Khác với những ngày thường, hôm ấy bầu trời rất nhanh sập tối, chưa đến 6 giờ mà trời tối om như mực, chỉ hy vọng nhanh có điện để bọn tôi thuận tiện cho buổi nấu nướng ngoài trời.
Đoạn 4 bọn tôi cùng ba má thằng Hoàng ngồi hết bên ngoài tâm sự với nhau trong lúc chờ đèn đóm. Trong một lần vô duyên, tôi có hỏi má thằng Hoàng về chuyện bé gái nhà này bị chết đuối xưa kia. Sau khi nghe bác kể lại thì tôi mới toát mồ hôi nhận ra rằng hồn ma đi theo phá tôi hai bữa nay thật ra không có bất cứ dấu hiệu gì là em gái thằng Hoàng….
Với vẻ mặt đau buồn, má thằng Hoàng kể lại:
Cái Ngọc nhà bác mới chỉ khoảng 15 tuổi thì không may bị chết đuối. Nó mất cách đây khoảng 4 năm, mất chung cùng với 2 đứa bạn cùng lớp. Bác còn nhớ rất rõ ngày cái Ngọc mất, hôm ấy là ngày nghỉ, sáng sớm nó xin phép bác là đi hội họp hay họp nhóm gì đó cùng mấy đứa trong lớp. Trưa nó còn gọi điện cho bác nói là: “Có thể hôm nay con về trễ nha mẹ”. Đến chiều tối thì gia đình bác nhận hung tin là cái Ngọc mất. Bác trai đang đi công tác ở thành phố cũng cấp tốc quay về, thằng Hoàng và con chị nó cũng vậy. Kể từ sau ngày định mệnh đó, không hiểu sao bác trai trở nên cộc tính, sống lầm lũi và ít tiếp xúc với ai, thậm chí còn hay ngồi chửi rủa một mình. Khi cái Ngọc còn sống rất được bác trai thương yêu trìu mến. Giờ 4 năm đã trôi qua nhưng bác trai tính tình cũng vậy, càng ngày càng cộc tính, dữ dằn, cứ ngồi thơ thẩn trong nhà một mình từ ngày này qua ngày khác. Gia đình bác cũng nhiều lần đưa ổng đi bệnh viện nhưng cũng không giải quyết được gì, rồi cũng mời thầy về giải, rốt cuộc vẫn không ăn thua.
Nghe má thằng Hoàng kể lại, tôi mới tò mò hỏi thêm:
“Thế bé Ngọc trước khi mất mặc bồ độ như thế nào vậy bác”
“Nó diện đồng phục học sinh áo trắng quần xanh bình thường thôi cháu, mà cháu hỏi điều này làm gì”
“Dạ, cháu cần biết một vài thông tin. Thú thực với bác là từ lúc đến nhà này, cháu thấy có điều gì đó không ổn. Bác cho cháu hỏi thêm cái là bé Ngọc trước khi mất để tóc dài hay ngắn”
“À, cái Ngọc nó để tóc ngắn ngang vai thôi cháu, nó bảo để tóc đó trông trẻ hơn”
“Vậy bác có biết trong số hai người bạn mất cùng với Ngọc, có ai mặc áo đỏ hôm bị mất không bác”
“Cái này bác không rõ lắm”
“Cháu kể cái này bác và mấy bạn đừng cười, theo giác quan và kinh nghiệm về tâm linh của cháu thì cháu tin rằng xung quanh đây đang có ma. Mới chỉ đến đây có hai ngày mà cháu gặp đủ thứ chuyện. Khuya qua lúc 3 giờ sáng cháu đi vệ sinh thì nghe có tiếng đập cửa rất mạnh, rồi cháu liên tục thấy bóng người mặc áo đỏ ở rặng dừa đằng kia và ở chỗ quán cà phê, rồi mấy con mèo ở đây con nào cũng như bị ma nhập, rồi mùi thối bốc ra chỗ phòng bé Ngọc, rồi thằng Hùng sáng nay đi bơi suýt bị ai đó dìm chết, rồi thằng Giang thấy bóng ma ngồi trên bia mộ ven đường. Nói ra những điều này sợ mọi người không tin nhưng cháu nói thật”
“Nó nói đúng đó bác” – Bọn thằng Giang, thằng Hùng nói thêm vào
Má con thằng Hoàng sau khi nghe tôi nói xong thì mặt mày bỗng tái nhạt đi, tỏ vẻ sợ sệt, nửa muốn tin nửa muốn không. Bất thình lĩnh, ba thằng Hoàng đang ngồi bệt ở bậc thềm cách chỗ chúng tôi 5 mét tự nhiên cười sảng lên một tiếng rất to, rồi tuôn ra những lời chửi rủa ầm trời:
“Hé hé hé, tao sẽ giết hết bọn bây, tránh ra…”
Tôi, thằng Hùng và thằng Giang vừa nghe thấy đã thất kinh, vun ghế bỏ chạy. Còn má con thằng Hoàng vẫn ngồi bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
“Không có gì đâu các cháu, bác trai thi thoảng cũng hay chửi sảng như vậy” – Má thằng Hoàng ra vẻ xoa dịu.
Thấy vậy, bọn tôi quay lại chỗ ngồi. Nhìn xung quanh vẫn chỉ là một màu đen tối u ám cùng với tiếng gió rít thổi nơi rặng dừa.
Trong lúc quan sát ngôi nhà từ ngoài sân, tôi như chết lặng khi thấy hai vật gì lấp lánh rất sáng khuất phía tận trong nhà, nó cứ di chuyển quanh khu vực bàn thờ đặt ảnh những người đã khuất của nhà thằng Hoàng, trong đó có ảnh cái Ngọc.
“Ê Hùng, mày thấy gì không” – Tôi vỗ vai thằng Hùng, chỉ tay về hướng bàn thờ
“Tối thui, không thấy gì hết” – Thằng Hùng chăm chú nhìn kỹ rồi nói
“Ủa, Hoàng, nhà mày trước giờ có nuôi con gì không” – Tôi quay sang hỏi thằng Hoàng
“Trước có nuôi con mèo, nhưng nó chết cách đây lâu rồi” – Thằng Hoàng đáp
Thằng Hoàng vừa dứt lời, tôi mới cố nhìn kỹ thêm một chút thì nhận ra rằng hai vật lấp lánh ấy là đôi mắt của con mèo đen lúc nãy, nó cứ đi qua đi lại chỗ bàn thờ.
Cả toán ngồi đến gần 7 giờ tối thì điện có lại, nhìn vào trong nhà tôi đã không thấy con mèo đâu.
“Ê, Hoàng, mày gọi con Yến hot girl qua chưa” – Thằng Giang nói
“Tao hẹn nó 7h30, chắc nó chuẩn bị qua, thôi bọn bây đem hết cá, rau củ quả lên sân đi, tao chất bếp lên rồi nướng luôn” – Thằng Hoàng đáp lại
Đúng 7h30 tối, 3 chiến hữu của gia đình thằng Hoàng tới, mang theo hơn 2 lít rượu rắn. Theo tôi được biết thì mấy cha nội này uống rượu kinh lắm, có lẽ đêm nay bọn tôi “chôn xác” tại đây.
Trong khi thằng Hoàng ngồi nướng cá, tôi thì chuẩn bị các loại nước chấm tương sốt, thằng Giang thì đi lấy chiếu trải ra trước sân để ngồi, riêng thằng Hùng thì cái mặt đơ đơ như bị thất tình, hỏi ra thì đúng y chóc.
“Mày bị gì như thằng mất hồn vậy” – Tôi hỏi
“Mẹ, con bồ tao nó dối tao mấy bữa nay”
“Dối chuyện gì”
“Con bạn tao mới nói tao biết là nó thấy con bồ tao vừa đi uống cà phê với một thằng trong công ty”
“Mày điều tra kỹ chưa, lỡ con bạn mày nó giỡn thì sao”
“Giỡn chó gì, trước tao cũng nghi nghi rồi, cứ thấy nó giấu giếm nhắn tin với ai đó, chắc là thằng mả mẹ đó”
“Buồn quái gì, ra nhậu nhẹt đi, về sài gòn tính sau”
“Mày để tao yên một lát”
Thấy thằng Hùng vậy tôi cũng kệ mẹ nó, tiếp tục làm công việc của mình.
Mọi thứ dường như chuẩn bị xong thì từ đâu có tiếng xe tay ga chạy ào vào nhà, té ra đó là con Yến hot girl.
Con Yến vừa tới nơi, cả đám trai mắt sáng như hạt long châu, nhìn nó một cách say đắm. Tối ấy nó mặc chiếc váy nhung ngắn cũn và áo thun bo sát mình, để lộ đôi chân trắng muốt, chiếc eo hình chữ S tuyệt đẹp, vòng 1 vòng 3 thì khỏi phải nói, nhìn muốn cắn. Đôi môi nó chét son đỏ lòe, nếu nói không quá chứ nhìn nó giống mấy con nhỏ hay đứng đường ở cầu Thị Nghè. Giây phút ấy, không chỉ có 4 đứa tôi nhìn mà cả 3 chiến hữu của thằng Hoàng cũng nhìn, đứa nào đứa nấy nuốt nước miếng ừng ựt muốn điều lao tới ăn tươi nuốt sống con Yến.
Nhỏ Yến bước xuống rồi chào hỏi ba má thằng Hoàng, xong nó quay sang bọn tôi rồi nói bông đùa:
“Mấy anh làm gì mà nhìn em dữ vậy”
“Công nhận, nhìn em bọn anh muốn đi tù” – Thằng Giang vô duyên nói xong rồi cười như thằng hâm
Thằng Hùng đang buồn vì con bồ, vừa thấy con Yến đến cũng tỏ ra háo hức, quăng mẹ điện thoại bên trong rồi giả vờ chạy ra ngoài nướng cá bên cạnh thằnfg Hoàng, nhưng mục đích chính của nó là nhìn con Yến.
Thế là buổi tiệc bắt đầu trong tiếng nhạc rộn rã phát ra từ chiếc laptop của thằng Hoàng. Đếm qua thì có hơn 10 người, từng chủ đề được đưa ra bàn tán, tiếng nói cười, tiếng cụng ly nom cứ như mùa xuân đang về. Ăn nhậu được một lúc thì cả bọn bỗng nghe thấy tiếng gào thét thất thanh từ phòng vệ sinh, quay qua quay lại thì đã không thấy con Yến đâu…
Còn nữa…