Lâm Tam Sinh sững sờ nhìn Quảng Tổng thiên sư, không biết nên nói gì.
“Đợi lâu đợi lâu, ta cũng đến đây.” Ngoài cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc, hai người bọn Lâm Tam Sinh quay đầu nhìn lại, lập tức ngẩn ra, kinh ngạc hô lên: “Thanh Vân tổ sư!”
Đến thế mà lại là sư phụ Thanh Vân Tử của Diệp Thiếu Dương!
Thanh Vân Tử hướng hắn cười cười, đi đến Quảng Tổng thiên sư bên người đi.
“Thanh Vân tổ sư, ngươi cũng muốn đi Tu La giới?”
Thanh Vân Tử bất đắc dĩ cười khổ, “Ta vốn muốn đi trong luân hồi vãng sinh, hai đứa không nên thân kia cứ cố lưu ta lại, mà nay thiên kiếp buông xuống, ta nếu lưu lại nữa, tất nhiên thành gánh nặng cho bọn nó, đành phải cũng đi Tu La giới lăn lộn. Ngươi trở về nói cho thằng nhóc, hai chữ: đừng nhớ.”
“Cái này… Ngài cũng muốn một đi không trở lại?” “Cái đó không rõ, ta cũng chưa từng đi Tu La giới, không biết đó là địa phương nào, cũng rất tò mò muốn đi xem, nếu không về được, ta cũng không có cách nào cả.”
Lâm Tam Sinh không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng một màn càng thêm kinh người còn ở phía sau, một đợt tiếng chuông từ ngoài cửa vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn từ bên ngoài cửa nhỏ của chùa miếu lại một người nữa đi vào. Lâm Tam Sinh nhìn lướt qua, cằm cũng sắp rơi xuống.
“Lý Hạo Nhiên…”
Chính là Lý Hạo Nhiên ở dân quốc chết mà sống lại, vẫn là loại bộ dáng nghiêm trang kia, chậm rãi đi đến, Bích Thanh đi theo phía sau.
“Lý Hạo Nhiên, ngươi cũng muốn đi Tu La giới?”
“Ta đã chứng Hỗn Nguyên đại đạo, trên thế gian không có chỗ dùng tới nữa, đành phải đi một chuyến này rồi.”
Quả nhiên hắn đã chứng đạo… Lâm Tam Sinh kinh ngạc nhìn hắn. Lúc này Bích Thanh đuổi theo, phía sau Lý Hạo Nhiên kêu lên: “Sư huynh, chẳng lẽ những thù hận kia, người đều đã quên sao?”
Lý Hạo Nhiên đứng thẳng ở trước bàn đá, cúi đầu nhìn bàn cờ trên bàn đá, chậm rãi nói: “Ta đã chứng đạo Hỗn Nguyên, nào còn có thù hận gì, việc khác, người tự đi quyết đoán là được.”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Trí Thâm thiền sư, nói: “Đa tạ tiếp dân.”
Trí Thâm thiền sư mỉm cười, trên đỉnh đầu đột nhiên sinh ra linh quang, từ đỉnh đầu hướng trên người bao trùm xuống, nơi linh quang đến, quần áo trên người cũng sinh ra biến hóa, tăng bào cũ nát biến thành đạo phục màu xám, trong tay cầm một vật thật lớn giống như cái ô, nhưng trên đầu trụi lủi, có mấy nốt sẹo hương, nhìn qua tựa như một hòa thượng mặc quần áo đạo sĩ, thật sự chẳng ra làm sao cả, nhưng nhìn qua lại không có bất cứ cảm giác không hài hòa gì cả.
Lâm Tam Sinh bị khựng lại, đột nhiên nghĩ tới một cái tên trong truyền thuyết, thốt ra: “Tiếp dẫn đạo nhân!”
Trí Thâm thiền sư cười nói: “Trên đời không có phật, nào có tiếp dẫn cái gì?
Lâm Tam Sinh phục hồi tinh thần phân biệt nhìn mấy người trước mặt, Thanh Vân Tử, Quảng Tổng thiên sư và Lý Hạo Nhiên, lẩm bẩm: “Sư phụ, hai vị tiền bối, Tu La giới kia rốt cuộc là chỗ nào, vì sao các người đều muốn
đi?”
Thanh Vân Tử trợn mắt nói: “Ta vừa rồi không phải nói sao, ta không biết, liền bởi vì không biết, mới muốn đi xem chút.”
“Nhưng, thứ ta nói thẳng, mấy vị thần thông quảng đại, vì sao không ở lại nhân gian cùng nhau ứng đối thiên kiếp với mọi người, vì sao phải đi?”
Thanh Vân Tử cười nói: “Theo như người nói, toàn bộ người đắc đạo đều nên ở lại nhân gian, cùng nhau ứng đối loạn thiên kiếp? Ngươi có biết không, thiên kiếp sở dĩ buông xuống đó là nhân quả khúc mắc của nhân gian càng lăn càng lớn, tu hành mà biết mệnh trời, sau khi chứng đạo Hỗn Nguyên, nếu còn ở lại trên thế gian, sẽ tăng tốc loại hỗn loạn này… Ta nói quá thâm ảo tiểu tử ngươi cũng không hiểu, ta nói trắng ra một chút với người, là bởi vì người như chúng ta ở lại nhân gian quá nhiều, mới sẽ đưa tới thiên kiếp, tựa như Lý Hạo Nhiên, trăm tiếp luân hồi, gieo xuống vô số nhân quả, không thể chặt đứt, hắn ở lại nhân gian, chính là mầm tai hoạ thiên kiếp… Ài, ta nói như vậy người nghe hiểu chưa?”
“Vẫn quá thâm ảo, ta nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu thì thôi. Lại nói, chúng ta đi Tu La giới, cũng không phải lăn lộn kiếm ăn chờ chết, cũng cần nghĩ cách đi chống lại thiên kiếp, chỉ là phương thức cố gắng không giống nhau, thật sự phải ra chiến trường chém giết, chỉ có thể là Diệp Thiếu Dương là các ngươi những người ứng kiếp này. Hiểu chưa?”
Lâm Tam Sinh không còn gì mà đối đáp.
Thanh Vân Tử nói với Trí Thâm thiền sư: “Lão hòa thượng người khởi động đi.”
Trí Thâm thiền sư tay cầm cái cành cây khổng lồ kia, quét trước người một lần, nơi bị cành cây đảo qua giống như bị xé xuống một khối, lộ ra hư không tối tăm vô tận, nói: “Mời ba vị”
Quảng Tổng thiên sư nhìn Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm một cái, chưa nói gì cả, trực tiếp đi vào.
“Sư phụ!!” Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm thất thanh hô lên, nhưng không có cách nào ngăn cản.
“Ngươi tới, người tới trước. Thanh Vân Tử nói với Lý Hạo Nhiên.
“Phúc họa cả đời người, ứng hết ở trên người Diệp Thiếu Dương, người đi đi.” Lý Hạo Nhiên hướng Bích Thanh nói xong câu đó, cũng đi vào.
Bích Thanh mất hồn mất vía đứng ở tại chỗ, nhìn hắn biến mất.
“Ồ, đến ta rồi, à… Ta chỉ là đi xem bên kia chơi vui không, người nói với thằng nhóc, không vui mà nói ta sẽ trở về tìm nó, tạm biệt tạm biệt.”
Thanh Vân Tử bước một chân vào hư không, trong miệng bắt đầu nói thầm, “Nơi này thật tối nha, lão hóa thượng, ta nói ngươi chỗ này có đèn không.” Còn chưa dứt lời, thân thể đã biến mất ở trong hư không.
Trí Thâm thiền sư một vị cuối cùng, vừa muốn đi vào, Bích Thanh đột nhiên phi thân lao đi, Trí Thâm thiền sư cầm cành cây, hướng cô ta quét một cái, trong chớp mắt, không khí trước mặt Bích Thanh đọng lại, đem cô ta phong tỏa ở bên trong, không thể động đậy chút nào, sau đó vừa ngâm câu thơ, vừa đi vào khe hở hư không biến mất ở dưới mí mắt của mọi người.
“Đại giác kim tiên bất nhị thì, tây phương diệu pháp tổ bồ đề. Bất sinh bất diệt tam tam hành, toàn khí toàn thân vạn vạn từ. Không tích tự nhiên tùy biến hóa, chân như bản tính nhâm vi chi. Dữ thiên đồng thọ trang nghiêm thể lịch kiếp minh tâm đại pháp sư..”
Thanh âm còn quanh quẩn bên tai mọi người, nhưng tất cả đã biến mất. Kết giới biến mất. Bích Thanh ngồi nhũn ra ở trên mặt đất.
Cứ như vậy đi hết rồi…
Lâm Tam Sinh sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu, đi qua đỡ Lý Lâm Lâm còn đang khóc, đem cô ôm vào trong lòng, nói: “Không cần khó chịu, bọn họ chỉ là đi một không gian khác, cũng không phải đã chết.”
“Nhưng sư phụ nói ông ấy vĩnh viễn không trở lại.” Lý Lâm Lâm ghé vào đầu vai hắn nức nở.
“Vậy chúng ta tu luyện cho tốt, sau khi trảm tam thi, đi qua tìm sư phụ.”
Lý Lâm Lâm ngẩn ra, lẩm bẩm: “Đúng vậy, ta sao lại không nghĩ tới chứ.”
“Không cần trảm tam thi, cũng có thể đi Tu La giới.” Bích Thanh lạnh nhạt nói.
Lâm Tam Sinh quay đầu nhìn cô ta, hỏi: “Ngươi làm sao biết?”
“Sư phụ người trảm tam thi rồi sao?”
Lâm Tam Sinh đột nhiên nhớ tới chi tiết này, sư phụ mình, vốn là một luồng thần niệm của Trương Quả, cho dù tu vi sâu nữa, lại chạy đi đâu trảm thi chứng đạo? Còn có, ti chủ Tuần Du ti Ngư Huyền Cơ lúc trước từng khúc mắc với Diệp Thiếu Dương, cũng chưa chúng đạo, vẫn đi Tu La giới, cho dù là Thanh Vân Tử, hẳn là cũng chưa chứng đạo… Như vậy bọn họ vì sao phải đi Tu La giới, đi vào trong đó làm gì?