Nếu nhìn một cách tổng quan, thì cuộc đời của mỗi con người chúng ta cũng tựa như là một bộ phim vậy. Tất cả đã được lên kịch bản sẵn, với cái sườn như sau “sinh – lão – bệnh – tử”, phần còn lại thì chỉ dựa vào diễn xuất của mỗi người mà thôi. Chắc bởi cái lý do đó, mà phương tây có câu “life imitating art”, có nghĩa “cuộc đời là một vở kịch”. Nếu quả đúng như vậy, thì sau khi chết đi rồi, con người chúng ta sẽ chỉ có một con đường duy nhất, đó là hồn lìa khỏi xác, quỷ sai dắt xuống âm phủ. Để rồi sau khi mà cân đo đong đếm tội với công xong sẽ tính tiếp thì thế giới tâm linh đã mất đi hẳn một nửa ý nghĩa hay như là sự kì bí của nó. Vở kịch nào cũng đều có bước ngoặt riêng của nó, cũng giống như sống trên đời này, có ai mà lường trước được mọi việc. Đặc biệt hơn nữa, không phải ai chết là cũng có thể bước ngay qua được bên kia của sự sống.
Việc Trúc vẫn thường lén lút ra mộ của Cường để tâm sự đã diện ra hơn một năm mà vẫn chưa bị ai phát giác. Chỉ có đúng hai người biết, một người đã nằm sâu dưới lòng đất và một người vẫn còn hoài niệm về cái tình yêu ngọt ngào đã qua. Chỉ vì quá yêu Cường và hối hận việc không thể nhìn mặt Cường lần cuối, không biết từ khi nào mà trong thâm tâm cô đã mang cái lối suy nghĩ rằng mình là người có lỗi. Thời gian thấm thoát trôi qua, Cường mất đã được hơn 2 năm, nhưng có lẽ trong suốt 2 năm đó, cậu ta chưa hề một lần cảm thấy cô đơn khi mà Trúc vẫn thường lui tới bầu bạn với cậu. Để truộc lại lỗi lầm với Cường, Trúc quyết tâm sẽ tự để tang Cường trong vòng 3 năm, vì trong suy nghĩ của mình, Trúc quan niệm cô đã thuộc về Cường, đã là vợ của cậu ta từ lâu lắm rồi, mặc dù hai người chưa chính thức làm đám cưới thôi. Cứ nghĩ rằng cuộc tình giữa Trúc và Cường tan vỡ và cậu ta phải lìa xa cõi đời này đã là tận cùng của đớn đau rồi. Thế nhưng nào ai ngờ được rằng, Trúc chưa thể để tang Cường được đủ 3 năm thì cô đã lên xe hoa theo duyên mới. Trong suốt quãng thời gian mà Trúc suy sụp nhất, thì luôn có một người bạn thân ở bên quan tâm, an ủi, và chăm sóc cho cô. Người thanh niên này cũng là một người hiền lành tốt bụng, và anh ta cũng thương thầm nhớ trộm Trúc từ lâu lắm rồi. Khi biết được chuyện Trúc phải lòng với Cường, một bệnh nhân mắc căn bệnh nan y thì anh ta buồn lắm. Anh ta buồn không phải vỉ bản thân anh ta không có được cơ hội để tiến tới với Trúc nữa, mà anh ta buồn là vì sợ rằng sau này khi Cường mất đi thì Trúc sẽ phải khổ đau mãi mãi. Thế cho nên, khi mọi việc diễn ra y như anh ta tiên đoán, thì anh luôn cố gắng ở bên để chăm sóc cũng như là giúp đỡ cái mối tình đơn phương của mình. Thế nhưng dù cho có làm cách nào, chăm sóc tận tình đến đâu đi chăng nữa, thì Trúc vẫn mãi mãi chỉ coi anh ta như một người bạn thân, và trong cái trái tim tan nát kia của cô vẫn chỉ mang hình bóng có một người duy nhất, đó là Cường mà thôi.
Nhưng chuyện đời đâu có đơn giản như vậy, bố mẹ của Trúc nhận ra rằng con mình vì quá yêu Cường mà sẽ ở giá như vậy suốt đời. Sợ rằng Trúc sẽ làm những việc dại dột bây giờ và hối hận về sau này mà hai người họ đã tìm mọi cách để giúp cô quên đi hình bóng của Cường, và một trong những việc đó chính là việc tạo điều kiện để Trúc và người bạn thân kia có thể tiến tới được gần nhau hơn nữa. Trong suốt cái quãng thời gian 2 năm đó, bố mẹ của Trúc hết dùng lời ngon tiếng ngọt để khuyên bảo con mình cho tới các biện pháp cứng rắn với mong muốn cô có thể bước sang một trang mới trong cuộc đời. Và cuối cùng là vào giữa năm thứ 3, do không muốn phải thấy cảnh bố mẹ mình ngày ngày cứ phải sống trong cảnh buồn bã lo toan về tương lai của mình, Trúc đành chấp thuận. Xét cho cùng thì bên “nghĩa” bao giờ cũng phải nặng hơn bên “tình”, chính vì vậy mà Trúc lại một lần nữa nuốt nước mắt vào trong và kết duyên với người thanh niên tốt bụng kia. Chuyện mà cô âm thầm để tang Cường 3 năm cho đến ngày cô về nhà chồng thì vẫn không hề một ai hay biết. Cứ ngỡ rằng Trúc sẽ mãi mãi giữ hình ảnh của Cường trong tim, thế nhưng mà người ta nói rằng thời gian sẽ xoa dịu đi mọi vết thương. Nó không hẳn là làm biến mất đi cái vết thương lòng đó, mà chỉ đơn giản là làm cho con người ta tạm thời quên đi mà thôi. Từ ngày về nhà chồng, Trúc dường như ít có thời gian qua lại tâm sự bên cạnh nấm mồ của Cường hơn, và cô dường như ngừng qua lại hẳn kể từ ngày mà cô biết mình mang bầu. Có lẽ đứa con trong bụng của Trúc chính là cái niềm vui mới có đủ sức mạnh để che lấp đi hình ảnh của Cường trong trai tim cô. Nhưng liệu, có thực sự mõi suy nghĩ và hình ảnh của Cường dễ dàng bị lãng quên như thế không?
… Tai nạn đầu tiên …
Đêm nay là một cái đêm dài đằng đẵng với Trúc trong bệnh viện, dù cho vẫn đang là cái ca trực đêm của mình. Thế nhưng biết được Trúc đang mang bầu nên các đồng nghiệp đã bảo cô cứ nghỉ ngơi và để họ trực hộ. Trúc nằm trong phòng trực ban vắt tay lên trán mà nghĩ ngợi về cái đứa con của mình, nghĩ đến cái cảnh mà đứa con khôn lớn rồi tập tững bước đi mà Trúc như cảm thấy hạnh phúc dâng trào. Có thể nói rằng, trong suốt mấy năm qua, có lẽ đây là lần đầu tiên Trúc cảm thấy thực sự hạnh phúc, thậm chí còn hạnh phúc hơn cả tình yêu giữa cô và Cường. Trúc cứ nằm đó mà chìm đắm trong cái suy nghĩ hạnh phúc về đứa con trong bụng, thi thoảng cô lại đưa tay xoa lên bụng. Bất ngờ Trúc rùng mình, chính cái cơn rùng mình đó như làm cho Trúc tắt hẳn cái suy nghĩ hạnh phúc. Trúc bắt đầu để ý căn phòng trực ban, có lẽ đến giờ cô như nhận ra rằng quanh mình không hề có một ai, và cái căn phòng này như tôi hơn bình thường, ít ra là cô nghĩ vậy. Trúc từ từ ngồi dậy trên giường và nhìn quanh, có một cái cảm giác gì đó đã từ rất lâu rồi mà cô chưa hề bắt gặp. Thôi đúng rồi, đó chính là cái cảm giác rờn rợn sởn gai ốc. Trúc ngồi thẳng trên giường cúi đầu chống tay nghĩ ngợi, đây chính là cảm giác từ cái thời mà cô còn làm ở khoa điều trị tích cực của bệnh viện, nơi mà cô đã gặp được Cường. Khoa điều trị tích cực vốn là cái nơi cuối cùng dành cho các bệnh nhận mắc bệnh nặng, sự sống và cái chết là 50/50. Cũng chính bởi thế, mà đã có không ít bệnh nhân trút cái hơi thở cuối cùng của mình tại khoa này. Trong suốt quãng thời gian làm tại khoa điều trị tích cực, kể cả từ trước khi quen biết Cường, không chỉ riêng gì Trúc mà ngay cả các nhân viên cũng đều ít nhất một lần trải qua cái cảm giác rờn rợn lạnh tóc gáy này, thậm trí là có người còn bị ốp vong ngay khi đang chăm sóc bệnh nhân.
Từ cái ngày Cường mất, Trúc do quá đau buồn và cô không muốn phải ngày ngày đi ngang qua căn phòng, nơi đã lưu giữ những kí ức êm đềm ngọt ngào giữa hai người nên cô đã xin chuyển qua khoa nhi. Giờ đây ngồi trên giường phòng giao ban từ từ cảm nhận lại được cái cảm giác rờn rợn này mà cô như ớn lạnh. Trúc nghĩ rằng do mình đang mang bầu nên dẫn tới thường xuyên mỏi mệt và nghĩ ngợi lung tung. Cô đứng lên tiến ra phía bình nước và tự rót cho mình một ly, tính rằng sau khi uống xong sẽ quay trở lại giường và cố ngủ. Trúc đứng đó vặn vòi, cái tiếng nước chảy vào cốc “róc rách” vang cả phong giao ban. Bất trợt xen kẽ giữa cái tiếng “róc rách” nước chảy vào cốc nhựa đó là tiếng trẻ con cười vảng vất đâu đây. Trúc ngưng tay ngẩng đầu lên như thể cố căng tai nghe lại coi cái tiếng cười rúc rích của trẻ con phát ra từ đâu. Không có gì cả, ngay khi vòi nước được khóa thì bốn bề căn phòng lại trở nên yên ắng đến lạ thường, tiếng côn trùng ngoài sân kêu rả rích cứ thế vọng vào. Trúc đứng đó đưa cốc nước lên tính uống thì bất chợt, toàn thân cô giật thột lên. Một cái bóng đen chạy từ phía sau cô thẳng ra ngoài dãy hành lang tối kía. Trúc giật nẩy người, cô đánh rơi cả cái cốc nước đổ tung tóe trên nền phòng. Trúc đứng đó một tay tì lên lưng tựa của ghế, một tay đặt lên con tim đang đập loạn xạ do vừa bị kích động kia.
Trúc cứ đứng đực ra đó mà cố trấn tĩnh bản thân, cô như thể đang cố lý giải cái bóng đêm vừa chạy vọt ra ngoài kia là ai. Có lẽ giờ phút này thì thực sự là cô không thể nào mà ngủ được nữa rồi. Trúc đứng đó nhìn ra phía cửa phòng trực ban, ngoài trời không hề có một ngọn gió nào, vậy mà cái cánh cửa nơi cái bóng đen chạy vút ra vẫn khẽ đung đưa như thể có ai vừa quệt vào vậy. Không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì, Trúc hỏi lớn:
– Ai đó?
Dẫu biết cái câu hỏi của mình là vô nghĩa, thế nhưng cô vẫn cứ hỏi. Như bị mốt thế lực vô hình lôi kéo, như thể bên tai là cái tiếng gọi nỉ non ỉ ôi “lại đây, lại đây nào”. Và rồi cứ như thế, Trúc như bị ai đó điều khiển, cô lững thức bước đi tiến ra ngoài phòng giao ban. Trúc dừng chân trước cửa phòng giao ban, nơi dãy hành lang dài hun hút với những cái bóng đèn neon bị bụi bám đầy, hắt ra sân bệnh viện cái thứ ánh sáng yếu ớt lạnh lẽo. Trúc hết nhìn ra khuôn viên sân bệnh viện rồi lại nhìn ra hai đầu dẫy hành lang, không có một ai, chỉ có mình cô mà thôi. Trúc đứng đây một lúc, trong đầu bắt đầu có cái suy nghĩ không hiểu tại sao mình lại đứng đây. Thế rồi Trúc quay đầu đi lại vào phòng, thế nhưng vừa quay đầu bước được mấy bước thì bên tai cô là tiếng có ai đó đang đi ngoài sân bệnh viện, cái tiếng đạp lên lá khô xào xạc như thể người đó đang tiến về phía mình. Trúc quay hẳn người lại nhìn hắt ra phía sân, nơi mà ánh sáng của đèn neon yếu ớt không soi rọi tới được. Vẫn là cái tiếng xào xạc cứ vọng lại về phía Trúc, cô ta cứ nhìn về phía bóng tối mù mịt. Không hiểu từ lúc nào, Trúc như có thể nhìn ra được cái bóng người thấp thoáng đang từ từ tiến lại về phía mình trong cái màn đêm đen. Đứng đó nhìn chằm chằm một lúc, bất chợt cái cảm giác rất bất ổn như bám lấy tâm trí cô. Trúc nhẹ nhàng run rẩy lùi bước, thế nhưng lùi được đến bước thứ ba thì cô bất ngờ va phải ai phía sau lưng.
Theo như thói quen thì Trúc sẽ phải quay lại ngay để xem va vào ai, hay như va vào cái gì. Nhưng lần này thì lại khác, vừa va phải thì cô như đứng khựng người lại, họa chăng cái hơi lạnh từ người hay vật đang phát ra sau lưng cô như khiến cho cô bị đóng băng luôn vậy. Trúc cứ thế đứng im tựa như bị đông cứng vậy, cô không hề nhúc nhích. Bên tai Trúc như có tiếng từng hơi thở ngày một rõ dần, cái hơi thở lạnh buốt đó cứ từ từ phả vào gáy cô, truyền cái sự lạnh buốt đó chạy dọc sống lưng. Trúc đứng đó toàn thân cứ thế khẽ run lên mỗi khi mà cái hơi lạnh phả vào gáy mình. Thế rồi bóng một người thanh niên từ phía sau từ từ xuất hiện và đi từ phía sau cô lên. Trúc đứng đó nhìn không chớp mắt, có thể đây là lần đầu tiên mà bản thân cô được đối mặt với cái thứ mà người đời gọi là ma. Người thanh niên này cứ thế đi dọc theo dãy hành lang xa dần. Thế nhưng không hiểu vì sao mà chợt nhìn cái dáng đi này thì trong thâm tâm Trúc bỗng hiện lên một cái tên “Cường”. Thật bất ngờ, chỉ trong có tích tắc mà bao nhiêu ký ức, bao nhiêu kỉ niệm đẹp lại hiện về. Trúc khi không bỗng cất tiếng gọi:
– Anh… anh Cường…
Cái bóng đen đó vẫn lững thưỡng bước đi thẳng xa dần. Trúc trong lòng cảm xúc như dâng trào, chợt hai mắt cô lại nhạt nhòa, Trúc bước từng bước đi theo và gọi giọng bắt đầu không giấu được sự nghẹn ngào:
– Anh Cường … có phải là anh đó không?
Trúc cứ thế gọi, nhưng cái bóng đó vẫn bước đi. Trúc có cảm giác như mình càng đuổi thì cái bóng đó càng đi xa mình vậy. Trúc cứ thế đuổi theo cái bóng dọc hành lang tối của bệnh viện, dường như quá mệt mỏi, Trúc hét lớn:
– Sao anh không dừng lại chứ?! Không lẽ nào anh hết yêu em rồi sao?!
Cái câu hỏi đó vừa dứt thì cái bóng này bỗng đứng lại, Trúc cũng dừng lại, cô dường như đang đợi cho Cường quay người lại đối mặt với mình. Thế nhưng cái bóng mới chỉ quay ngang đầu, còn chưa rõ mặt mũi thì Trúc bị một chiếc cáng có bánh của bệnh viện lao vội ra từ ngã rẻ bên cạnh cô húc phải. Trúc ngã xong xoài ra nền nhà, các bác sĩ và y ta đẩy cáng nói:
– Chết thật!
Thế nhưng chỉ đến khi họ nhận ra Trúc đang có bầu và máu bắt đầu rỉ ra từ âm đạo của cô thì các bác sĩ và y tá mới tái mặt hoảng loạn. Hình ảnh Cường đứng trước mặt cô giờ đã tan biến, Trúc nằm trên mặt đất nhìn máu của mình đang lan rộng dần trên sàn hành lang rồi cô cũng rơi vào trạng thái bất tỉnh.
… Sảy Thai Lần 2 …
Phải mất gần một năm sau, Trúc mới mang bầu đứa nữa. Thế nhưng lần này để tránh cái tai nạn đáng tiếc xảy ra như lần trước. Chồng Trúc đã động viên và thuyết phục cô ở nhà, và với công việc của mình hiện tại, thì cậu ta có thể lo được cho cả gia đình. Nói về Trúc thì sau cái tai nạn đó, tâm chí của cô dường như không thể nào rời khỏi Cường, cái mối tình đầu thắm thiết đã nằm sâu dưới nấm mồ suốt mấy năm qua. Trúc trước khi mang bầu đứa con này, cô đã lén lún quay lại mộ của Cường. Cái hôm đó, Trúc ở bên mộ của Cường rất lâu, cô đã khóc hết nước mắt và xin lỗi Cường không biết bao nhiêu lần khi mà cô đã phá bỏ lời thề, đã không thể yêu Cường mãi mãi, đã không thể chịu tang Cường được đủ 3 năm. Liệu phải chăng chỉ cần xin lỗi và khóc lóc trước mộ Cường là đủ? Liệu chăng người chồng đầu tiên của Trúc, cái người đang nằm sâu dưới lòng đất kia sẵn sang bỏ qua cho cô?
Trúc đã mang bầu được hơn 5 tháng, cái bụng cô đã to hẳn ra. Tuy chưa phải là quá cồng kềnh nhưng Trúc lại cảm thấy mỏi mệt vô cùng, hầu hết thời gian cô dành cho việc nằm trên giường. Đó là vào buổi trưa cuối đông, sau khi đã nấu cơm nước xong cho chồng ăn để đi làm, bất ngờ Trúc cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Cô chậm rãi men theo cái lan can để lên tầng 2, lên tới nơi thì cô thả mình nhẹ nhàng lên chiếc giường đêm êm ấm. Ngay khi Trúc vừa kéo được cái chăn bông lên ngang cổ thì hai mắt cô như không mở ra nổi, và rồi cứ như thế cô lịm đi vào giấc ngủ nhanh tới một cách bất ngờ. Cứ tưởng rằng chìm vào một giấc ngủ sâu như vậy thì Trúc sẽ phải có một giấc mơ đẹp tuyệt vời, nhưng không, đời đâu có phải chỉ toàn là một mầu hồng cơ chứ? Cứ nghĩ rằng bản thân mình có thể chìm trong cái giấc ngủ sâu mãi mãi, nhưng không, một cơn rùng mình như làm cho Trúc mở mắt bừng tình. Trúc vẵn nằm trên giường à nhìn quanh phòng, không hề có một ai cả. Trúc nằm trên giường và bắt đầu cảm nhận một thế lức, không, đúng hơn là một cái cảm giác, cái cảm giác khiến cho cô rùng mình tỉnh giấc. Trúc nằm đó thả lỏng cơ thể như để cảm nhận rõ hơn cái cảm giác kì lạ này, chợt cô như nhận ra rằng cái rùng mình vừa rồi xuất hiện là khi mà có ai đó đang nhìn cô chằm chằm. Ngay lập tức, Trúc đảo mắt nhìn quanh căn phòng ngủ tầng 2, mắt cô dừng lại ở nơi bàn trang điểm. Trúc kinh hãi chố mắt, miệng cô như hét lên thất kinh khi mà cái người ngồi trước gương đó, cái gương mặt phản chiếu trên tấm gương trang điểm kia, chính là Cường. Khi đã nhận ra là Cường thì Trúc như không còn sợ hãi nữa, cô nằm đó cố trấn tĩnh cái nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, Cái vong Cường ngồi ở bàn trang điểm, thế rồi cậu ta đứng lên từ từ tiến về phía giường nơi Trúc đang nằm. Trúc bây giờ đang muốn nói lên nhiều điều lắm, thế nhưng cô ta không thể nào mở miệng ra để nói nên lời được. Cường đứng ngay ở cuối giường, cậu ta từ từ kéo cái chăn mà Trúc đang đắp ngang cổ ra. Trúc cố dùng sức lực bình sinh như để cử động, để chống cự lại nhưng không thể. Trúc không thể làm gì khác ngoài việc nhìn Cường đang kéo cái chăn bông của mình ra.
Chiếc chăn bông bị cường kéo xuống đất, chưa dừng lại ở đó, cậu ta từ từ chèo lên trên giường và nằm đè lên cô. Trúc dường như có thể cảm nhận được sức nặng của Cường đang đè lên bụng mình. Mặc cho toàn cơ thể cô hiện giờ đang bất động, miệng không nói lên lời. Trúc nghiến răng gồng hết sức bình sinh như thể cố bật dậy. Họa chăng vì lo cho đứa con mình, lo rằng Cường sẽ đè chết nó mà cuối cùng Trúc cũng bật dậy được ngồi trên giường. Mồ hôi mồ kê nhé nhãi trên trán. Nhịp tim trong lồng ngực đang đập loạn xạ, Trúc đưa mắt nhìn quanh căn phòng ngủ tầng 2 như để tìm kiếm Cường, nhưng không hề thấy bóng giáng cậu ta đâu. Một cái cảm giác bất an lại bắt đầu ùa đến, sợ rằng Cường sẽ lại hiện hình lên. Trúc đứng dậy khỏi giường và tiến xuống tầng 1. Thế nhưng mà ngay khi cô vừa bước được xuống một bước thì chợt như có ai đó kéo chân lại. Trúc mất đà ngẵ sấp mặt lao đầu từ cầu thang tầng 2 xuống tầng 1. Cái cảm giác đau đớn ở bụng lại bắt đầu rõ dần, Trúc nằm đó tay run rẩy với tới cánh cửa. Lại một lần nữa, cô bị sảy thai, giờ thì Trúc hiểu được rằng, Cường vẫn luôn hiện diện bên cô, và cậu ta thực sự không muốn Trúc có đứa con với người khác ngoại trừ mình ra.
… Cuộc gặp gỡ đầu tiên …
Trúc ngồi tại đây kể cho Hà nghe về những việc đã xảy ra, nhưng lần bị xảy thai trực tiếp do Cường gây ra. Cho dù đã xảy ra cách đây gần một năm, thế nhưng kể lại mà hai mắt Trúc vẫn cay xè, cái giọng nghẹn ngào xen lẫn uất ức trách móc. Hà ngồi nghe kể lại mà mặt bất bình vô cùng, cậu ta hằn giọng:
– Một truyện tày trời, nghiêm vọng như thế này mà cô không hề tìm người giúp đỡ?
Trúc nhìn cái ánh mắt hằn học kia của Hà mà như có tránh né, Trúc nói giọng run rẩy:
– Tôi nghĩ … nghĩ rằng Cường … Cường không có ý hãm hại tôi đâu… vì anh ta … anh ta yêu tôi nhiều lắm mà…
Nói đến đây Trúc lại sụt sùi, Hà ngồi đó nhìn Trúc lắc đầu, cậu thở hắt một hơi thật dài:
– Cô đúng là một kẻ lụy tình. Không, một kẻ lụy tình ngu ngốc nhất mà từ trước tới nay tôi gặp.