật đã mai phục chúng ta, ta nhắm chừng kế hoạch của cô ta là, thừa dịp Thiếu Dương thừa nhận lôi kiếp đến thời khắc mấu chốt nhất, phát động công kích mãnh liệt đối với mọi người… Chúng ta không có khả năng bỏ lại Thiếu Dương mặc kệ, vậy chỉ có thể chiến đấu… Sự thật cũng thật sự giống cô ta đoán trước, nếu không phải thời khắc mấu chốt Tiểu Cứu sống lại, chúng ta hiện tại đều đã bị đánh chết ở trong lối trì..”
Hồi tưởng lại tình hình ngay lúc đó, lòng mọi người cũng đều còn sợ hãi.
“Sự tình cũng đã trôi qua, bỏ đi.” Tiểu Mã nói, đột nhiên sửng sốt một phen, nói, “Tôi nói như vậy, các cậu sẽ không hoài nghi tôi chứ?”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn, “Chỉ cậu à, làm gì cũng không được, ăn gì cũng không đủ, làm nội gian cậu cũng không có tố chất, cậu mau thôi đi.”
“Móa, Tiểu Diệp Tử, tôi cảnh cáo cậu, cậu đây là quỷ thần công kích!”
Lâm Tam Sinh nói: “Không thể cứ như vậy là xong. Chúng ta lần xông vào sấm lối trì, đã giết không ít đạo sĩ Bắc Đẩu quan cùng Bàn Cổ tăng..” Nói tới đây, hắn không tự chủ được nhìn Đạo Phong một cái.
Người đều là hắn giết, người của Liên Minh Tróc Quỷ, nhiều nhất cũng chỉ đem Bàn Cổ tăng đẩy vào trong Son Hà Xã Tắc Đồ.
Đạo Phong thản nhiên nói: “Người đều là ta giết, không liên quan tới các ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Là ta tìm người đến hỗ trợ, ta đương nhiên không thể đẩy cho người, nhưng ở trong mắt Tinh Nguyệt Nô, người và ta là cùng hội, người người giết, cũng sẽ tính ở trên đầu ta.”
Lâm Tam Sinh nói: “Chính là đạo lý này, Tinh Nguyệt Nô sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, mọi người tương lai đều đề phòng một chút. Về phần bí mật là như thế nào tiết lộ ra ngoài, chậm rãi điều tra sau đi.”
Đoàn người tiếp tục thảo luận phương diện khác, Diệp Thiếu Dương nói ra một nghi vấn trong lòng: “Thanh Trường Phong cùng Tinh Nguyệt Nô đã là sư huynh muội, như vậy, sư phụ bọn họ là ai?”
“Hiên Viên thánh đế?” Tiểu Bạch nói không xác định.
Diệp Thiếu Dương nhìn về phía Đạo Phong, nói: “Người tin tưởng có Hiên Viên thánh để sao?”
Đạo Phong trầm mặc một phen, phun ra ba chữ: “Không thể biết.”
Vấn đề này, thật ra không cần thiết thảo luận, ở trong mắt bọn họ, cái gì Hiên Viên thánh đế, Đông Nhạc đại đế, Đông Hoàng Thái Nhất, còn có đạo giáo Tam Thanh, phật môn Tây Thiên A Di Đà Phật vân vân, những vị này đều là một nhóm, thống nhất xưng là chư thiên thần phật, những nhân vật giống như thần thoại này, nói không có, người trên đời đều tín ngưỡng bọn họ, nhưng nói có, ai cũng chưa từng gặp…Cho dù Lý Hạo Nhiên từng bài sư Lão Tử, nhưng Lão Tử sau khi ra khỏi phía tây Hàm Cốc quan, chẳng biết đi đâu, tôn hắn là Thái Thượng Lão Quân, cũng là hậu nhân làm, về phần các thần phật kia, rốt cuộc tồn tại hay không, ai cũng không nói ra được.
Người thường rất khó lý giải, thật ra tín ngưỡng, cùng thần chân chính vẫn có sự khác biệt.
Ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, hắn tin Tam Thanh cùng chư thiên thần phật, thật ra chính là một loại lực lượng, một loại lực lượng hội tụ hương khói cùng ý niệm nhân gian mà hình thành thần minh, cái gọi là đạo thuật, chú ngữ, dựa vào chính là loại lực lượng này, loại lực lượng này vượt lên tất cả, ở ngoài thiên địa đại đạo, chưa ai từng gặp, cũng không cách nào đi phỏng đoán cùng tưởng tượng.
Tự bất dư quái lực loạn thần, lục hợp chi ngoại tồn nhi bất luận.
Bởi vậy, Đạo Phong mới sẽ nói ra ba chữ “Không thể biết”.
“Cái này thì không cần đoán mò. Dù sao, cho dù có Hiên Viên thánh đế, cũng không có khả năng thực xuất hiện
trước mặt chúng ta, kẻ địch của chúng ta, chính là Tinh Nguyệt Nô, còn có Thanh Trường Phong cũng tính vào.” Dương Cung Tử từ từ nói, “Hắn lần này chịu thiệt ở dưới tay Đạo Phong, cơn giận này khẳng định không nhịn được.”
Đoàn người thảo luận một phen, cũng không có biện pháp nào hay để đi dự phòng, dứt khoát mặc kệ, dù sao người bị Liên Minh Tróc Quỷ đắc tội cũng không ở số ít, binh đến tướng chặn đi.
Đoàn người lại tụ vào nhau nghiên cứu kế hoạch tương lai, mục đích cuối cùng, tự nhiên là cứu ra Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng lấy một dúm người này của Liên Minh Tróc Quỷ, căn bản không có khả năng xuyên qua phong tỏa của đại quân Thị tộc, đánh lên Thiên Khí sơn, nhưng chuyện này lại không thể không vội, bởi vì không lâu tới đây, Hậu Khanh và Nhuế Lãnh Ngọc sẽ thành hôn… Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể cho phép chuyện này xảy ra.
“Thiếu Dương, em có thể về Thanh Khâu sơn trước, tìm người thăm dò tình huống, sau đó nghĩ cách cứu ra Lãnh Ngọc, anh không cần lo lắng, chúng ta nhất định có thể làm được.” Tiểu Cửu nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, an ủi nói.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. Lúc ban đầu, hắn kẹt ở dân quốc chưa về, quả thực lòng nóng như lửa đốt, nhưng hiện tại đã trở lại, ngược lại cũng không thể quá mức sốt ruột, chỉ có thể đi làm từng bước một.
“Lần này chúng ta nhìn thấy Tinh Nguyệt Nô, cũng đã xác minh một sự kiện: chúng ta quả thực đã thay đổi lịch sử, bởi vì Kim Cương Trác ở trên tay Tinh Nguyệt Nô.” Diệp Thiếu Dương nhìn Mỹ Hoa một cái, “Tôi cũng không biết Mỹ Hoa và tiểu bạch kiểm vì sao không nhớ chuyện quá khứ… Đúng rồi, mọi người nói Lý Hạo Nhiên mang theo Bích Thanh đi rồi? Hắn sống lại, hay là vẫn chưa chết?”
“Hắn đã chứng đạo. Đạo Phong lẩm bẩm, “Hắn cũng chưa hiện thân ra, chỉ bằng một luồng thần niệm, đã có thể đánh bại Tinh Nguyệt Nô… Trừ phi là đã chứng đạo, nếu không không có khả năng có thực lực bực này.”