Mụ chủ quán bar bực bội lắm suốt từ nãy đến giờ, nhưng do quán còn nhiều khách, nên mụ ta chưa nổi cơn tam bành. Đợi cho đợt khách khá đông rút khỏi quán, mụ gọi ngay tay quản lý vào trong và trợn mắt với anh ta:
– Nãy giờ sao chưa tống cổ thằng ôn hoàng đó ra, còn để nó ngồi đó làm kiểng hay sao vậy?
Tay quản lý Tám nhún vai:
– Em mời nó ra ba lần rồi, nhưng nó móc một xấp tiền ra dằn lên bàn, hỏi bộ sợ nó không có tiền trả sao không bán. Mà chẳng hiểu sao thằng ấy lại có nhiều tiền quá chị Lệ?
Mụ chủ Mỹ Lệ nghe nói tới tiền thì sáng mắt lên:
– Nhiều đến cỡ nào?
– Em thấy cả cọc dày, toàn giấy lớn, có đến nhiều triệu.
Bà chủ Mỹ Lệ hơi dịu giọng:
– Thấy nó ngồi uống rượu như uống nước, tao sợ nó quậy quán mình. Nhưng sao nhiều tiền mà nó chỉ ngồi một mình, không kêu em nào hết vậy?
Quản lý Tám lắc đầu:
– Em có hỏi, nhưng nó bảo không cần! Nhưng hình như nó đợi…
– Đợi ai?
– Con Thiên Nga!
Mụ chủ giật mình:
– Nó là khách của con Thiên Nga sao?
– Hình như là vậy. Nhưng hồi nào giờ có thấy nó tới đây đâu mà là khách của con Thiên Nga? Hay là…
Mụ Mỹ Lệ kêu lên:
– Đúng rồi! Nó là thằng người yêu hay là chồng gì đó của Thiên Nga! Vậy thì dù nó có bao nhiêu tiền mày cũng tống cổ nó ra mau!
– Nhưng nó đã quyết ngồi lì rồi. Em thấy nó có lận vật gì trong lưng… – Truyen Ma
Mụ Mỹ Lệ hạ thấp giọng:
– Mày không nhớ là tối nay Thiên Nga có hẹn tiếp bàn khách của ngài Rôbe sao? Để nó ở đây lát nữa thế nào cũng sinh giặc cho coi!
Quản lý Tám đành phải trở ra ngoài, anh lại thì thầm với hai tên đàn em làm nhiệm vụ bảo vệ, ngay sau đó hai tên ấy bước tới nói gì đó với người khách đang ngồi uống một mình ở chiếc bàn trong góc tận cùng. Chẳng hiểu cuộc nói chuyện ra sao, chỉ thấy người khách bất thần tung chân đạp đổ một lúc hai chiếc ghế, rồi anh ta đứng dậy quát lớn:
– Kêu chủ quán ra đây!
Quản lý Tám phải xuất hiện. Sau vài câu phân trần, anh chàng vẫn hung hăng:
– Các người khinh người quá đáng, tôi uống là trả tiền sòng phẳng, việc gì đuổi tới đuổi lui thế này?
Tám cố giải thích:
– Không phải đuổi, chỉ là người anh đợi bữa nay không tới. Cô ấy nghỉ bán…
Khách lại ngồi xuống:
– Gọi chủ quán ra đây.
– Chủ quán đi vắng.
Anh ta quát càng to hơn:
– Gọi mụ Mỹ Lệ ra đây.
Một số khách chơi thấy không khí căng thẳng đã bỏ về. Thấy không ổn mụ Mỹ Lệ xuất hiện ngay.
– Tôi đây. Anh cần gì?
Người khách không nhìn mụ Mỹ Lệ, anh ta từ từ mở nút áo ngực ra, rồi bất thần bung cả phần ngực ngay trước mặt mụ Mỹ Lệ.
– Trời ơi! Thằng… thằng… Một.
Mụ nhận ra khách ở hình xăm hình con cá sấu nhe răng chiếm nguyên mảng ngực của anh chàng! Hình xăm lạ và hiếm thấy.
– Mày… mày đã…
Trong lúc mụ ta vừa nói vừa lùi lại như muốn bỏ chạy, thì người khách đanh giọng:
– Mụ đứng lại đó!
Bà Mỹ Lệ riu ríu làm theo bởi hồn phách mụ ta đã bay mất hết. Với mụ ta thì khách là hiện thân của ác quỷ, của hung thần.
– Nói cho tôi biết Thiên Nga đâu?
– Dạ… dạ…
– Tao không ưa cái giọng giả dối đó. Nói mau, Thiên Nga đâu, gọi ra đây cho tao.
Quản lý Tám đỡ hộ chủ:
– Để em đi gọi. Anh chờ hơi lâu, bởi cô Thiên Nga hiện không có ở quán.
– Tao biểu gọi ra đây!
Vừa khi ấy có người lên tiếng từ phía cầu thang lên lầu:
– Tôi đây. Ai cần gặp tôi mà không chút lịch sự nào hết vậy?
Một cô gái đẹp lộng lẫy vừa bước xuống đã nghe nhiều tiếng xì xầm:
– Cô Thiên Nga xuất hiện chi lúc này, lại có rắc rối to cho coi!
Hình như nãy giờ nghe ồn ào, chứ Thiên Nga chưa nhìn thấy mặt người khách, cho nên khi vừa chạm mặt thì cô nàng đứng sững lại, há hốc mồm:
– Anh… anh…
Rồi muốn lùi lại, nhưng đôi chân cô ta lúc đó như bị đóng chặt xuống sàn nhà. Anh chàng khách ngửa mặt lên trời, cất một tràng cười mà bất cứ ai nghe cũng phải lạnh lưng! Cười xong, anh ta lại sa sầm nét mặt:
– Ngồi xuống đây!
Như một mệnh lệnh của tử thần, Thiên Nga riu ríu ngồi xuống mà người vẫn còn run. Quản lý Tám và mấy tên đàn em thấy thế, chúng lập công với bà chủ và với cô hoa khôi của quán, nguồn thu vô tận của bà Mỹ Lệ, nên đồng hè nhau tấn công lén từ phía sau bằng ghế và chai bia!
Bụp!
Ầm!
Những âm thanh vang lên chát tai, rung chuyển cả quán. Ai cũng tưởng người khách đã là nạn nhân thê thảm dưới bàn tay côn đồ của mấy gã kia. Nào ngờ khi nhìn lại thì họ mới sửng sốt khi thấy ba người nằm sóng soài trên sàn nhà, đồ đạc đổ ngổn ngang. Mà người khách thì vẫn ngồi nghênh ngang ở ghế! Anh ta gằn giọng:
– Còn thằng nào muốn chết nữa thì nhào vô!
Bà Mỹ Lệ sợ lắm, nhưng trong tình thế này bà ta phải cố giàn xếp cho yên, để còn tiếp khách, nên run run giọng nói:
– Cậu Một, tôi xin cậu, tôi lạy cậu. Có gì thì cậu từ từ giải quyết. Hay là cậu cứ đi ra ngoài trước rồi tôi khuyên con Thiên Nga ra theo cho cậu…
Bà ta nhận được một tiếng quát như sấm:
– Nhiều lời quá!
Rồi anh ta thuận chân lại tung thêm mấy cú đá nữa, lần này thì hầu như tất cả bàn ghế ở gần đó đều ngã, gãy ngổn ngang. Anh chàng tên Một đứng bật dậy, ra lệnh:
– Đi theo tao.
Tưởng chỉ mình Thiên Nga phải theo lệnh, không ngờ khi bà Mỹ Lệ còn lưỡng lự thì đã bị hắn túm lấy tóc xách cao lên:
– Đi!
Hai tay xách hai người nặng ngót trăm ký, vậy mà hắn bước đi như bay, không vượt qua cửa, mà đi ngược cầu thang lên lầu. Sau khi định thần lại, có người la lên:
– Mau gọi cảnh sát đi, nó còn trên lầu!
Lúc ấy quản lý Tám tỉnh lại, anh ta nói:
– Trên lầu không có lối ra, chắc chắn hắn đưa hai người vô một trong hai phòng, một là phòng bà chủ, hai là phòng cô Thiên Nga!
Hắn tin chắc phen này khi cảnh sát tới thì tên hung hăng kia sẽ hết đường chạy. Mười phút sau thì xe cảnh sát hụ còi và có đến gần chục cảnh sát võ trang đầy đủ tới nơi. Sau khi nghe tường thuật lại đầy đủ chi tiết, họ hội ý và quyết định tấn công lên lầu. Hầu hết khách được yêu cầu ra hết bên ngoài, ngừa vạ lây.
Với sự hướng dẫn của quản lý Tám, họ tung cửa phòng bà chủ trước. Không ai trong đó. Rồi đến phòng của Thiên Nga. Do tin chắc tên côn đồ có mặt trong phòng, nên có đến sáu cảnh sát cùng đồng loạt tung cửa và chĩa súng vào.
– Đứng lên, cử động sẽ bị bắn.
Nhưng họ tẽn tò nhìn nhau. Bởi trong phòng không hề có ai! Người chỉ huy hỏi:
– Có đường nào thoát trên này không?
Quản lý Tám cương quyết:
– Dạ không! Nhà này có hai tầng thôi, không có sân thượng, mà các cửa sổ đều có song sắt kiên cố, không làm sao nhảy ra được!
Sau khi xem lại, thấy đúng như lời nói đó, các cảnh sát lắc đầu ngao ngán:
– Chịu thôi, không còn dấu vết gì thì biết làm thế nào.
Vừa khi ấy có một bảo vệ kêu lên:
– Có mấy cái này nè!
Họ thấy hai bộ quần áo nữ và một mớ tóc dài nằm vắt ngang trên giường ngủ trong phòng Thiên Nga. Quản lý Tám vừa trông thấy đã kêu lên ngay:
– Quần áo của bà chủ và cô Thiên Nga mặc lúc nãy!
Rồi anh ta run run giọng:
– Nguy rồi… thằng khốn đó đã… đã…
Nhưng các cảnh sát quả quyết:
– Chỉ mới năm mười phút thì hắn làm được gì! Có thể là hắn lột quần áo họ để họ không tẩu thoát được đó thôi. Biết làm cách này thì chứng tỏ tên này khá chuyên nghiệp đây!
Quản lý Tám muốn chứng tỏ sự rành chuyện của mình:
– Tên này xăm một hình xăm lớn giữa ngực, chứng tỏ là dân anh chị đúng nghĩa! Nội nhìn cái hình xăm bà chủ tui đã khiếp vía rồi! Cô Thiên Nga cũng vậy.
Quan sát kỹ hơn các ngõ ngách lần nữa, các cảnh sát lắc đầu:
– Thằng này chẳng khác nào quỷ ma, mới đó mà đã biến mất với hai người nữa! Ngoại trừ nó… phi thân!
Một tên bảo vệ thêm vào:
– Hắn ta mạnh như voi vậy đó. Hai tay xách hai người mà chạy như bay lên cầu thang. Tui nghĩ nó là… nó là…
Anh ta định nói, nhưng nhớ mấy đòn đã bị hồi nãy thì bỗng im lặng, rụt cổ.
Rôbe là một quan chức Pháp quyền uy tột bậc của tỉnh, nên nhà hắn ở đến cả một tiểu đội canh phòng và người phục dịch cũng năm bảy người. Lão ta có một vợ người bản xứ nhỏ hơn lão đến gần phân nửa số tuổi, do được lão cưng chiều hết mức. Nhưng mụ này thuộc loại đanh đá, dữ dằn, suốt ngày cứ canh me, gen tuông với ông chồng Tây già. Bà ta tên Tiên, nhưng thiên hạ ghét nên gọi trại ra thành Tiền: mụ Tiền.
Hôm đó mụ gọi một người làm thân tín vào phòng riêng trong lúc Rôbe vắng nhà, mở tủ tiền định lấy mớ tiền để riêng, đưa cho đứa người làm này mang về nhà cho mẹ như lệ thường. Bỗng mụ kêu thét lên:
– Tiền của tao đâu rồi?
Con sen Hai Thảnh hốt hoảng:
– Con không biết! Bà kêu, con mới vô đây thôi.
Giọng chua như giấm của mụ Ba Tiền vẫn oang oang:
– Tao mới để xấp tiền ở đây hồi tối. Mà trong phòng này chỉ có tao và ổng thôi. À mà ổng, ổng đi đâu sáng sớm nay mới tờ mờ đã đi rồi?
Mụ ta chợt sờ vào một tờ giấy nhỏ đặt ngay trên xấp quần tây của Rôbe.
– Gì vậy?
Mụ cầm lên đọc: “Tiền cho gái có đòi được không? Cứ hỏi cô Thiên Nga sẽ rõ!”
Như lợn bị chọc tiết, mụ Ba Tiền gào lên:
– Lấy tiền cho gái, trời ơi!
Con Hai Thảnh chưa rõ nên hỏi:
– Ông cho ai hả bà?
Sẵn cơn thịnh nộ, mụ ta túm lấy con nhỏ ở:
– Mày biết con Thiên Nga nào đó không?
Hai Thảnh hốt hoảng:
– Dạ… dạ không! Em không biết.
– Vậy ai biết?
Thấy mụ quá dữ nên Hai Thảnh nói đại:
– Chắc tài xế của ông biết!
– Ờ, thằng tài xế! Kêu nó lên đây.
Hai Thảnh lắc đầu:
– Dạ, tài xế Ngọc sáng nay lái xe đưa ông đi sớm rồi!
– Còn đứa nào nữa? Còn mấy đứa…
Vừa lúc bên ngoài có người lên tiếng:
– Dạ còn có con!