Góc Nhìn tình dậy khi có ánh đèn chiếu thẳng vào mặt. Hắn tự hỏi, liệu đây có phải là một giấc mơ? Hắn định đưa tay lên dụi mắt, nhưng chợt nhận ra rằng đôi tay mình đang bị trói quặt ra đằng sau, hắn cựa mình và cố gắng quan sát xem việc gì xảy đến với mình.
Ánh sáng chiếu vào mặt Góc Nhìn được phát ra từ chính chiếc đèn pin của hắn, tuy nhiên người đang sử dụng nó không phải là hắn.
Đó là một người đàn ông xa lạ mà Góc Nhìn chưa thấy bao giờ. Một người đàn ông có dáng người tầm thước, khuôn mặt bảnh bao nhẵn nhụi với mái tóc rẽ một bên trông hết sức lịch sự. Nhìn ông hẳn ai cũng sẽ nghĩ ngay đến một viên chức nhà nước đứng đắn, điềm đạm. Ông ta cầm chiếc đèn pin của Góc Nhìn theo cách quê kệch nhất mà hắn từng thấy. Vừa lia lia chiếc đèn pin, ông ta vừa quay ra phía sau nói vào khoảng tối: “Sáng phết đấy.”.
“Thôi đừng loằng ngoằng nữa, cố gắng giải quyết nhanh cho đỡ rách việc, tôi ớn lắm rồi đấy, chả biết tai bay vạ gió từ đâu mang hai cái đồ súc vật này đến nữa.” – Giọng một người đàn bà, cũng lạ hoắc, phát ra từ phía sau bức tường, có lẽ bà ta đang ở trong căn phòng có cánh cửa thông với phòng này.
Người đàn ông không trả lời, ông ta đưa mắt quan sát Góc Nhìn, lắc đầu ra vẻ luyến tiếc: “Mấy con ngựa non háu đá, lẽ ra kết cục của chúng mày có thế khác, nhưng biết làm sao bây giờ, ta cũng chẳng biết phải thế nào.”. Nói xong, ông ta đặt chiếc đèn pin xuống và đứng dậy đi vào chiếc cửa thông sang phòng bên cạnh, chắc là để hội ý với người đàn bà khi nãy.
Lúc này Góc Nhìn mới có dịp quan sát những thứ xung quanh mình. Chính xác là hắn đang ở ngay trong căn phòng mà lúc nãy hắn đã vào. Hắn có thể nhận ra chiếc điện thờ hoành tráng mà hắn đã thấy trước khi ngất đi, giờ đây nằm phía bên trái. Cửa thông ra đường hầm nằm ngay trước mắt hắn, cách đúng bằng chiều rộng căn phòng. Căn phòng thấp hơn so với nền đất khoảng 2 mét rưỡi, nền và trần được lát bằng gỗ hẳn hoi.
Đập vào mắt Góc Nhìn, là chi tiết rùng rợn đã hạ gục hắn, cái xác người đàn bà trọc đầu có đôi tay dài và trắng. Nó treo lủng lẳng trên một sợi dây tròng vào cổ. Chi tiết này làm Góc Nhìn phân vân không ít, nhưng với tình thế không lấy gì làm tốt đẹp của hắn hiện giờ, cái xác không phải là vấn đề cần phải được phân tích kỹ. Hắn rời mắt khỏi cái xác và tiếp tục quan sát căn phòng.
Sở dĩ Góc Nhìn có thể nhìn thấy được trong căn phòng tối tăm nằm dưới lòng đất này, bởi ở góc trong cùng, phía bên phải căn phòng có một chiếc đèn sạc điện bé nhưng khá sáng, cộng thêm là hai cây nến đang cháy trên điện thờ. Hắn đưa mắt nhìn kỹ lại chiếc điện thờ một lần nữa. Không chỉ có hai cây nên, trên đấy còn được thắp thêm một vài que hương ở chiếc bát hương to nhất chính giữa điện. Bất chợt Góc Nhìn giật mình khi cảm thấy một cái gì mềm mại đang cục cựa, đụng vào cùi tay trái. Hắn quay sang và một lần nữa lại giật mình khi phát hiện ra đó chính là Linh. Cô bé cũng bị trói và đang nằm như một cây cung ngay bên cạnh hắn.
Có vẻ như vừa tỉnh lại sau một cơn mê dài, Linh cố gắng ngồi dậy. Tay em bị chói chặt vào chân nên tư thế ngồi của em trở nên khổ sở. Đúng hơn là tư thế quỳ chứ không phải ngồi. Em chỉ phát hiện ra Góc Nhìn đang ở cạnh mình khi hắn lên tiếng hỏi: “Cả em nữa à? Chuyện gì thế này?”. Linh muốn lên tiếng trả lời nhưng em không thể. Em cảm thấy miệng mình đau nhói và căng ra hết cỡ vì một mảnh vải cực to được đút sâu vào tận trong cổ họng. Góc Nhìn nhanh chóng nhận ra điều đó, hắn tự hỏi, tại sao trong cùng hoàn cảnh như nhau mà Linh bị nhét giẻ vào mồm trong khi hắn thì không?
Linh ú ớ trong cuống họng, em ứa nước mắt nhìn Góc Nhìn. Góc Nhìn cũng cảm thấy xót xa, nhưng ngay đến bản thân hắn hắn còn không lo nổi thì còn nói chi đến chuyện giúp người khác. Hắn bặm môi lại, nhìn Linh bằng ánh mắt thông cảm và quan tâm nhất có thể, giống với ánh mắt hắn nhìn Linh khi lần đầu hai người gặp nhau, khi mà em kể với hắn những chuyện kinh dị em gặp phải.
Biết Góc Nhìn chẳng thể giúp mình, Linh gắng gượng ngồi dậy, em dựa vào vai hắn và nhìn hắn bằng ánh mắt chan chứa tình khiến Góc Nhìn cảm thấy khó xử, hắn nhìn xuống đất tránh ánh mắt của Linh và lúng búng trong mồm: “Anh xin lỗi…” rồi cả hai ngồi im lặng, phó mặc thân mình cho số phận.
“Thôi giải quyết cho nhanh còn về nhà ngủ nữa. Mệt lắm rồi.” – Giọng người đàn bà. – “Từ từ, mạng người chứ có phải cỏ rác đâu mà bà làm như mua mớ rau không bằng.” – Giọng người đàn ông.
Liền sau đó cả hai người bước ra khỏi căn phòng ngay sau lưng Góc Nhìn và Linh, cùng đến trước mặt hai bạn trẻ.
Đến bây giờ Góc Nhìn mới được nhìn thấy dung nhan người đàn bà. Đấy là một thân hình mập mạp với làn da bóng nhờn nhìn phát gớm. Đôi môi đánh son đậm quá mức trông đỏ chót và đôi lông mày săm khéo léo bên trên bộ lông mi được tỉa tót một cách chỉn chu. Tất cả những cái đó tạo nên một vẻ kệch cỡm đến khó tả trong cái thân hình ít nhất cũng phải trên bốn chục của mụ ta. Góc Nhìn tự hỏi, không hiểu giờ này mà mụ ta còn trang điểm kỹ lưỡng như thế để làm gì? Thậm chí ngay cả ban ngày, mụ ta có trang điểm cũng chưa chắc có người nhìn. Nếu có ai chú ý đến mụ, thì chắc chắn họ thấy hiếu kỳ với cái thân hình bồ tượng của mụ hơn là tìm đến một vẻ đẹp gì đấy trên toàn cơ thể mụ.
Mạch suy nghĩ của Góc Nhìn bị cắt đứt bởi những phản ứng dữ dội của Linh. Ngay khi vừa nhìn thấy hai người, Linh tỏ ra kích động lạ thường. Em uốn éo thân mình và nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên chưa từng thấy. Cổ họng em liên tục phát ra những tiếng “Ưm! Ưm…” mà có lẽ chỉ em mới hiểu nổi.
Đến trước mặt Linh, người đàn bà nói nửa trì triết nửa diễu cợt: “Con phò non này, mày mà khôn ra thì mày cũng không đến nỗi chết ở đây đâu, đú bửn cho lắm vào, giờ mà chết coi như cũng được thử hết mùi đời rồi phải không?”. Rồi mụ ta cười phá lên.
“Đừng nói thế, các con nghe thấy không tốt đâu.” – Người đàn ông nhắc nhở bà ta. Người đàn bà ngưng cười nhưng trên khuôn mặt bà ta chẳng có biểu hiện gì cho thấy bà ta đã tiếp thu ý kiến của người đàn ông cả.
“Mạng người không phải trò chơi, thế nên mặc dù không thể làm khác được ta vẫn muốn cho bọn nó biết vì sao chúng phải chết.” – Ông ta dừng lại một chút rồi quay đầu về hướng căn phòng bên trong, gọi: “Con trai, mang lại đây cho ba cái ghế.”
Từ trong căn phòng, một giọng nói run rẩy đáp lại: “Vâng!”. Lát sau, một chàng thanh niên trẻ trông rất lấc cấc rụt rè bước ra, tay cầm chiếc ghế nhựa có lưng tựa. Dù đang trong tình huống hiểm nghèo nhưng Góc Nhìn có cảm giác anh chàng này còn run sợ hơn cả hắn.
Chàng thanh niên mang chiếc ghế lại cho người đàn ông và lễ phép: “Đây, ba!”. Người đàn ông nhận chiếc ghế, chỉnh lại cho đúng vị trí mà ông dự định sẽ ngồi, nhưng ông ta không ngồi xuống ngay mà quay mặt về phía chàng trai, vỗ vai cậu ta: “Dũng cảm lên nào con trai, rồi mọi việc sẽ chỉ như một giấc mơ thôi mà, con cứ yếu đuối thế thì làm sao làm lãnh đạo được!”, rồi ông cười hà hà như thể câu nói ấy hài hước lắm. Hành động của ông ta làm Góc Nhìn liên tưởng đến những cảnh tượng bịa đặt mà báo chí hay sáng tác mỗi khi có dịp tuyển nghĩa vụ quân sự. Đại khái, kiểu gì cũng có cảnh ông bố vỗ vai cậu con trai và nói những câu kịch như: “Cố lên, anh bộ đội cụ Hồ!!!”…
Trái ngược với thái độ tự tin của người cha, cậu con trai dường như càng rụt rè hơn, cậu lí nhí: “Nhưng con sợ…”.
Tiếng nói như xé vải của người đàn bà béo mập cắt ngang câu nói của chàng trai, có lẽ là con bà ta: “Mày không bằng đàn bà, đàn ông gì mà hèn quá thế con. Xem con em mày kia kìa, mày không đáng rúc đít cho nó.”
“Mẹ, nhưng họ có tội gì đâu, con thấy…” – Chàng trai phản ứng một cách yếu ớt.
“Họ sẽ không cảm thấy gì đâu con, chỉ như một giấc ngủ thôi mà, cũng là bất đắc dĩ thôi con ạ, đến lúc con phải quản lý cơ nghiệp nhà ta con sẽ hiểu, có những tình huống mà chúng ta không có sự lựa chọn.” – Người cha dịu dàng giảng giải đạo lý trước khi cậu con trai kịp nói hết câu.
“Nói với anh ý mất công, anh ý cứng đầu lắm, ở trường thì to mồm, về nhà thì cứ như gà chết ý…” – Một giọng con gái ngọt ngào nghe rất quen vang lên từ trong bóng tối của căn phòng còn lại. Trong khi Góc Nhìn đang vắt óc suy nghĩ xem hắn đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi, thì nhân vật vừa phát ngôn đã từ từ bước ra ánh sáng.
Cô bé có đôi môi gợi cảm lúc nào cũng như đang làm nũng bước ra từ trong bóng tối, trân trối quan sát Góc Nhìn.
Mặc dù đã lờ mờ đoán ra được một phần câu chuyện, nhưng lúc này Góc Nhìn cũng không thể giữ được sự bình tĩnh. Một luồng điện từ đâu chạy khắp cơ thể khiến hắn rùng mình, mồ hôi hột túa ra như tắm. Đôi mắt nhòa đi, hắn muốn khóc.
“Con ra ngoài xem cô đến chưa Phương?” – Người đàn bà giục cô con gái yêu.
“Ra ngoài một mình con sợ lắm, khi nào cô đến cô tự vào được mà.” – Phương trả lời, mắt cô bé vẫn không rời Góc Nhìn.
“Thôi các con lùi ra, để ba nói chuyện với hai bạn đây một chút.” – Người cha nói. Thái độ của ông giống như một người thầy giáo đang chuẩn bị giảng bài trước học sinh.
Cũng phải nói thêm là, Góc Nhìn không muốn chết, hắn sợ chết, hắn đã thử cố tìm cách vặn vẹo ngón tay để tháo dây trói giống như trong phim nhưng không thành công, hắn lại thử cà cà qua lại để xem phía sau có vật gì sắc nhọn hoặc đại khái cái gì đấy có thể làm lỏng hoặc đứt được dây trói, nhưng cũng không giống trong phim nốt, phía sau hắn chẳng có gì ngoài bức tường gỗ trơn nhẵn. Cà vào nhiều không khéo dây còn chắc hơn. Lúc này hắn mới rút ra được một chân lý, bọn phim ảnh rặt toàn một lũ nói phét. Có lẽ bây giờ chỉ còn trông chờ vào một phép màu nào đó mà thôi. Mà khả năng này rất dễ xảy ra, bởi vì hôm nay là ngày cúng cô hồn, đây là nghĩa địa, và chẳng phải hắn đã được chứng kiến rất nhiều chuyện quái gở, kể từ cái vụ hồn ma trong xóm trọ cho đến hôm nay rồi đấy sao?
Người đàn ông ngồi xuống ghế, ông ta vắt một chân lên chiếc chân còn lại, đan hai bàn tay vào với nhau, từ tốn nói: “Thực sự ta cũng chẳng biết phải bắt đầu thế nào nữa, xưa nay ta được cho là vẫn gặp khó khăn trong phần mở đầu của câu chuyện. Ta nói, nếu hai cháu có thắc mắc điều gì thì cứ hỏi, đừng căng thẳng quá, mọi việc thực ra không tồi tệ như các cháu nghĩ đâu, tất cả chỉ như một giấc mơ thôi.”
Góc Nhìn không nói gì trong khi Linh uốn éo một cách dữ dội: “Ưm, ưm…”, em đang đòi cái quyền được phát ngôn cho riêng mình.
Như nhận ra điều đó, người đàn ông ra lệnh cho đứa con: “Cường, con tháo giẻ ra cho bạn.”
“Con… con…” – Cường lộ vẻ lúng túng thấy rõ.
“Để con!” – Phương nói rồi nhanh như một con sóc, cô bé nhảy đến trước mặt Linh, giật một cách thô bạo chiếc giẻ ra khỏi mồm em. Khi Phương đến gần, mùi hương con gái tỏa ra từ người cô bé thơm ngầy ngậy, nhưng đối với Góc Nhìn lúc này, nó cũng chẳng khác gì mùi của một chiếc bánh mì cháy.
Linh dừng lại trong giây lát để lấy hơi thở, rồi như một khẩu súng vừa lên đạn, em bắn luôn một tràng không nghỉ: “Đ.mẹ con đĩ mặt l…, đ.mẹ thằng già mặt c…, có giỏi thì thả bà mày ra, bà chấp cả nhà chúng mày đấy, thả bà ra bà giết cả nhà chúng mày…”
“Bốp!!! Bốp!!!” – Liên tiếp hai cái tát cực mạnh đến từ cánh tay nuột nà của Phương khiến mặt Linh vênh sang một bên. – “Câm ngay! Ai cho mày nói ở đây, mày chưa đủ tuổi hiểu chưa con!”. – Phương thị uy.
Bấy nhiêu vũ lực không khuất phục nổi Linh, em cắn răng chịu đau chửi tiếp: “Mày chỉ có thế thôi à con, Đ.m mày, con chó ngu bú c… trường kỳ, đ… cả cái thằng đẻ ra mày, thể loại súc vật học đâm cha chém chú bóp vú chị dâu, đ. con đĩ đẻ ra mày, con già l. trâu, l. chó, l. bó xi măng, l… chằng dây điện… đm chúng mày nghe bà mày chửi mà khôn ra được thì chúng mày cũng phải cảm ơn bà mày lắm lắm, đm chúng mày, bà thương chúng mày thì bà mới chửi, chửi cho cái óc chó của chúng mày khôn ra,…” – Linh chửi liên tù tằng, chửi hay hơn hát khiến Phương không kịp vuốt mặt, cô bé tức phát khóc và lại tát Linh thêm vài phát nữa.
“Thôi em, đừng thế nữa”. – Góc Nhìn quay sang nhìn Linh. Hắn chạnh lòng khi thấy đôi mắt em rơm rớm nước, hai má đỏ hỏn in rõ hàng tá vết ngón tay lẫn móng tay chồng chận lên nhau. Em òa lên khóc nức nở.
Thực ra Góc Nhìn đang chờ cơ hội, hay đúng hơn là hắn đang hy vọng có một phép màu xảy đến. Hắn mong có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Càng nhiều thời gian, cơ hội để một cái gì đấy xảy đến càng lớn hơn. Góc Nhìn sợ thái độ của Linh có thể khiến gia đình Phương phát khùng và dứt điểm hai người nhanh hơn dự kiến. Linh không hiểu điều đó, em cho rằng Góc Nhìn cản em bởi không muốn nghe thấy em nói tục.
“Thế nào, đủ chưa, giờ chúng ta nói chuyện, được chứ?” – Cha Phương vẫn điềm đạm như thể ông chưa nghe thấy gì từ Linh. Ngược lại với thái độ của cha Phương là mẹ cô bé, mặt bà ta tím tái lại, sát khí bừng lên trông kinh dị vô cùng. Tưởng như bà chỉ muốn lao đến và lốm cả Linh vào mồm nuốt chửng cho xong.
Không tỏ vẻ kích động, người đàn ông từ tốn nói: “Có lẽ đầu tiên, ta sẽ nói cho các cháu biết về lịch sử của ngôi làng cùng nghĩa trang này, tất nhiên căn phòng bí mật này cũng là một phần trong đó.”
Ông ta dừng lại, rút từ trong túi ra một bao thuốc lá, lấy một điếu và châm lửa. Dít một hơi dài, ông tiếp tục: “Làng này được thành lập vào khoảng năm 1790, một trong những năm cuối đời của Quang Trung hoàng đế.
Mục đích thành lập ngôi làng, ko giống bất cứ một ngôi làng nào khác. Nói sao cho các cháu hiểu nhỉ, như thế này, đại khái là giữa Việt Nam và kẻ thù muôn đời của Việt Nam là Trung Quốc, luôn xảy ra xung đột. Trung Quốc với giấc mơ thôn tính Việt Nam, còn Việt Nam thì cố gắng bảo vệ mình trước dã tâm đấy.
Ngoài những cuộc tiến công bằng quân sự ồn ào mà sử sách ghi lại, giữa hai nước luôn xảy ra một cuộc chiến âm thầm dai dẳng nữa, là cuộc chiến về mặt tâm linh. Trung Quốc có một lực hùng hậu các pháp sư chuyên phụ trách việc theo dõi và tiêu diệt hào khí của các nước lân bang. Dựa vào báo cáo của lực lượng này, chính quyền Trung Quốc sẽ quyết định thời điểm dấy binh nhằm thu được kết quả cao nhất. Còn bình thường, các pháp sư này làm nhiệm vụ săn lùng, tiêu diệt và làm suy yếu linh khí của các quốc gia khác.
“Nhất Cao Ly(Tên cổ của liên Triều = Bắc Triều Tiên + Hàn Quốc-GN), nhì An Nam. Việt Nam ta nằm trong số những lãnh thổ được Trung Quốc quan tâm hàng đầu, vì vậy các triều đại Trung Quốc đã cử sang Việt Nam không biết bao nhiêu pháp sư tài giỏi, bọn chúng lùng sục đến từng ngõ ngách của non sông Đại Việt để thăm dò và tiêu diệt(nếu có thể) những gì mà chúng cho là có thể giúp cho dân tộc Việt trở nên cường thịnh. Một trong những pháp sư điển hình và được nhiều người biết đến là Cao Biền…”
Nhắc đến Cao Biền, người đàn ông tỏ ra kích động rõ rệt, đôi mắt ông ta long lên sòng sọc, hàm răng nghiến lại. Ông ném mạnh điếu thuốc vào một góc nhà rồi nói tiếp: “Tên mọi rợ Cao Biền này đã gây nên nhiều tác hại nghiêm trọng mà hậu quả của nó còn lại cho đến tận bây giờ. Mà thôi, ta có nói nhiều về hắn chắc các cháu cũng không hiểu được. Ta trở lại với chuyện của ngôi làng này vậy.
Làng này được thành lập dưới chiếu lệnh mật và trực tiếp từ vua Quang Trung. Hơn ai hết, vua hiểu được sự nham hiểm của đế quốc Trung Hoa, vua cũng hiểu được sự yếu thế của nền văn hóa tâm linh nước nhà so với họ. Vua rất lo lắng. Cũng vì điều này, mà tất cả những lần tiếp xúc với sứ thần Trung Hoa, vua đều không trực tiếp ra mặt mà cho người đóng giả, thay thế mình tiếp sứ. Trung Quốc có một lối yểm bùa qua tranh vẽ(hoặc hình nhân) rất lợi hại, vua biết rõ điều đó.
Ở bên kia, vua Trung Quốc lúc bấy giờ là Càn Long rất e dè và nể sợ về sức mạnh quân sự của Việt Nam dưới triều đại Quang Trung. Càn Long hiểu rõ nếu đối đầu về quân sự, Trung Quốc có rất ít cơ hội thắng. Mặc dù đã bố trí đến 50 vạn quân bảo vệ dọc biên giới lưỡng Quảng, nhưng như con chim phải cung sợ cành cây cong, hắn không mấy tin tưởng vào khả năng phòng thủ của số quân khổng lồ ấy nếu Đại Việt dấy binh. Bài học thảm khốc về trận chiến vừa xảy ra giữa hai nước(bạn đọc quan tâm có thể tìm từ khóa “Quang Trung đại phá quân thanh” từ google – GN) luôn ám ảnh trong tâm trí khiến hắn mất ăn mất ngủ. Sau khi suy tính, hắn quyết định chọn một phương pháp ít mạo hiểm vào ít tốn kém hơn nhiều: Yểm bùa.
Để đối phó với âm mưu hèn hạ ấy từ phía Trung Quốc, ngoài những phương pháp cổ truyền, thì theo lời một đạo sĩ cố vấn, vua Quang Trung quyết định thành lập ngôi làng này. Làng được xây dựng trên một vị trí đã được tính toán kỹ. Bí mật của làng chính là ở khu nghĩa trang này.
Đây là một khu nghĩa trang nhiều tầng đặc biệt với những ngôi mộ được sắp xếp theo một trận đồ cố định, trái tim của trận đồ chính là khu hầm bí mật này. Việc sắp xếp và chôn cất do một hội đồng những người được huấn luyện cẩn thận phụ trách. Dưới triều đại Tây Sơn¸ tại đây thường xuyên diễn ra các nghi lễ bí mật mà ta có nói ra các cháu cũng không hiểu. Đại khái, những nghi lễ về tâm linh ấy nhằm mục đích hỗ trợ nhà Tây Sơn và chống lại sự yểm bùa thù địch đến từ Trung Quốc.
Nhà Tây Sơn cuối cùng cũng bị lật đổ, nhưng dân làng này, đã ăn lộc của chúa Tây Sơn, nên vẫn duy trì những nghi lễ diễn ra từ trước đó, tất nhiên là với quy mô bé hơn nhiều. Hội đồng “thầy” vẫn tồn tại, nhưng số người rất hạn chế và cho đến thời nay, thì mỗi thế hệ chỉ có một hoặc hai người được chỉ định trông coi khu nghĩa trang…”
Người đàn ông dừng lại châm một điếu thuốc mới, ông hút một hơi dài, nhả khói và nhìn lên trần “nhà” như đang hồi tưởng. Trong khi Góc Nhìn đang mải mê ghép nối các dữ kiện, bất chợt một giọng nói vang lên từ phía “cửa” hầm khiến hắn giật mình: “Con búp bê này nhìn thấy ghê, may mà tôi biết trước rồi chứ không thì cũng chết khiếp với nó mất.”
Một người đàn bà bước ra từ bóng tối của đường hầm, bà ta đưa tay gạt cái “xác” đang lủng lẳng ngay trước lối vào. “Chuyện chú kể còn thiếu một vài chi tiết, để tôi bổ sung giúp chú.” – Vừa tiến lại phía mọi người bà vừa nói.
Khi cả thân hình nhân vật mới đã hoàn toàn lộ diện trong ánh sáng, Góc Nhìn sửng sốt, Linh sửng sốt.
Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng Góc Nhìn vẫn không kiềm chế nổi, hắn thốt lên:
“Cô Hậu!!!???”
Người đàn bà mới bước vào, đúng là bà Hậu. Bà ta cụp đôi mắt xuống tránh ánh mắt của Góc Nhìn. Cố tình không để ý đến phản ứng của hắn, bà Hậu nói tiếp như một ca sĩ vừa bước ra khỏi sân khấu: “Căn hầm bí mật này, ngoài hội đồng “thầy” ra, thì người ngoài không biết. Khi nhà Tây Sơn bị nhà Nguyễn truy sát, một số tôn thất cùng tướng lĩnh Tây Sơn đã đến đây lánh nạn. Đa phần họ qua đời ở đây và cho đến ngày nay, thi hài của họ vẫn còn trong khu hầm này. Hiện giờ, nó làm nhiệm vụ của một điện thờ, chúng tôi thờ vua Tây Sơn và những danh tướng dưới triều Tây Sơn…”
Nói xong, bà quay sang nhìn Góc Nhìn, giải thích: “Tôi chính là “thầy” duy nhất được chọn trông coi khu nghĩa địa trong thế hệ này. Xin cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt đấy, chính tôi cũng rất bất ngờ khi gặp cậu ở đây. Tôi nghĩ, người có thể dính líu với khu nghĩa địa này, phải là anh chàng hôm trước kia, anh chàng tên Quyết cùng với cậu đến nhà tôi hôm trước ấy.
Cậu đừng căng thẳng quá, mọi việc thực ra không có gì to tát lắm đâu. Chúng tôi luôn mong muốn bí mật của khu hầm này phải được giữ kín, nhưng chúng tôi cũng biết chúng tôi không thể làm được điều đấy mãi. Chỉ hi vọng rằng cậu và cô đây có thể giữ kín những điều đã biết, càng lâu càng tốt…”
“Em sợ là không khả quan được như thế đâu chị ạ, e là…” – Người đàn ông cắt ngang lời bà Hậu, trái với thái độ điềm tĩnh lúc kể chuyện, giờ đây đôi môi ông run run, mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán.
“Chắc hai đứa vô tình phát hiện ra thôi, tôi nghĩ cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, chúng ta có thể chuyển sang địa điểm khác mà. Mà…, mà tôi nghĩ, có lẽ cũng đã đến lúc chúng ta nên dừng lại…” – Bà Hậu nói, thái độ của bà giống như đây chỉ là một sự phiền toái nho nhỏ, tuy nhiên khi nhắc đến những từ cuối cùng trong câu nói, khuôn mặt bà cũng tỏ rõ sự lúng túng.
“Dừng lại?!!!” – Người đàn ông thốt lên với vẻ kinh ngạc: “Chị điên sao? Chúng ta đã ở thế không thể quay đầu. Chỉ có hai lựa chọn, một là đi tiếp, hai là cái chết, chị hãy tỉnh táo đi. Còn hai đứa này, không thể có chuyện vô tình được, chẳng có kẻ thần kinh nào dám vào đến tận chỗ này ở cái giờ này mà không có lý do cả.” – Càng nói, giọng người đàn ông càng trở nên to và sỗ sàng hơn, nó thật khác nhiều với hình ảnh điềm đạm lúc ông ta kể cho hai bạn trẻ nghe về câu chuyện của nhà Tây Sơn.
“Tôi… tôi…” – Bà Hậu càng trở nên lúng túng, trông bà lúc này không khác một con rối đang bị điều khiển, nhu nhược và thụ động.
Thực sự Góc Nhìn không hiểu lắm về những điều hai người đang bàn với nhau, nhưng qua sự đối đáp, qua thái độ của bà Hậu, hắn cho rằng có thể hắn chưa hết cơ hội. Vậy là, hắn kiềm chế lại và quyết định sẽ không đưa ra những điều nghi vấn cũng như những bí mật mà hắn đã khám phá ra được từ trước, những bí mật liên quan đến chú bé đánh giầy và khu nghĩa trang này. Thái độ tốt nhất mà hắn nên tỏ ra lúc này, là thái độ của một con nai vàng ngơ ngác. Càng tỏ ra không biết gì, cơ hội sống sót càng cao.
Góc Nhìn dự tính như vậy, nhưng hắn không thể nói với Linh, Linh cũng chẳng thể biết hắn đang nghĩ gì. Em càng không biết cái bí mật hắn khám phá ra được là cái gì. Tuy nhiên em cũng có bí mật của riêng mình, và không như Góc Nhìn, em không có ý định giữ cái bí mật ấy, là một bí mật mà em vừa khám phá ra tức thì.
“À, bà biết rồi, hai vợ chồng nhà mày chuyên bán hàng trắng. Ngày xưa có lần bà nghe bạn bà nói “hàng xóm nhà mày cũng ở trong “vòng trên”(Từ lóng ám chỉ những đối tượng là một mắt xích cao cấp trong một đường dây nào đó-GN)”, bà không tin, nhưng giờ thì chối đằng trời. À, hai cái bóng mà bà thấy trong đêm hôm trước cũng chính là vợ chồng nhà mày, thế thì chắc là chúng mày giấu hàng trong cái hầm này rồi. Dm, hai đứa già mất nết…” – Linh tru tréo.
Góc Nhìn chết điếng người, hắn quay sang nhìn Linh cầu khẩn, nhưng ánh sáng trong căn phòng không đủ để Linh nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, vả lại em đang hăng máu nên chỉ nhìn vào bà Hậu lẫn người đàn ông kia. Giờ thì Góc Nhìn lại hi vọng những tố cáo của Linh vừa rồi không phải là sự thực.
“Chị thấy chưa?” – Người đàn ông tỏ thái độ ngỡ ngàng những cũng không đến nỗi quá bất ngờ. Có lẽ ông ta đã tính đến trường hợp này từ trước. – “Đấy nhé, chính mồm nó nói ra đấy, không chị lại bảo em nhẫn tâm.”
Khuôn mặt bà Hậu trở nên xanh xám, bà nói như người hết hơi: “Vậy phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?…”
“Chỉ còn cách là khử chúng nó đi thôi chị ạ, em rất tiếc…” – Trở lại với thái độ điềm tĩnh một cách lạnh lùng, người đàn ông nói tiếp. – “Có thêm hai bộ xương nữa vào hầm, thì cũng không ai điều tra làm gì đâu, họ nghĩ chúng cũng chỉ là những hài cốt cổ xưa như bao nhiêu bộ khác mà thôi.”
Bà Hậu thực sự trở nên hốt hoảng. Bà đưa hai cánh tay lên vò đầu: “Không thể được, không thể được… Chú không được phép làm như thế. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể giết người được. Tổ tiên không cho phép và tôi cũng không cho phép, đấy là một việc làm quá tàn ác. Tại sao chú lại trở nên tàn nhẫn đến như vậy?…”.
Thở một hơi dài và quay mặt qua một bên thể hiện thái độ mất kiên nhẫn, người đàn ông nói: “Chị à, không phải là em nhẫn tâm, mà chúng ta không thể làm khác được. Chị thương chúng nó, thì ai thương chúng ta đây? Em không hề muốn sự việc xảy ra như thế này, em thề với chị đấy. Nếu như có cách nào khác mà không phải xuống tay với chúng nó, em sẽ làm ngay. Nhưng bây giờ thử hỏi chị phải làm sao đây? Em phát điên lên mất. Giết người là một tội ác ghê tởm, chị tưởng em muốn làm sao? Chẳng phải em, mà ai cũng thế, chẳng ai muốn bị thiên hạ nguyền rủa vì phạm cái tội ác tày trời này. Nhưng em vẫn phải làm, để bảo vệ mình, bảo vệ gia đình em và cả gia đình chị nữa. Chị à, chị phải hiểu chứ.”
Bà Hậu giơ hai tay lên ôm mặt không trả lời. Bà đang đấu tranh tư tưởng.
Góc Nhìn nhận thấy vũ khí duy nhất mà hắn có hiện giờ chính là sự mềm yếu và lòng nhân hậu còn lại trong con người bà Hậu. Hắn cũng biết bà ta đang đấu tranh tư tưởng. Nếu để cho bà ta nghiêng về phía người đàn ông kia, thì gần như chắc chắn một cái chết êm thấm không có dấu vết đang chờ đợi hắn và Linh. Bằng mọi giá hắn không thể để cho tình huống ấy xảy ra. Phân tích tình hình, Góc Nhìn thấy rằng người đàn ông kia, tức là bố cô bé Phương, đang cố lái bà Hậu đến cái suy nghĩ rằng, mọi việc thực ra chỉ là bất đắc dĩ, rằng ông ta không phải là người xấu, chẳng qua ông ta không có sự lựa chọn nào khác. Việc mà Góc Nhìn có thể làm bây giờ là, chứng minh cho bà Hậu thấy, người đàn ông kia, và thậm chí là cả gia đình ông ta, không hề tốt như bà nghĩ. Hắn quyết định ra đòn.
“Vậy còn cậu bé đánh giầy, nó có tội tình gì mà các người giết nó?” – Góc Nhìn nói mà không nhìn vào bất cứ ai.
Tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đều giật mình, kể cả Linh. Biểu hiện mãnh mẽ nhất phải kể đến là gia đình nhà Phương. Mặt tất cả bọn họ đều tái xám như những con vịt bị cắt tiết.
“Cả vú lấp miệng em”, người đàn ông(tức bố Phương) lập tức chặn họng Góc Nhìn: “Cậu đừng nói luyên thuyên, thằng bé ấy chết vì bệnh chứ ai giết nó bao giờ?”.
Người đàn bà(tức mẹ Phương) thì cong cớn đôi môi: “Ngày xưa thằng bé còn sống, con bé nhà cô ngày nào cũng đem cơm đến cho nó. Không có những bữa cơm nhân đạo ấy, thì thằng bé còn khốn khổ hơn nhiều. Đối xử với người dưng, tốt đến thế là cùng. Cháu còn dị nghị gì mà bảo người nào giết nó?”. Sở dĩ bà ta xưng cô cháu ngọt sớt như thế, cũng chỉ bởi mụ noi gương chồng mình lấy lòng bà Hậu, mụ đang cố thể hiện rằng thực ra mụ cũng quý Linh và Góc Nhìn lắm, chẳng qua không còn cách nào khác nên buộc phải đối xử với hai người thô bạo thế này.
“Không có những bữa cơm ấy thì thằng bé đâu có chết.” – Góc Nhìn cười khẩy. Rồi hắn bịa như chưa từng được bịa: “Xin lỗi các vị nhé, đến giờ thì tôi cũng chẳng giấu nhau làm gì. Tôi có anh bạn là công an được phân công phụ trách tái điều tra lại vụ án của thằng bé đánh giầy. Anh ta cũng đã mất công nhiều trước khi tìm ra được sự thực. Tôi đến đây cũng vì chuyện đấy. Nếu không thì quý vị bảo có điên không mà giữa đêm giữa hôm ra nghĩa địa này làm gì? Toàn bộ vụ án đã được đưa ra ánh sáng. Còn quý vị bảo quý vị không liên quan hả? Cho nói lại đấy.”. Càng nói giọng Góc Nhìn càng trở nên cứng rắn và đanh thép, đến nỗi chính hắn cũng thấy ái ngại.
Cả gia đình Phương há hốc mồm ra vì kinh ngạc. Trong khoảng khắc, họ gần như hóa đá.
“Thế là thế nào? Chú Tập, chú giải thích cho tôi được không? Những điều chàng trai này nói không phải là sự thực đấy chứ?” – Bà Hậu lên tiếng trước.
Đến lượt bố Phương lúng túng: “Chị à, em… em…”
Nhìn cái thái độ ấy bà Hậu biết là mình không cần một câu trả lời nữa. Một cái gì đấy cù cù vào cuống họng khiến bà buồn nôn. Bà muốn nôn.
Ngay Linh ở bên cạnh Góc Nhìn cũng không kiềm chế nổi tò mò, em quay sang hỏi hắn: “Họ giết thằng bé đấy bằng cách nào hả anh?”
Góc Nhìn trả lời Linh, nhưng thực ra hắn muốn nói to cho bà Hậu nghe thấy: “Đơn giản lắm, khi anh nhờ một người bạn xem lại hồ sơ pháp y vụ thằng bé đánh giầy, nó đã cho anh biết một sự thực ghê người: Trong cơ thể thằng bé có một lượng formon cao đến mức kinh khủng khiếp. Là loại formon mà một số cơ sở gian lận hay dùng để bảo quản bánh phở và các loại thức ăn ấy. Với lượng formon ấy trong cơ thể, thằng bé đánh giầy mắc vô số bệnh như rối loạn tiêu hóa, loét dạ dày, và đặc biệt là ung thư vòm hầu. Cơ thể suy nhược ốm yếu, đủ thứ bệnh, lại không có người chăm sóc, vẫn phải làm việc để mưu sinh, thằng bé dễ dàng bị quật ngã bới một căn bệnh cơ hội, là cảm lạnh. Nó chết vì cảm lạnh, nhưng nguyên nhân thực sự là thứ chất độc formon kia. Còn vì sao formon vào được người thằng bé, hãy hỏi bé Phương kia kìa.”. Nói xong, Góc Nhìn mỉm cười chua chát, hất hàm về phía Phương.
Phương lúng túng, mặt cô bé chuyển từ mầu tái xám sang mầu xanh nhợt. Cô bé muốn nói một cái gì đấy, nhưng lại không tìm được từ gì để nói.
Trong khoảng khắc mọi người đều im lặng.
“Tại sao lại thế? Tại sao phải làm thế? Cường, chẳng lẽ cháu cũng tham gia trong chuyện này? Cháu hãy trả lời ta đi, lẽ nào một thằng bé như cháu lại…” – Bà Hậu nói với đôi mắt đẫm nước và nhìn về phía Cường.
Cường bật khóc, cậu nói trong nước mắt: “Không! Cháu… Cháu đã cố cản em lại nhưng nó không nghe, nó nói rằng bố mẹ bảo làm thế. Cháu…”. Rồi Cường ôm lấy bà Hậu, hai bác cháu khóc tu tu như hai đứa trẻ.
“Chị à, em xin lỗi, nhưng đấy cũng là việc bất đắc dĩ thôi, em… em có lý do mà.” – Bố Phương ấp úng nói, có vẻ như ông ta đang rất ăn năn với tội ác của mình.
“Lý do à, chẳng có lý do gì cả, một thằng bé như thế nào có tội gì, sao chú nỡ…” – Bà Hậu thôi khóc, thái độ bà trở nên dứt khoát.
“Chị à, chị nghe em nói đã. Thứ nhất là thằng bé nó ở ngay dãy nhà này, nên việc nó có thể làm lộ nơi đây rất dễ xảy ra. Thứ hai nữa, chị có biết nó tên gì không? Tên đầy đủ của nó là Đặng Tiểu Long. Một thằng Tầu chính hiệu. Em đã hỏi kỹ, thằng bé này chính xác là người gốc Hoa. Không lai chút nào luôn. Chị thử tưởng tượng xem, một thằng bé người Trung Quốc lại có thể ở trong thánh địa này sao? Tổ tiên ta từ khi lập làng đến nay, mục đính chính vẫn là để chống lại Trung Quốc, em không thể chịu đựng nổi khi một thằng Trung Quốc lại có thể ở trong này.” – Bố Phương giãi bày, khuôn mặt ông thể hiện thái độ nhu mì và phục thiện chưa từng thấy. Ông thậm chí không dám ngẩng mặt lên.
“Đó không thể là lý do, không chính đáng chút nào cả. Chúng ta đều đã phạm tội ác. Tôi đã hối hận về điều đấy lắm rồi. Nếu chúng ta không thể dứt ra, thì cũng cố đừng phạm thêm một tội ác nào nữa. Nhưng chú, chú lại… Lần này thì nhất định không, tôi sẽ không để chú phạm sai lầm một lần nữa, chú hãy sám hối đi.” – Thái độ của bà Hậu dứt khoát và quyết liệt đến mức Góc Nhìn phát nể. Bà vừa nói vừa đi về phía hắn và Linh.
“Chị, chị à…” – Người đàn ông ấp úng gọi với theo. Ông ta thực sự hốt hoảng khi thấy bà Hậu cố gắng tháo dây trói cho Góc Nhìn. – “Không được đâu, chị ơi, nghe em nói đã…”.
Nhưng bà Hậu không trả lời, bà vẫn kiên nhẫn tìm những nút thắt trên chiếc dây thừng đang trói nghiến vào da thịt Góc Nhìn.
“Bốp!” – Một vật cứng đập vào lưng, và bà Hậu ngất đi. Người vừa ra tay là Phương, cô bé đập bà Hậu bằng chiếc gậy gỗ được gọt đẽo cẩn thận. Tay cô bé vẫn còn run, đôi môi lắp bắp, nhưng khuôn mặt không còn là màu xanh hay xám nữa, nó đã chuyển sang màu đỏ, màu của sự tức giận.
“Lẽ ra con không được làm thế, nhưng thôi, giờ giúp bố tạm trói cô lại. Sau khi sự việc xong xuôi, chắc cô cũng bình tĩnh lại thôi.” – Người đàn ông vừa răn đe nhưng cũng vừa khích lệ cô con gái.
Cả gia đình Phương xúm lại, chỉ ít phút sau họ đã trói chặt được bà Hậu, họ để bà gục xuống ở một góc tường, cách xa chỗ Góc Nhìn và Linh, có lẽ để thể hiện sự kính trọng.
Hẳn không cần tả bạn đọc cũng biết được Góc Nhìn thất vọng đến mức nào. Hắn gục mặt xuống, cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa.
Sau khi bố trí xong xuôi, người đàn ông bước vào phòng trong, lấy ra một hộp dụng cụ nhỏ. Ông ta rút từ trong ra một chiếc xi lanh khá lớn. Thành thục như một bác sĩ, ông pha một cốc thứ thuốc gì đó cũng lấy từ trong hộp ra, hút một xi lanh đầy và từ từ tiến về phía hai bạn trẻ.
Góc Nhìn hiểu điều gì xảy ra. Hắn sẽ bị tiêm thuốc độc ngay bây giờ.
“Đừng căng thẳng quá. Mọi việc sẽ rất nhẹ nhàng, chỉ như một giấc mơ thôi, các cháu sẽ không cảm thấy gì đâu.” – Người đàn ông an ủi – “Nhớ đừng chống cự, nếu chống cự có thể các cháu sẽ phải chết theo cách khác đau hơn đấy.”
Cả căn phòng im lặng như tờ. Mũi kim từ từ tiến vào vai Góc Nhìn. Hắn sẽ chết trước. Sau hắn là Linh.
“Đảo lộn cả. Biết tin ai bây giờ.” – Một tiếng nói nhẹ nhàng, lào xào như tiếng lá khô bất ngờ vang lên từ phía cửa hầm khiến tất cả mọi người lạnh gáy.
Người đàn ông giật mình đánh thót, đánh rơi chiếc xi lanh.
Phương, Cường và mẹ của hai đứa sợ đến toát mồ hôi hột, họ vội xích lại gần nhau.
Linh cũng giật mình hoảng hốt. Chỉ có Góc Nhìn là mừng rỡ.
Góc Nhìn mừng rỡ bởi vì hắn không biết giọng nói vừa phát ra là của ai. Hắn đang nghĩ đến một vị cứu tinh nào đó.
Hắn không biết rằng đấy là giọng nói của một người đã chết.
Một người lẽ ra đã không thể nói được nữa.
Đó là giọng nói của Long, cậu bé đánh giầy.